"Anh thích ăn trong bóng tối hả?"
"Ừ, bóng tối sẽ an toàn hơn ánh sáng."
Hiếu Vân cảm giác não load không kịp à, người đàn ông lạnh lùng trước mặt toàn nói những câu ẩn ý sâu xa.
Sau khi ăn uống xong, Giang Thừa Tuyên đưa Hiếu Vân cùng Mẹ về chung cư, Mẹ anh thì vào nhà rồi, nhưng anh thì không muốn về, khó lắm mới gặp lại người xưa, anh quyết tâm phải cua lại vợ.
"Cạch."
Hiếu Vân mở cửa bước vào nhà, mà cảm giác lạnh lạnh sau lưng, cô xoay mặt lại, thấy Giang Thừa Tuyên đang nhìn mình chằm chằm, cô liền dang rộng tay ý muốn ngăn anh ta, vừa cất giọng hỏi:
" Anh không về đi, đứng đây làm gì?"
Giang Thừa Tuyên vươn người, quét mắt vào trong như muốn tìm thứ gì đó, Hiếu Vân híp mắt khó chịu. "Anh muốn tìm gì trong nhà tôi."
Giang Thừa Tuyên bá đạo, xốc ngang eo Hiếu Vân, vắt ngang vòng tay to khoẻ, tay còn lại đóng cửa. "Rầm." Mặc kệ cô vùng vẫn anh nhanh chóng đã ném cô xuống sofa, nét mặt hậm hực, khoang tay, gằn giọng: " Nói đi."
Hiếu Vân lưng đau do cú ném mạnh bạo, càng tức hơn là câu hỏi mất đầu cũng chả có đuôi, cô trưng cặp mắt đầy phẫn nộ, gắt gỏng đáp:
"Này, anh bị bệnh hả? hỏi ngắn củn, ai biết gì trả lời."
"Thằng người yêu đẹp trai, nhiều tiền đâu?"
Hiếu Vân bật cười to: "Ha Ha..."
Giang Thừa Tuyên bị sượng vài giây, nhưng nhận ra kiểu cách này khá giống với lần đầu Ngọc Đan tỉnh lại ở nhà mình, sau khi bị hạ xuân dược. Ngọc Đan cũng vô tư trêu anh như thế. Nghĩ thế nào thì anh vẫn tin chắc hai người này là một.
Giang Thừa Tuyên trưng nét mặt nghiêm túc hỏi:
"Ngọc Đan...à mà không...Hiếu Vân em ở một mình mà lừa anh à?"
Hiếu Vân hiểu ra Giang Thừa Tuyên vẫn nghĩ cô là người tên Ngọc Đan, lòng cô có phần khó chịu.
"Ngọc Đan kia là ai? Đây là lần thứ hai anh nhắc tới rồi?"
Giang Thừa Tuyên chao mày, đáp lời: "Không gì, bạn bình thường thôi, em trả lời đi?"
"Tôi không lừa anh, tôi có bạn trai thật, hai hôm nữa tôi về Anh Quốc rồi."
"Em nói cái gì, bạn trai em ở bên đó à?"
"Ừ không hẳn, chỉ là quen biết khi anh ấy qua đó, tôi mới là người sống bên đó."
Giang Thừa Tuyên khá sốc, sống bên đó ư, không lẽ anh nghĩ nhầm mọi chuyện rồi.
"Hiếu Vân, em sinh ra bên đó luôn hả?"
"Ừ, tôi còn một người anh trai và cô em gái nữa."
Đôi mắt Giang Thừa Tuyên cụp xuống.
"Ừ, ra vậy... em qua đây làm gì?"
"Tôi đi du lịch?"
Giang Thừa Tuyên đứng dậy, siết chặt nắm tay phát ra âm thanh "rôm rốp" mang nét mặt u ám rời khỏi, Hiếu Vân tỏ ra vô cùng khó hiểu, một giây trước bình thường một giây sau nổi điên à.
[.....]
Giang Thừa Tuyên xuống tầng trệt chung cư lại lướt qua một người đi ngược hướng mình, anh bất giác ngoái đầu lại. Nhìn dáng vẻ mặc áo vest tà dài rất quen mắt, nhưng anh không nhớ ra là ai, nên cũng cất đi suy nghĩ đó, ra xe lái đi.
Một lúc sau trên tầng chung cư, nhà Hiếu Vân. Tân Kính Dương đang ngồi cùng Hiếu Vân.
Tân Kính Dương khi lướt qua Giang Thừa Tuyên, hương nước hoa độc quyền kia là thứ anh không quên được từ tình địch một năm trước. Lúc hay Ngọc Đan mất là lúc anh quyết định bay sang Anh Quốc để quên đi cuộc tình không trọn vẹn.
Duyên trời định sao, mà vô tình mấy tháng sau anh cứu Hiếu Vân khỏi tay bọn háo sắc, khi cô đi sinh nhật bạn về khuya...
"Hiếu Vân, khi nãy em có tiếp ai sao?"
Hiểu Vân đang loay hoay chỉnh lại quần áo, và cất nhanh chiếc lắc tay vào dưới gối sofa. Hàng động này sao thoát được đôi mắt tinh tường của Tân Kính Dương.
Hiếu Vân nét mặc bối rối đáp lời: "À, thì có, nhưng không quan trọng lắm nên em không nói anh."
"Hiếu Vân, anh đặt vé bay rồi, hai hôm nữa anh cùng em bay trở về Anh Quốc."
"Ơ, sao phải gấp vậy anh, em mới chơi có hai ngày, chưa đã gì hết." Hiếu Vân bĩu môi một cái rồi nói tiếp: "Hay hủy vé đi anh, em muốn ở đủ tháng chơi cho đã."
Cô thì cười hơn hở, nhưng lòng Tân Kính Dương đã gợn cơn sóng ngầm, tiếp tục ở, thế nào cũng có ngày Hiếu Vân sẽ gặp Giang Thừa Tuyên. Anh chắc chắn Giang Thừa Tuyên chung tình đó, thấy Hiếu Vân giống Ngọc Đan nhất định sẽ điều tra.
Tân Kính Dương dộng bàn, âm thanh chối tay khiến Hiếu Vân giật mình, tắt ngay nụ cười trên môi.
Tân Kính Dương lớn tiếng: "Anh nói về là về, em không được cãi, nay em ở yên trong nhà cho anh, mai anh cử một vệ sỹ qua đây."
Hiếu Vân gắt giọng: "Kính Dương, anh giam cầm em hả?"
"Anh không giam em, anh là bảo vệ em, trước khi về Anh Quốc mọi hoạt động của em phải nói rõ cho anh biết, đặc biệt không tiếp xúc đàn ông lạ, ra ngoài vệ sỹ sẽ đi cùng."
Hiếu Vân hậm hực, đứng dậy kéo Tân Kính Dương đẩy mạnh ra cửa, Tân Kính Dương chặn tay ngay mép cửa, khiến động tác muốn đóng cửa phải ngưng lại, cô trừng mắt, gắt gỏng nói:
"Anh lấy tay ra, không đừng trách em mạnh tay."
Tân Kính Dương nhíu mày: "Hiếu Vân, nay em dám đối xử với anh như này à?"
"Anh tự suy ngẫm đi, anh đã nhốt em trong lồng sắt một năm rồi, em là người yêu của anh, không phải con anh, tạm thời em không muốn gặp anh."
"Rầm."
Dứt lời Hiếu Vân dập mạnh cửa xém nữa dập tay nếu Tân Kính Dương không phản xạ thu tay kịp.