Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 12: Gâu Gâu Gâu Gâu.




Ninh Oản thực sự bị dọa tè ra quần rồi. Từ nhỏ, nàng đã không thích động vật, nhất là chó. Hôm nay, nàng là một con mèo, lại càng sợ chó. Con chó ở phía sau không ngừng sủa gâu gâu, đúng là muốn mạng của nàng a.



Nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày nàng lại bị một con chó lớn đuổi chạy vòng vòng như vậy.



Bùi Chiếu vẻ mặt bình thản, nhìn con chó yêu dáng vẻ vô cùng mạnh mẽ đang đuổi theo con mèo trắng kia. Y thầm nghĩ: Quả thực là không uổng công. Trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy ý cười, vô cùng hả giận. Quả nhiên, đối phó với loại tiểu súc sinh này, chỉ cần phái một con súc sinh hung hãn hơn đi đối phó với nó là được. Y sao phải tự đi, đúng là…



Chơi thật vui vẻ nhỉ. Bùi Chiếu cong môi cười. Ai bảo con tiểu súc sinh này lại chọc giận y chứ?



Lúc này, Ninh Oản thực sự là hận chết Bùi Chiếu và Cố Tang Chỉ – Người đã đưa ra ý tưởng này. Mèo con vốn là loài động vật có động tác khéo léo, nhanh nhẹn nhưng Bùi Khuyết lại chăm nuôi nàng quá cẩn thận, nàng cũng không thích chạy lung tung khắp nơi, cơ thể không được linh hoạt cho lắm. Hơn nữa, mấy hôm trước nàng vừa mới bị thương. Hiện tại, thân thể vẫn còn yếu ớt, chỉ có thể để cho con chó lớn này bắt nạt.



” Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu! ” Tiếng sủa của Đại Hắc vô cùng vang dội, muốn bao nhiêu hung dữ mạnh mẽ thì có bấy nhiêu. Thời khắc này, đầu óc Ninh Oản chẳng còn thứ gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Chạy nhanh lên một chút! Tuyệt đối không thể để cho con chó điên này đuổi kịp.



Con chó này đúng là con chó điên. Có lẽ nó đã từng được huấn luyện, nên từ đầu đến cuối, chỉ một mực lao về phía nàng sủa vang. Nguyên nhân khiến nàng hoảng sợ cũng chính là tiếng sủa của nó. Đời trước, nàng được nuông chiều từ bé, cẩm y ngọc thực. Nàng chưa từng phải chịu một chút tủi thân nào. Tuy rằng hiện tại, nàng đã biến thành mèo nhưng cũng được Bùi Khuyết chăm sóc cẩn thận nên không cần lo lắng điều gì. Đám nô tài ở Đông Cung cũng coi nàng như bảo bối. Khi nàng không vui, Bùi Khuyết sẽ xoa đầu của nàng, cho nàng ăn thật nhiều món ăn ngon. Nhưng lúc này, Bùi Khuyết không có ở đây, nàng cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.



Nàng sinh ra đã được yêu thương sủng ái. Nên dù là nàng của kiếp trước hay kiếp này cũng không thể thay đổi được thói quen đó.



Hôm nay, con chó đuổi theo nàng, khiến nàng như lâm vào đại địch.



Tiếng sủa sau lưng càng lúc càng gần, Ninh Oản thực sự đã nghĩ rằng hôm nay mình phải chết ở trong tay con chó Đại Hắc rồi. Chỉ là chết như vậy…Quá, mất, mặt.



Không được! Nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp. Ninh Oản cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại, đột nhiên nàng nghĩ đến điều gì đó, lập tức chạy như điên về phía trước.



Nàng nhớ rõ, ở phía trước khu vườn có một cây hòe cao lớn khoảng bảy tám trượng.



Khi chạy đến chỗ cây hòe lớn kia, Ninh Oản nhanh chóng bò lên thân cây, nằm ở trên một cành cây thật cao thở dốc.



Cây cao như vậy, con chó kia sẽ không thể trèo lên được. Trong lòng Ninh Oản cảm thấy hơi yên tâm một chút.



Đúng như Ninh Oản dự đoán, Đại Hắc không trèo lên cây được. Nó chỉ có thể chống chân sau để đứng lên, chân trước đặt ở trên thân cây khô, vừa cào cào vào thân cây vừa sủa nhặng lên.



Ninh Oản không còn lo lắng nữa. Chờ con chó này đi, nàng sẽ xuống ngay. Xem ai chịu ai.



Hơn một canh giờ sau, Ninh Oản mới phát hiện bản thân cực kỳ thê thảm. Con chó Đại Hắc kia không những hung hãn mà còn cực kỳ cố chấp và ngu xuẩn, nó vẫn luôn kiên trì đứng dưới tàng cây sủa loạn. Dáng vẻ này quả thực giống hệt với ”đức hạnh” của chủ nhân nó. Đúng là chủ nào tớ ấy mà.



