Trùng Sinh Nông Phu

Chương 22: Mua đồ, bắt gặp




Trương Thanh Thạch không cần ngân phiếu mà muốn hiện ngân, Cổ Đại Thành liền cho hai đĩnh bạc năm mươi lượng, chín nén bạc mười lượng, còn dư lại là xâu tiền đồng.

Trương Thanh Thạch đem túi vải cho bạc và đồng tiền thả vào trong giỏ, mang theo Nhị Hoa cáo từ Cổ Đại Thành, trước khi đi hắn lại thỉnh cầu với Cổ Đại Thành, chính là nói cho gia nhân giữ kín chuyện này không để cho người khác biết hắn tới nơi này bán phong lan, cũng thỉnh Cổ Đại Thành đừng nói cho người khác biết hai gốc cây phong lan này là mua từ chỗ hắn, hắn tạm thời chưa muốn để cho người khác biết rõ trong tay hắn có một số tiền lớn như vậy, sợ đưa tới phiền toái.

Cổ Đại Thành đồng ý, này cũng không phải là việc khó khăn gì.

"Nếu như Trương huynh đệ lần sau lại phát hiện hoa cỏ tốt, kính xin trước đưa đến nơi này của ta, nếu như ta nhìn trúng, nhất định sẽ cho ngươi một cái giá công đạo."

"Nhất định, nhất định."

Trương Thanh Thạch khách khí với Cổ Đại Thành, nghĩ thầm hoa như hai cây dã lan này không thể tìm được nữa, đời trước Cổ Đại Thành đi Dã Tây dốc tìm hoa, kinh động người trong thôn, cơ hồ lật tung vài cái sườn núi nhỏ bụi cỏ khu vực xung quanh cũng không có tìm được hoa cỏ gì đáng tiền. Có điều về sau hắn nếu là làm buôn bán vẫn có thể tìm Cổ Đại Thành hợp tác, buôn bán tiểu sinh ý thì thôi, nếu như là làm ăn hơi chút lớn vậy thì phải có chỗ dựa, nếu không phiền toái sẽ đến cửa. Trong tay hắn thật là có thể làm được đại sinh ý, vì bảo hiểm, đến lúc đó một người ăn một mình là không thể nào, chỉ có thể tìm đối tác, Cổ Đại Thành không thể nghi ngờ là đối tượng tốt nhất, có tiền, có bối cảnh, quan trọng nhất là người trượng nghĩa!

Cổ Đại Thành cho người mang cho Nhị Hoa hai hộp điểm tâm, vừa rồi đứa nhỏ này đối mặt với điểm tâm trên bàn nhưng là một chút cũng không động, rất được giáo dưỡng, được người yêu thương.

Nhị Hoa nhìn Trương Thanh Thạch.

Cổ Đại Thành cười lớn nói: "Đừng nhìn cha ngươi, ta cho thì ngươi cứ lấy!"

Trương Thanh Thạch gật gật đầu với Nhị Hoa, nói: "Nếu Cổ lão gia đã tặng cho con, con cứ thu đi, nhớ cảm ơn Cổ lão gia."

Nhị Hoa lập tức vô cùng thành khẩn cảm tạ Cổ Đại Thành, thật cao hứng mà nhận hai hộp điểm tâm, nàng nghĩ nương và tỷ tỷ muội muội thấy được nhất định sẽ rất vui, đây chính là điểm tâm Cổ lão gia ăn, nhất định là điểm tâm tốt nhất trên trấn có thể mua được! Nghĩ đến Lan Tâm lần đó cầm mứt táo bánh ngọt ở trước mặt nàng ăn, khoe khoang với nàng, trong lòng nàng nghĩ cùng lắm chỉ là tiệm tạp hóa nhà ông bà ngoại Lan Tâm bán mỗi món điểm tâm kia, làm sao so được với điểm tâm trong tay nàng? Lan Tâm nếu biết được nhất định sẽ tức giận đến lỗ mũi bốc khói!

Trương Thanh Thạch mang theo Nhị Hoa rời đi Cổ gia, đi ở trên đường cái, hai cha con nhìn nhau một cái, trên mặt đều lộ ra tươi cười thật lớn.

Trương Thanh Thạch nói: "Đi! Chúng ta mua thịt đi! Lại mua vài hoa cài xinh đẹp! Vải cũng mua vài khối, để cho nương làm quần áo mới cho các con!"

Nghĩ đến ngày hôm qua Đỗ Quyên Hồng ở trong chợ mua hoa cài, còn cầm hoa cài chọc tức bọn họ, Trương Thanh Thạch liền muốn mua hoa cài cho nương tử và khuê nữ, hiện tại có tiền, thì phải để cho khuê nữ mua đồ nàng thích, chẳng những muốn mua, còn muốn mua tốt hơn người khác, hắn kiếm tiền không phải là vì để cho thê tử nữ nhi sống cuộc sống sung sướng sao?

Nhị Hoa cười híp mắt nói: "Chúng ta còn phải mua nồi!"

Trương Thanh Thạch nghe cười ha ha, "Đúng, chúng ta còn phải mua nồi!"

