Dịch & biên: maimai0110
Tạ Trác Doãn tất nhiên không thể đứng nhìn Ninh Vân Thành bị đánh, suy cho cùng nếu Ninh Vân Thành bị đánh ngã, chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn thì không thể đánh thắng những người này được! Tạ Trác Doãn hận tới mức nhỏ máu, nếu như hắn vẫn là công tử Tạ gia của ngày trước, thì làm sao có người dám đối xử với hắn như vậy cơ chứ, hắn đã sớm làm cho những người này không thấy được mặt trời của ngày mai rồi! Trong lòng hắn căm phẫn nghĩ, nhưng cũng nhanh chóng gia nhập vào trận đánh.
Hai người bị đánh tới mức thảm bại, nhưng dựa vào ý chí muốn cứu người trong lòng, cuối cùng bọn họ vẫn loạng choạng mang Cố Doanh Tích từ trong đám người ra ngoài. Lúc này toàn thân Cố Doanh Tích gần như lộ ra hết, hai người Tạ Trác Doãn vừa mới ôm cô ta, trong lòng cô ta đã sớm không nhịn được, lúc này liền ôm lấy họ.
"Tích nhi, em không sao chứ?" Ninh Vân Thành lo lắng hỏi thăm người trong lòng, lấy môi mình bịt lại môi của Cố Doanh Tích, mặc dù miệng nhỏ của cô ta có hương vị của người đàn ông khác, Ninh Vân Thành cũng hận tới mức cắn răng, chỉ muốn hương vị của mình rửa sạch đi hương vị của những người đàn ông khác trên miệng của cô ta, hai người hôn nhau một hồi, liền biến thành thở dốc.
"Trước tiên không thể ở lại đây, lát nữa sẽ có người tới." Tạ Trác Doãn nhìn thấy liền nuốt nuốt nước bọt, nhìn thấy hình ảnh hai người vô cùng thân thiết, trong lòng có chút chua sót, nhưng vẫn lý trí nói một câu.
Nhưng lý trí của hắn cũng bay biến mất khi nhìn thấy tay của Cố Doanh Tích đặt ở chỗ bụng dưới của hắn, vội vàng cúi người xuống, hôn lên thân thể của người trong lòng.
Vừa rồi Cố Doanh Tích ở đây suýt bị người cường bạo, đến nay mặc dù đám người kia chạy đi mất, nhưng ba người họ cũng không trở về, ba người này cư nhiên lại tìm một nơi hắc ám để làm chuyện kia.
Không chỉ có Ninh Vân Hoan cạn lời, Lan Bưu vừa mới nói chuyện thay Cố Doanh Tích cũng có biểu tình như ăn phải ruồi bọ, ghê tởm tới mức buồn nôn.
Ngay tại thời điểm cao trào của ba người kia, đột nhiên máy truyền âm truyền tới tiếng thét của Cố Doanh Tích: "A, bụng em đau quá!"
Khóe miệng Lan Lăng Yến lộ ra tươi cười ác liệt, vuốt ve mái tóc của Ninh Vân Hoan: "Phát tác rồi."
Lời nói của anh lúc đầu Ninh Vân Hoan còn chưa hiểu, chỉ cho rằng anh đang nói về xuân dược, nhưng sau đó mới hiểu Lan Lăng Yến muốn ám chỉ điều gì! Anh cho Cố Doanh Tích uống, không chỉ là loại thuốc làm cho phụ nữ mất đi lý trí, mà còn là thuốc bài tiết!
Trong tiếng hô kinh ngạc của hai người Tạ Trác Doãn và Ninh Vân Thành, Cố Doanh Tích nhịn không được bài tiết ra cả thân thể của hai người.
Cả một đêm này trong lòng Cố Doanh Tích bị một ngọn lửa thiêu đốt đến phát điên, vừa mới lên đạn, trong bụng cô ta liền truyền tới cảm giác đau đớn mãnh liệt, phía sau không chịu được, phía trước cũng không chịu được, loại cảm giác này làm người ta sống không bằng chết, cô ta đã vài lần muốn lấy dao cắt cổ tay của mình, nhưng hai người đàn ông ở bên cạnh, làm sao có thể để cho cô ta tự tổn thương mình.