A… Tại sao vẫn còn chưa đi chứ? Đúng là con chó ngu mà. Ninh Oản vẻ mặt buồn rười rượi.



Đến giờ ăn trưa, Bùi Khuyết đi từ trong thư phòng ra. Sáng sớm, sau khi con mèo nhỏ đeo ngọc bài xong, nó đã lập tức chạy ra khỏi cửa, tới bây giờ vẫn chưa thấy nó trở về. Trước đây, chưa đến bữa, con mèo nhỏ kia đã cọ cọ trong ngực y đòi ăn rồi mà.



Tiểu cung nữ Lục Hòa mặc bộ cung trang màu xanh nhạt đi qua. Thái tử điện hạ đột nhiên gọi nàng lại khiến nàng giật mình hoảng sợ suýt chút nữa trái tim đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng hầu hạ ở Đông Cung đã hai năm nay. Ngày thường, ngoại trừ Thường An, Thái tử điện hạ rất ít khi gọi những người khác. Nàng mười hai tuổi tiến cung. Năm mười ba tuổi thì được sắp xếp vào hầu hạ ở Đông Cung. Lần đầu tiên, nàng trông thấy Thái tử điện hạ, nàng còn tưởng rằng mình gặp được thần tiên.



Thái tử điện hạ cao cao tại thượng. Cao đến mức không thể với tới được.



Lục Hòa cúi đầu. Khuôn mặt trắng nõn bỗng ửng hồng, thoạt nhìn giống như hoa hạnh tháng ba, thanh lệ nõn nà.



Bùi Khuyết trông thấy cung nữ ở bên cạnh, há to miệng định gọi nhưng lại phát hiện mình không biết tên nàng là gì, sau đó mới hỏi khẽ một câu: ” Đã tìm thấy A Cửu rồi sao? ”



Tiểu cung nữ kia ngẩn người, hai tròng mắt như nước, gương mặt ửng đỏ, giọng nói ngọt ngào, đáp: ” Một canh giờ trước, nô tỳ vẫn còn thấy A Cửu ở trong sân nhưng không biết bây giờ nó còn ở đó hay không. Thái tử điện hạ! Nếu không thì nô tỳ đi tìm một lát xem sao?”




Bùi Khuyết mím môi, cặp mắt đen nhánh vẫn thản nhiên, vô hình trung toát ra vẻ cao quý. Vài giây sau, y mới mở miệng, nói: ” Không cần ”. – Y sẽ tự mình đi tìm.



Lục Hòa nhìn theo bóng dáng Thái tử điện hạ đang xa dần, vẻ ửng đỏ trên mặt vẫn còn chưa tan hết, cặp mắt hoa đào lúng liếng, ừm… Thái tử điện hạ thật là đẹp mắt. Ánh mắt lưu chuyển, nghĩ đến lời điện hạ vừa nói, thầm nghĩ: Nếu có thể được điện hạ sủng ái như vậy thì cho dù làm một con mèo nhỏ nàng cũng nguyện ý. Sống như A Cửu cũng rất vui vẻ nha.



Nhưng… Mà thôi, nàng vẫn muốn an phận hầu hạ ở Đông Cung. Đợi đến khi xuất cung, nàng sẽ tìm một nam tử tốt bụng để gả. Nam tử có dáng vẻ như Thái tử điện hạ, chỉ cần ngắm là đủ. Lục Hòa cong môi cười. Nụ cười rực rỡ như tỏa nắng.



Bùi Khuyết thích con mèo nhỏ quấn quýt lấy mình, nằm ở trong ngực của y làm nũng. Y thích nhìn dáng vẻ yếu ớt của nó, thích cả dáng vẻ lúc nó dùng đôi mắt tròn ngập nước tội nghiệp nhìn y. Xưa nay, y không thích gần gũi với người khác. Người cô đơn như y dĩ nhiên là vô cùng yêu thích mèo con. Mà A Cửu chính là con mèo con mà y thích nhất. Nó khiến cho y nguyện ý gần gũi với nó.



Lúc Bùi Khuyết tìm thấy A Cửu, y phát hiện nó đang ngơ ngác ghé vào cành cây, bộ lông trắng lại càng nổi bật. Sao lại leo lên cây chứ? Bùi Khuyết khẽ nhíu mày một cái, thầm nghĩ.



Y ngẩng đầu. Ánh nắng êm dịu xuyên qua những tán lá chiếu lên con mèo nhỏ với bộ lông nhung. Nó đang ôm chặt cành cây, đầu rúc lại, giống như đang ngon giấc vậy. Sao nó lại leo lên cây ngủ nhỉ? Bùi Khuyết quả thực dở khóc dở cười. Thực uổng công y lo lắng cho nó. Đúng là con mèo lười.