Hai cha con trước đi mua thịt, Trương Thanh Thạch vốn là nghĩ mua nhiều một chút, nhưng là Nhị Hoa nói mua ít thôi, nàng không muốn để cho người biết rõ nhà bọn họ có tiền, vừa rồi Trương Thanh Thạch yêu cầu Cổ Đại Thành như thế nào nàng còn nhớ rõ nha! Nàng cũng cảm thấy bọn họ mới vừa ở riêng, vẫn không thể mới đó liền ra vẻ giàu. Cuối cùng chỉ mua hai cân thịt, một cân thịt béo, đến lúc đó mang về thắng mỡ, một cân thịt ba chỉ, mang về nhà nấu ăn hoặc là làm nhân bánh. Mặt khác còn mua hai cây xương lớn, mang về hầm canh, đây là bổ nhất.

Trương Thanh Thạch nhìn đầu heo móng heo và lòng lợn trên sạp, Trương Thanh Thạch nghĩ tới muốn làm mua bán nhỏ thì bắt đầu từ việc bán sốt thịt đi, đời trước hắn từng làm việc tại phòng bếp, quen một nữ đầu bếp chuyên ướp món ăn và làm món kho, bà ta không có con cái, cũng bởi vì hắn đối với bà hết sức chiếu cố, nên giao hết chút ít tay nghề cho hắn. Trương Thanh Thạch học rất nghiêm túc, hắn đã từng nghĩ nếu như có thể về nhà, đến lúc đó mở cửa hàng ăn, để người một nhà trải qua ngày tốt lành, kết quả cuối cùng không thực hiện được nguyện vọng này. Đời này thì có thể.

Trương Thanh Thạch nghĩ tới trước làm chút ít làm ăn nhỏ tích chút tiền, sau đó lại làm ăn buôn bán lớn hơn một chút, có đôi khi phất nhanh cũng không phải là chuyện tốt, dễ dàng làm cho người khác đỏ mắt, sau đó đưa tới phiền toái. Nếu như chỉ một mình hắn thì hắn không sợ phiền toái, nhưng hắn có nương tử khuê nữ, cho nên vẫn là cẩn thận một chút vẫn hơn.

Mua xong thịt, Trương Thanh Thạch lại dẫn Nhị Hoa đi sạp bên đường mua hoa cài, vì Nhị Hoa kiên trì, chỉ mua ba đóa, 3 nữ hài tử mỗi người một cái, mua cho Tuyết nương một cây trâm gỗ, mặc dù là đầu gỗ, nhưng trên đầu trâm khảm một hạt châu, màu đỏ thắm, ngay cả ngọc thạch hạ đẳng nhất cũng không phải, chỉ là một cục đá, giống như là đá được cọ rửa trong sông nhiều năm, nhưng cũng dễ nhìn.

"Cha, chúng ta đừng mua vải, nếu để cho người thấy được, nói không chừng sẽ đoán được nhà chúng ta có tiền."

Nhị Hoa nhìn cửa hàng vải phía trước cách đó không xa, kéo Trương Thanh Thạch đừng đi về phía trước.

Trương Thanh Thạch nói: "Không có việc gì, đến lúc đó có người hỏi tới, thì nói chúng ta giúp đỡ một người qua đường, nhặt được một cái hà bao, bên trong có không ít tiền đồng và hai nén bạc, chúng ta trả lại cho hắn, hắn cho chúng ta một lượng bạc làm tạ kim. Như vậy không được sao?"

"Cha, cha cũng thật biết gạt người a!" Ánh mắt Nhị Hoa sáng lên.

"Chỉ cần không tổn hại đến ích lợi của người khác, có thể bảo vệ mình, nói dối một chút cũng không sao. Có điều không nên lúc nào cũng nói dối, nhất là đối với người thân yêu của mình. Biết không?" Trương Thanh Thạch cũng không bởi vì nữ nhi nói mà tức giận, còn thừa cơ hội này giáo dục nàng.

Nhị Hoa gật đầu, nàng vốn là thông minh, lá gan lại lớn, chỉ là có lúc tính cách thẳng thắn xúc động, hiện tại được Trương Thanh Thạch dạy dỗ một phen, từ từ liền lộ ra tính tình giảo hoạt.

Sau đó hai người lại đi mua vải, mua một chút vải mịn làm nội y, lại mua đủ một người làm một bộ quần áo, mua cả kim chỉ.

Cuối cùng đương nhiên là đi mua một cái chảo. (!!!)

Hai cha con lúc này mới chuẩn bị về nhà, trên đường gặp được Trương Hoa, hắn đang cùng một cô nương mặc áo sắc xanh nhạt và quần trắng, y phục nửa mới nửa cũ, sạch sẽ chỉnh tề, trên đầu mang một đóa hoa lụa nho nhỏ màu hồng nhạt,trong giản dị lại không mất đoan trang. Tướng mạo rất đẹp, cười rộ lên hết sức ôn nhu.

Nhị Hoa vội vàng kéo Trương Thanh Thạch trốn qua một bên, nàng không muốn nhà mình mới vừa mua một đống đồ vật đã bị người nhà Đại bá phụ thấy được, mặc dù nói nàng cũng không ghét đường ca này, nhưng ai bảo hắn là con trai Đại bá phụ làm chi? Có đôi khi nên đề phòng thì vẫn phải đề phòng, hơn nữa hắn bây giờ đang cùng một cô nương ở chung một chỗ, phỏng đoán cũng không có tiện nói chuyện với bọn họ.