"Doanh nhi, anh xin em chịu đựng một chút!" giọng nói của Tạ Trác Doãn có chút thương xót giống như nhỏ ra máu. Vừa rồi hắn và Ninh Vân Thành còn bị một thân nhơ bẩn..........không dễ gì mới nhẫn nhịn được sự ghê tởm muốn về nhà tắm rửa sạch sẽ, bây giờ nghĩ tới loại cảm giác kia, vẫn khó chịu muốn chết! Hắn có chút khiết phích, lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện này làm cho hắn nghĩ lại mà kinh, nhưng Tạ Trác Doãn vẫn có chút được an ủi, vì loại chuyện này không chỉ có một mình hắn gặp phải.
"Em không, em muốn chết, Doãn ca, anh đừng ngăn cản em." Cố Doanh Tích khóc tới mức hoa lê đái vũ, một lúc sau đột nhiên thét lên: "Khẳng định là Ninh Vân Hoan, nhất định là cô ta hại em!"
Trong lúc nói chuyện, Ninh Vân Thành đã lau tóc đi từ trong phòng tắm ra, vừa nghe thấy Ninh Vân Hoan hại người trong lòng mình, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn, giọng nói âm trầm: "Thật sự là nó?"
"Nhất định là cô ta!" Lúc này Cố Doanh Tích cố gắng nhẫn nhịn sự khó chịu trong cơ thể, nghĩ tới tình cảnh xấu hổ vừa rồi, cô ta nhịn không được muốn khóc, lúc này cô ta không nghĩ tới cô ta vừa mới bài tiết một cách dơ bẩn, sự khó chịu trên cơ thể đã làm cô ta cảm thấy đau đớn tột cùng, nhưng cho dù trong tình trạng như vậy, cô ta vẫn nhẫn nhịn không nói ra tên của Lan Lăng Yến, chính là sợ Tạ Trác Doãn và Ninh Vân Thành tìm anh báo thù!
Tâm ý của em đối với anh, Lan ca ca, rốt cuộc anh có hiểu không! ô ô ô, Tích nhi vĩnh viễn cũng không trách anh!
Lời bày tỏ trong lòng này tất nhiên hai người Ninh Vân Hoan và Lan Lăng Yến không nghe thấy, Cố Doanh Tích lúc này chính là đi vệ sinh cũng không thể rời khỏi hai người đàn ông, quả nhiên là tình yêu chân thành mãi gần nhau, cho dù cô ta đi vệ sinh cũng cảm thấy cô ta đẹp.
Lần này Lan Lăng Yến chỉ muốn giáo huấn cô ta mà thôi, cũng không phải thực sự muốn lấy mạng của cô ta, cho nên Cố Doanh Tích mới không bị luân gian mà được hai người đàn ông tới cứu, anh cũng chỉ cảm thấy phẫn nộ khi có kẻ phá hư chuyện tốt của mình thôi, ngược lại đem lửa giận phát tiết lên người Tạ gia.
Mặc dù Ninh Vân Thành không đáng tin, nhưng xí nghiệp gia tộc của hắn là do chính tay cha vợ gây dựng, tất nhiên không thể động vào, nếu không Ninh Vân Hoan sẽ làm ầm lên với anh mất.......
Cũng bởi vì sự phẫn nộ của Lan Lăng Yến, mấy ngày sau mấy bộ phận có liên quan dưới danh nghĩa kiểm tra thuế, làm cho Tạ gia loạn tới mức gà bay chó sủa!