” A Cửu…” Bùi Khuyết khẽ gọi một tiếng. Thế nhưng con mèo lười kia lại ngủ rất say, thân thể chỉ khẽ động đậy một chút, sau đó lại tiếp tục ngủ.



Bùi Khuyết cũng không có cách nào, lẳng lặng đứng dưới tàng cây. Ánh nắng vàng chiếu xuyên qua kẽ lá in lên bộ cẩm bào trắng như tuyết của y, thoạt nhìn có một cảm giác vô cùng dễ chịu. Dù sao y cũng đã tìm được nó rồi, giờ chờ nó tỉnh lại vậy, Bùi Khuyết thầm nghĩ.




Y hiểu rõ con mèo nhỏ này mà. Tuy rằng nó ngủ say như vậy nhưng chỉ cần đói bụng, nó nhất định sẽ tỉnh lại đòi y cho ăn. Bây giờ đã đến giờ ăn chưa, y đoán nó sẽ không ngủ lâu nữa.



Quả thực, đúng như Bùi Khuyết dự đoán, một khắc đồng hồ sau, trên nhánh cây mà con mèo nhỏ đang nằm khẽ phát ra tiếng kêu ” meo meo” rất nhỏ. Đúng là nó đã tỉnh.



Có lẽ là vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ hồ, con mèo nhỏ khẽ vươn móng vuốt, gãi gãi cái đầu nhỏ của mình. Nó quên mất lúc này đang ở trên nhánh cây nên lập tức rơi thẳng xuống…



Bùi Khuyết đứng ở ngay dưới gốc cây, chỉ khẽ duỗi tay một cái, con mèo nhỏ mềm mại đã rơi vào trong lòng y.



” Meo meo…” Con mèo nhỏ phát ra tiếng kêu đầy sợ hãi.



Bùi Khuyết cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Tuy rằng con mèo này rất đáng yêu, đôi lúc cũng rất thông minh, thế nhưng ở trước mặt của y, đa số thời gian, nó đều có dáng vẻ ngốc nghếch, tỉnh tỉnh mê mê. Hôm nay…lại sơ ý như thế, có lẽ là bị y chiều hư rồi.



” Lần sau xem em còn dám trèo lên cây ngủ hay không?” Bùi Khuyết cố tình bày ra vẻ mặt nghiêm túc, khẽ gõ gõ cái đầu nhỏ của A Cửu. Thế nhưng, dáng vẻ này nhìn qua lại chẳng có cảm giác hung dữ nào, trái lại còn khiến cho Ninh Oản cảm thấy buồn cười.



Ninh Oản quả thực rất hoảng sợ. Vừa rồi, nàng bị con chó Đại Hắc kia đuổi chạy gần chết. Nó còn ở dưới gốc cây sủa ăng ẳng, thế nào cũng không chịu đi. Sau đó nàng nghĩ lại, dù sao nó cũng không leo lên được, thân thể lại mệt mỏi, mắt lim dim rồi ngủ quên lúc nào không hay. Thế nhưng khi nàng tỉnh lại, thấy mình đang rơi xuống, nàng còn buồn ngủ được nữa sao?



Nhưng…khi nàng rơi vào một lồng ngực ấm áp, lòng nàng lập tức trở lên kiên định.



Đúng là Bùi Khuyết rồi.



” Meo meo…” Ninh Oản ngẩng đầu, lập tức rơi vào đôi mắt trong suốt của Bùi Khuyết. Ở trong mắt y, nàng thấy mình – nho nhỏ, trắng trắng, cuộn tròn lại, co rúc ở trong ngực của y, dáng vẻ có chút ngu ngốc, thoạt nhìn như một con mèo ngây ngô.



“Meo meo” nàng dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào lồng ngực của y. Bất kể là đời này hay đời trước, chỉ cần có Bùi Khuyết, nàng sẽ không cần phải lo lắng. Giữa lúc trái tim nhỏ bé của Ninh Oản đang nhộn nhạo, thanh âm không nên xuất hiện lại một lần nữa vang lên…



” Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!” Đại Hắc hướng về phía nàng sủa to.



Đại Hắc quay trở lại là vì nguyên nhân rất quan trọng. Mới vừa rồi, nó thấy con mèo nhỏ không chịu leo từ trên cây xuống, bụng lại đói, mới trở về tìm chủ nhân của mình. Thế nhưng chủ nhân thấy nó chưa hoàn thành nhiệm vụ, không cho nó ăn cơm.



Đại Hắc cảm thấy oan khuất muốn chết mà.