Trùng Sinh Oan Gia Khó Thoát

Chương 30




Trời sinh hắn vốn có tính cầu toàn, sạch sẽ nên khi bước ra khỏi chuồng gà hắn chỉ còn có nửa cái mạng.

Sau khi tẩy uế mấy lớp xà phòng, đảm bảo mùi hương kinh dị đó không còn chút gì lưu luyến với cơ thể, hắn mới tạm yên tâm ngồi vào bàn.

"Dạ, con mời ông nội!" Hắn rót cho cụ bát nước chè.

Lòng thành, lễ phép là thế. Nhưng ông nội vợ lại liếc xéo, hứ một tiếng: "Nhà tôi, muốn uống lúc nào tôi uống không cần cậu mời." Cái liếc xéo nửa con mắt đó không biết ông cụ nhận ra điều gì, ông tháo đôi mắt kính, dụi dụi đôi mắt, hà hơi lau lại đôi kính lão, rồi lại đeo vào, chỉ tay vào mặt Bạc Cửu: "Sao nhìn mặt cậu...giống lão già Bạc Cường thế hử?" (2)

Bạc Cửu nuốt vội ngụm trà, nhìn ông cụ. Chưa bao giờ hắn thấy ghét bản mặt đẹp trai, soái lòi của hắn như lúc này. Hắn ước gì nó xấu một chút, không giống nét nào với hai thằng ôn dịch nhà họ Bạc thì hay biết mấy?

Hắn cười khổ, lễ phép nói với ông cụ: "Dạ, ổng là cha...bố con!"

Râm!

Ông cụ Đàm đập cây gậy trúc lên bàn, xém chút nữa vỡ luôn bình trà, rồi chỉ đầu gậy ra cổng: "Cúttttt!"

"Dạ, ông bảo vậy thì tội cho con quá ạ? Con là con, ổng là ổng, thân ai nấy lo, oán ai nấy gánh, con có liên quan gì đâu ạ?" Bạc Cửu quỳ luôn dưới đất, chắp hai tay, trưng cho ông nội vợ bộ mặt đáng thương như trẻ mồ côi không nơi nương tựa, lang thang đầu đường xó chợ cầu mong có một mái ấm chở che: "Con bị ổng đuổi ra khỏi nhà lâu lắm rồi á ông. Bạc Cửu con không còn cha mẹ, mồ côi rất đáng thương. Khó khăn lắm con mới gặp được em Tư, chúng con tình nồng ý đượm ăn ngủ với nhau rồi, trong bụng em Tư đã có em bé nên ông nội đừng chia rẽ gia đình nhỏ của chúng con làm con con mồ côi cha, tội nghiệp nó nghe, ông nội!" (3)

Ông cụ Đàm càng tức giận, cây gây trong tay run run, chỉ vào mặt hắn: "Cậu vừa nói gì...có em bé luôn rồi hả?"

"Dạ, em bé được..." Hắn lại giơ lên bốn ngón tay.

"Bốn tháng rồi? Vậy sao tí nay cậu mới lết mặt qua đây? Có phải tính quất ngựa truy phong không?" Ông cụ quất gậy lên người hắn. (2)



Bạc Cửu ngồi im chịu đòn.

Vừa lúc, Đàm Tương Tư đi chợ về. Thấy cảnh đó, cô quăng luôn cái giỏ trong tay, chạy vào ôm chầm lấy hắn.

Cây gậy còn cách lưng 10 centimet thì dừng lại. Cụ Đàm thu gậy, mắng cô cháu gái: "Tương Tư, con quên cha mẹ con chết như thế nào rồi hả? Cái chết thảm đó là do lão già nhà họ Bạc ban cho đấy!" Ông cụ bất lực, thả người ngồi xuống ghế, gương mặt già nua đau khổ: "Bấy lâu, ông không dám nói vì sợ phá nát tuổi thơ con. (1

Lão già ấy đúng là con cáo già, giết người rồi phi tang chứng cứ tạo hiện trường giả vụ tai nạn. Nhà ta mấy đời theo nghề giáo, thanh bạch đâu đấu lại được nhà họ Bạc tài phiệt đó.

Oán xưa chưa đòi đã đành, con còn dính vào thứ họ Bạc! Đàm Tương Tư, con nói đi, giờ ông phải làm sao?"

Cô bước sang ôm lấy ông nội, nói với ông: "Ông nội hãy bình tĩnh, nhà mình không thân, không thế, không trả thù được lão cáo già đó thì hãy để Bạc Cửu đòi lại món nợ đó giúp chúng ta."

Cụ Đàm có vẻ khó tin. Ông nhìn chăm chăm vào Bạc Cửu: "Dựa vào cậu ta á?

Đàm Tương Tư, con ngây thơ quá rồi, cậu ta là cháu nội của lão. Lão sát hại ba mẹ con vì cha của nó đấy!"

Đôi mắt ông cụ nhìn về một cõi xa xăm, nhớ lại đoạn kí ức đau lòng: "Thắng quý tử con cáo già đó mê ả đàn bà tên Đàm Tư đưa ả về nhà. Ả lợi dụng lòng tin bê nguyên hũ vàng tích góp mấy đời của lão. Lão già đó, tra như thế nào lại nhầm vào mẹ con. Mặc cho mẹ con khóc oan thảm thương, lão cũng cố chấp giữ nguyên ý, sau đó sai người treo mẹ con lên. Cha con vì cứu vợ cũng chịu chung thảm cảnh. (5

Đau lòng không sao kể xiết."

Cụ Đàm vén vạt áo lau nước mắt. Ngẩng khuôn mặt uất hận nhìn Bạc Cửu: "Cậu nói xem, cậu sẵn sàng giúp con bé treo thẳng già đó lên?"

Hắn cười, gật đầu xác nhận luôn: "Dạ, nếu vợ con muốn treo, con giúp cô ấy treo!"



Ông cụ quất thêm cho hắn một gậy nữa, may mà có Đàm Tương Tư ngăn lại.

"Cậu định giỡn mặt ông già hả?"

"Dạ, con nào dám. Ông nội đừng nói thế!"

"Vậy cậu định treo lão cáo già họ Bạc đó như thế nào?"

Bạc Cửu rót cho ông nội chung trà, lấy lòng: "Dạ, chuyện đó tùy vợ con, vợ con bảo treo sao con làm vậy!" (-)

"Cậu nói thật chứ?"

"Dạ, con sao dám nói xạo với vợ con ạ?" Sống lại, hắn đã xác định rồi: Nhất vợ, nhì con, thứ ba mới đến hắn.

Cụ Đàm có vẻ tạm tin thắng cháu rể. Ông nhấp ngụm trà, vẻ mặt trầm tư. Một lát sau, ông nói với cháu rể: "Tôi không biết cậu làm bằng cách nào. Trước mắt, mai cậu đưa lão già đó qua đây!"

Trong phòng.

Đàm Tương Tư giúp hắn đắp nước muối ấm. Nhìn những mảng đỏ tim tím vắt ngang dọc trên tấm lưng rộng lớn của hắn, cô có chút chạnh lòng: "Sao anh ngu vậy?"

Khôn ngu gì. Nếu khôn giờ có được vợ chăm sóc không?

Hắn nghiêng người, cầm tay cô mân mê một hồi, cười như kẻ ngốc: "Vì vợ, anh không cần khôn!" Khôn mà mất vợ, mất con, hắn thà làm thằng ngốc.