Chuyện Cố Doanh Tích bị xử lý vào ngày hôm đó, coi như là để giải tỏa sự phận nộ của Ninh Vân Hoan khi nhìn thấy cô ta bước vào nhà mình, cô muốn tìm một cơ hội về nhà thăm ba Ninh mẹ Ninh, tâm tư của Ninh Vân Hoan mới hoàn toàn đặt ở chỗ con trai, chỉ là ngẫm lại vẫn không thể bỏ qua cho Cố Doanh Tích được.
Cô biết rằng Cố Doanh Tích vẫn xuất hiện, mặc dù hai ngày trước bị dọa tới mức ở liền trong nhà mấy ngày, nhưng vừa nhắc tới những người đã quen xa hoa lãng phí, hiện tại Tạ Trác Doãn đã không còn là người thừa kế của Tạ gia, hơn nữa hiện tại Tạ gia còn bị kiểm tra thuế làm cho đau đầu nhức óc, căn bản không còn hơi sức đâu mà quản hắn, mấy người quen tiêu tiền như nước tất nhiên là không đủ tiền tiêu, Cố Doanh Tích tất nhiên không thể lại làm công chúa nhỏ được đàn ông sủng ái như trước đây, cô ta còn cần tiền khám bệnh cho Cố Nhàn, còn có em trai em gái phải nuôi, công ty của ba Ninh lại không cần cô ta, cô ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để kiếm tiền, cho nên Cố Doanh Tích lại xuất hiện trong Hội sở Quan lại quyền quý.
Người thiếu tiền như vậy, cô ta không thể cứ trốn mãi trong nhà được, mặc dù bị dọa tới hỏng người rồi, nhưng một đồng tiền có thể làm khó anh hùng hảo hán, cuối cùng cũng có một ngày cô tại sẽ trở lại, hơn nữa ngày đó cô ta còn nhận ra mình, cho nên mấy ngày này Ninh Vân Hoan đặc biệt cảnh giác, nghĩ tới những người đàn ông của cô ta ở kiếp trước có bản lãnh xuất quỷ nhập thần, lại càng cảm thấy căng thẳng.
Đối với những lo lắng của cô Lan Lăng Yến nhìn thấy trong mắt ghi nhớ trong lòng, liền cử hai bảo tiêu đi theo cô, để tránh rêu rao, lúc đi học thì hai người này đợi ở ngoài trường, dù sao trong trường học cũng có gián điệp của Lan Lăng Yến, chỉ cần cô không đi linh tinh, sẽ không có nguy hiểm gì, mà cô gái này còn sợ chết hơn người khác nhiều, Lan Lăng Yến căn bản không lo cô sẽ đi linh tinh.
Vừa về nước đi học, mất một năm không đụng tới sách vở, nhưng dựa vào trí nhớ của kiếp trước, cũng không đến mức quá khó khăn, tiết học này của Ninh Vân Hoan là tiết học tự chọn, giáo viên là một người có kiến thức uyên bác, còn là khách mời quen thuộc của đại truyền hình, giảng bài vô cùng sinh động, trong lúc cô đang chăm chú nghe giảng, điện thoại cá sấu nhỏ màu hồng trong cặp lại vang lên tiếng rung.
Ninh Vân Hoan đưa tay vào túi lấy điện thoại ra, không chút để ý nhìn thoáng qua màn hình, sau khi nhìn thấy người gọi điện tới là mẹ Ninh, trong lòng liền căng thẳng.
Mẹ Ninh không dễ gì gọi điện thoại cho cô, nhưng một khi gọi điện thoại cho cô, thì chắc chắn là có chuyện xảy ra, Ninh Vân Hoan cảm thấy hoảng hốt, cũng không để ý giáo viên ở trên bục giảng giảng cái gì, vội vàng lấy tai nghe ra, vẫn chưa mở miệng nói chuyện, giọng nói hốt hoảng của mẹ Ninh đã truyền tới tai nghe: "Hoan Hoan, vừa rồi ba của con bị ngất, đã đưa vào bệnh viện rồi."
Tin tức này làm cho Ninh Vân Hoan hốt hoảng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi! Mặc dù sức khỏe của ba Ninh không phải là rất tốt, nhưng tuyệt đối không kém tới mức như vậy, vô duyên vô cớ, ông ấy làm sao có thể bị hôn mê được?
