Triết Hạo hậm hực bỏ ra ngoài, anh không tài nào hiểu nỗi thiếu gia mình cao quý lại muốn làm hạ nhân vì một người không trân trọng mình. Nhưng anh cũng tự cười mỉa mai chính mình. Anh cũng đi yêu một thiếu gia cả đời chưa bao giờ dùng ánh mắt chân tình nhìn về anh.
Trong phòng Trịnh Tiêu Diễn xả nước nóng vào bồn, mang khăn và quần áo để sẵn cho Vâng Trạch Vũ thay, còn mình nằm trên giường nghĩ ngơi bởi đầu cậu bỗng đau rất dữ dội.
Sau khi Vâng Trạch Vũ tắm rửa xong bước ra thoáng thấy nét mặt tái nhợt của Trịnh Tiêu Diễn liền hỏi.
"Tiêu Diễn em không khoẻ sao?"
"Không có, em hơi mệt tý thôi. Anh ra ngoài khoay khoả với em, lâu rồi anh không về Anh Quốc rồi."
Trịnh Tiêu Diễn nói xong liền kéo Vâng Trạch Vũ xuống sân.
Triết Hạo khoanh tay tựa cửa xe trừng mắt ghen ghét với Vâng Trạch Vũ. Rõ ràng khi chưa có anh ta xuất hiện cuộc sống của thiếu gia anh đã trở về yên ổn. Giờ quay về khơi lại tình cảm của thiếu gia anh, rồi sau đó lại vứt bỏ một lần nữa sao?
Trịnh Tiêu Diễn thấy Triết Hạo không chịu mở cửa, bèn đẩy người cảng trở sang bên, ân cần mở mở cửa gài dây an toàn cho Vâng Trạch Vũ...
Triết Hạo dù không vui cũng phải lái xe đưa hai người vui vẻ phía sau đến công viên Thiên Đường.
Một công viên dành cho các cặp tình nhân, Triết Hạo đi sau như người vô hình, thiếu gia xoay người cười ôn nhu nhờ anh đi mua nước.
Sau đó Vâng Trạch Vũ đứng trên cầu vượt bắt ngang đường lớn ngắm đường phố tấp nập xe cộ, cơ gió mát thổi qua tai. Vòng eo anh được cậu ôm từ phía sau.
Cảm giác ấp áp dâng lên trong lòng cậu, cậu không nghĩ đến một ngày được ôm trọn anh, ôm trọn con người mà cậu thương nhờ từ lúc cậu vừa tròn 10 tuổi còn anh thì tuổi 15 trăng tròn.
Ngày đó Trịnh Tiêu Diễn luôn đeo bám anh chỉ mong anh nhìn lấy cậu một lần bằng chính ánh mắt si tình của cậu, nhưng ngờ đâu sự xuất hiện của Kỳ Hạo Lãnh Phong, cướp mất trái tim anh. Cậu dành 12 năm sang Trung Quốc tìm anh, cậu bỏ thân phận giàu có để làm thư ký quèn.
Trớ trêu thay anh là con nhà quý tộc lại bỏ thận phận đó ẩn thân làm bác sỹ riêng, để tiếp cận tên thư ký riêng là Kỳ Hạo Lãnh Phong. Còn vì hắn mà xua đuổi cậu không thương tiếc.
"Tiêu Diễn em muốn giết anh à!" Vâng Trạch Vũ thể thở nỗi với cái ôm siết chặt của Trịnh Tiêu Diễn.
"Em vui lắm, anh đã không xua đuổi em nữa?"
"Ừ, anh không xua đuổi không có nghĩa là chấp nhận một thẳng nhãi ranh cưỡi trên người đâu nhé!"
Trịnh Tiêu Diễn ép sát anh vào thành lang cang, hôn ngấu nghiến bờ môi mềm mại. Thật sự mà nói Vâng Trạch Vũ mang nét đẹp phong khoáng, chứ trai tim lại rất chung tình, nụ hôn này gợi nhớ về thời gian sống chung cùng Kỳ Hạo Lãnh Phong. Anh liền đẩy Trịnh Tiêu Diễn ra.
"Được rồi! xuống kia ngồi hóng gió đi." Vâng Trạch Vũ chỉ xuống băng ghế trong công viên, Trịnh Tiêu Diễn đành chiều lòng, dù là một nụ hôn không dài nhưng tháng ngày sau này cậu sẽ biến mọi thứ trên người Vâng Trạch Vũ thuộc về riêng cậu.
Vừa hay cảnh hôn vừa rồi Triết Hạo đã trông thấy, anh siết muốn vỡ chai nước lọc trên tay.
"Triết Hạo anh quay lại rồi à! Đưa nước đây cho tôi."
Trịnh Tiêu Diễn bất giác trông thấy Triết Hạo phía xa liền gọi, đồng thời đưa tay chờ đón chai nước.
Triết Hạo lại gần liếc lòng bàn tay mềm mại của thiếu gia, rồi dịch mắt cắm vào khuôn mặt tuấn mĩ của Vâng Trạch Vũ, cùng lúc đó tay vặn nút chai nước phát ra tiếng mạnh bạo, nâng tay Vâng Trạch Vũ đặt vào.
"Uống đi, Vâng thiếu gia!"
Triết Hạo thừa biết đưa nước cho thiếu gia mình, thiếu gia thế nào cũng mở nắp hầu hạ người này, há chọc gan anh hơn.
Trịnh Tiêu Diễn tối sầm mặt muốn mắng Triết Hạo thì bị Vâng Trạch Vũ ngăn lại, cả hai nhanh chóng ngồi dưới hàng ghế đá tâm sự.
Phía trên này Triết Hạo nghiến răng, vừa xoay lưng lại va phải mộ người đàn ông khoát trên người là phong cách quý tộc, mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ, mang mạn che nữa mặt.
Triết Diễn chưa kịp nói gì thì người đó đã lướt qua anh, lúc hoàn hồn nhìn dáo dác thì người đó đã đứng ở phía xa nhìn thiếu gia mình đang nói tán gẫu với Vâng Trạch Vũ...
"Lâm Tuyền anh về rồi!"
Trịnh Tiêu Diễn đang cười nói vui vẻ nghe giọng nói quen thuộc của tình địch liền quay lại thấy Kỳ Hạo Lãnh Phong đang đứng sau lưng cả hai, Vâng Trạch Vũ cũng há hốc mồm nhìn người mình thương nhớ nuốt nước bọt một cái.
"Nam Phong anh còn tìm anh Trạch Vũ báo cáo gì nữa. Báo 1 năm chưa đủ hả?"
Trịnh Tiêu Diễn gằn giọng đồng thời xách cổ áo Kỳ Hạo Lãnh Phong. Cậu thật muốn bóp chết tên có phước mà không biết hưởng này. Cậu quỳ lụy cũng không được Vâng Trạch Vũ thương yêu, còn hắn ho một cái Vâng Trạch Vũ đã chạy đến cung phụng tâm hồn lẫn thể xác cho hắn.
"Tiêu Diễn em bỏ cậu ta ra!"
"Trạch Vũ anh...anh vẫn muốn vì tên khốn này hiến thân à?"
"Chát."
Hai từ hiến thân khiến Vâng Trạch Vũ không kiềm được cảm xúc lỡ tay tát mạnh vào khuôn mặt anh tú, Trịnh Tiêu Diễn phản xả tay sờ gò má vừa bị tát động vật lý, ánh mắt đau lòng nhìn vào sâu thẳm đôi mắt đẹp của Vâng Trạch Vũ, lệ cậu tuông dòng nhiễu xuống đọng trên lá cỏ.