Ở kiếp trước ba Ninh đã bị Ninh Vân Thành chọc tức tới mức bị ngất mấy lần, nhưng kiếp này Ninh Vân Thành chỉ mới quen biết Cố Doanh Tích, hẳn là chưa tới mức không nể mặt mà tranh đoạt gia sản. Nhưng ở kiếp trước ba Ninh không mắc bệnh nặng gì, ngoài huyết áp có chút cao, bình thường chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn là không xảy ra chuyện gì, bình thường ông đều uống thuốc, hẳn là không thể vô duyên vô cớ ngất đi!
Nghĩ tới ba Ninh, Ninh Vân Hoan nhất thời cảm thấy căng thẳng, vội vàng thu dọn đồ đạc, nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng hốt hoảng, ba nhất định không có chuyện gì, sao đột nhiên ba lại ngất cơ chứ?"
Mẹ Ninh nghe thấy lời an ủi của con gái, lúc này mới khóc ra tiếng, nhưng khi Ninh Vân Hoan hỏi tại sao ba ngất đi, bà lại không nói rõ ràng: "Trước tiên con đừng hỏi những chuyện đó, con đến bệnh viện đã rồi nói." Ninh Vân Hoan tất nhiên là đáp ứng, động tác tiếp điện thoại của cô làm sắc mặt của giáo viên có chút khó coi, lúc này Ninh Vân Hoan nào có tâm trạng để ý đến những điều đó, vội vàng thu dọn đồ đạc đứng dậy muốn rời đi.
"Bạn học, vẫn chưa tan học!" Vị giáo viên kia cau mày, dơ tay ra gọi Ninh Vân Hoan một tiếng, những bạn học ở xung quanh đều nhìn về phái cô, Ninh Vân Hoan xách đồ của mình liền rời đi, bất chấp tiếng nói tức giận của giáo viên truyền tới từ phía sau.
Trên đường nói chuyện với mẹ Ninh được vài câu, lúc Ninh Vân Hoan giữu lấy tai nghe hình như có nhìn thấy một bóng người đứng ở trước mặt mình, Ninh Vân Hoan muốn tránh đi, nhưng người đó lại đứng chắn ở trước mặt cô.
Lúc này đang vội, cũng không biết sức khỏe của ba Ninh như thế nào, Ninh Vân Hoan tránh đi muốn đi tiếp, nhưng không ngờ người kia cũng đi theo phương hướng của cô, dường như vẫn muốn chắn đường đi của cô, Ninh Vân Hoan không kịp thu bước chân, nhất thời hai người liền đâm vào nhau, hai người đều kêu lên một tiếng "ôi", đều ngã ngồi đặt mông xuống đất.
"Là cô?" Lúc nghe thấy tiếng "ôi" kia, trong lòng Ninh Vân Hoan liền cảm thấy lạnh lẽo, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Cố Doanh Tích đang dơ tay lên bụm mặt, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào cô.
Thánh mẫu bạch liên hoa đến nay đã học được cách oán hận người khác rồi, nếu như không phải không hợp lúc, Ninh Vân Hoan thật muốn cười lạnh hai tiếng, nhưng hiện nay ba Ninh vẫn ở trong bệnh viện không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi mẹ Ninh cũng không nói ra rõ ràng, cô chẳng muốn phí tâm để ý Cố Doanh Tích, cho nên đứng dậy liền muốn rời đi.
"Sao vậy, sau khi đâm vào người ta ngay cả câu xin lỗi cũng không nói liền muốn đi hay sao?" Cố Doanh Tích hít sâu một hơi, giọng nói có chút đề cao hơn, cũng vội vàng đứng từ dưới đất lên, cản lại Ninh Vân Hoan: "Chuyện lần trước cô hạ thuốc đối với tôi, cô cho rằng tôi quên chuyện đó rồi sao?"