Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?

Chương 11: Đến thư viện




Suốt quãng đường từ trung tâm đến thư viện cuộc cãi vả của hai người vẫn không hồi kết.

“Đồ đầu heo thúi”

“Cô là đồ chân ngắn”

Từ nảy đến giờ hai người kia vẫn cứ ồn ào bên tai cô, cô nhức hết cả đầu lên tiếng:

“Hai người có thôi đi không? Ồn ào quá trời luôn á”

Nghe tiếng cô nói cả hai mới im lặng, cùng nhau bước vào thư viện đến quày nước gọi món, sau khi thanh toán thì cả ba người bước lên tầng hai tầng có ghế và bàn để ngồi lại thời gian dài, nói sơ về thư viện này, đây là thư lớn nhất thành phố X, có hai tầng: tầng một chia làm hai khu, một khu là nhưng kệ sách dài được dựng ngang nhau mõi kệ cao khoảng chừng 2 mét, độ dài tầm 4mét, mỗi kệ để khoảng chừng 200 đến 300 sách, khoảng cách giữa các kệ tầm 1 mét để mọi người tiện cho việc lựa chọn sách, khu thứ hai là quầy nước và bánh ngọt, quày thanh toán, ở đây mở của từ 8h sáng đến 22h tối nên các học sinh, sinh viên hay các giáo sư, giáo viên đều đến đây để ôn tập và làm giáo án. Tầng hai có bàn ghế dành cho những người ở lại, trên tầng này cũng có kệ sách nhưng ít hơn tầng một.

Lên tầng hai cả ba người chọn một bàn ở một góc để ngồi, để balo xuống cô và Tiểu Phương đi chọn sách liên quan tới vài môn học, để Thiên Phòng ngồi ở bàn canh đồ và đợi đồ ăn.

Ngồi một lúc anh nhận được tin nhắn từ Hạo Thần,

_”cậu đang ở đâu đấy”

_”tớ đang ở thư viện trung tâm thành phố”

_”làm gì”

_”đi với Nguyệt Nguyệt và bạn con bé”

_”ùm..”

_”cậu tới không? Nguyệt Nguyệt con bé muốn ôn tập lại kiến thức nên mới đến đây”

Hắn không trả lời anh, thấy hắn không trả lời anh cũng mặc kệ ngồi đợi hai người các cô, sau một lúc lựa chọn sách cô và Tiểu Phương trở về với một đóng sách trên tay, anh cô thấy cô ôm nhiều sách sợ cô nặng nên muốn tiến lại giúp cô một tay nhưng mà cô lại né sang một bên tỏ ý không cần anh giúp, hai tay anh lơ lững giữa không trung, Tiểu Phương thấy vậy đi đến để đóng sách trên tay cô lên tay anh, tay cô ấy chạm vào tay anh thì anh cảm thấy hình như có một cảm giác tê dần làm tim anh đập mạnh hơn một nhịp, thấy anh ngây người cô ấy nói:

“Nguyệt Nguyệt đang giận nên không cần cậu giúp, nhưng tôi thì không nên cậu ôm hộ tôi đi nhá”

Câu nói của Tiểu Phương làm anh hoàn hồn vội ôm đống sách để trên bàn và ho vài tiếng. Cô mở tập sách ra nhờ Tiểu Phương giản bài cho cô, đúng là cô đã mất kiến thức quá nhiều nên bây giờ Tiểu Phương phải giản cho cô từ đâu đến giờ. Cô không phải quá ngốc chỉ cần chăm chỉ một chút sẽ theo kịp chương trình học.

Sau khoảng 15 phút ngồi học thì đồ ngọt và thức uống cô gọi cũng lên đến, cô là một ly trà dâu tầm và một phần bánh kem nhỏ, phần của Tiểu Phương là trà me và bánh kem nhỏ vị socola, anh cô thì là một ly cafe sữa anh cô không thích đồ ngọt nên anh không gọi bánh. Ngồi thêm một lúc cô mới nhận ra là mình đã lấy thiếu một quyển sách liên quan tới một sinh học nên đã đi lấy để lại hai người kia ngồi ở đấy.

Sau khi tìm một hòi cô cũng thấy nhưng mà nó ở quá cao cô không thể với tới được, đưa tay với liên tục vào không trung chân cô nhón hết cở cũng không thể nào với tới được, sau một lúc bất lực thì có một bàn tay với đến lấy quyển sách xuống, cô có chút giật mình quay người lại thì đầu cô đập vào ngực của người đó, ngước mắt lên nhìn xem là ai cô bất giác đứng hình vì vẻ đẹp của con người này, vẻ đẹp mà cô không muốn tiếp xúc thêm một lần não nữa nhưng mà bây giờ nó vẫn xuất hiện trước mặt cô, và làm cho tim cô một lần nữa loạn nhịp, thấy cô cứ mãi nhìn mình hắn khẽ lên tiếng.



“Nhìn đủ chưa”

Cô khẽ giật mình, phục hồi lại trạng thái lạnh lùng nói

“Xin lỗi”

“Đồ nấm lùn”

Hắn nói xong cầm cuốn sách gõ vào đầu cô, cô chẳng thèm quan tầm lời hắn

“Cảm ơn”

Cô bỏ hắn đứng đó quay lưng đi lại bàn thì thấy hai con người kia đang cải nhau:

“Sau cậu lại kêu tên đó đến đây”

“Tôi kêu đấy thì làm sao cô làm gì tôi”

“Tên đầu heo nhà cậu bị não tàn à”

“Cô là đồ não ngắn”

“Cậu là đồ đầu heo”

Hai người cải qua cải lại đến nổi mà nhận viên thư viện phải nhắc nhở là hai người giữ yên tĩnh vì đây là thư viện vậy mà vẫn còn cải mặc dù không lớn tiếng như lúc nãy, thấy cô mặt không cảm xúc đi ra còn hắn cũng đi đằng sau, Tiểu Phương nhăn mặt nói

“Nguyệt tớ kể cậu nghe lúc nãy khi cậu vừa mới đi, thì không biết tên này ở đâu ra đi đến đầy ngồi, còn nói là đi tìm sách với cậu”

Vừa nói cô ấy vừa chỉ tay vào mặt Hạo Thần, cô nhìn Tiểu Phương sau đó nhìn Hạo Thần thấy anh đang nhíu mày cô liền đưa tay kéo tay bạn mình lại, vì cô biết hắn ghét nhất là ai chỉ tay vào mặt hắn.

“Không sao thư viện này không phải của tớ, nên không quản được người đến người đi”

“Nhưng mà...”

“Cậu chỉ bài tớ tiếp đi này”



Nghe cô nói vậy Tiểu Phương nuốt cục tức vào bụng, giản bài cho cô. Nhìn dáng vẻ chăm chú của cô, bình thường đã đẹp rồi bây giờ trong dánh vẻ chăm chú nghiệm túc thì càng cuốn húc hơn, trái tim hắn bị lỡ một nhịp, dường như nhận ra sự không ổn của bản thân anh liền chấn tỉnh lại vì anh chỉ muốn trong tim anh có một mình Yến Như thôi.

“Lúc nãy cậu đưa Yến Như về à”

“Ùm”

“Cô ấy có nói gì tôi không”

“Không”

“Ùm”

Cuộc đối thoại của hai người được cô thu vào tai, nhưng mà cô cũng mặc kệ cô cái cô muốn bây giờ là tập trung vào việc học không muốn liên quan gì đến bọn họ.

Mãi đến chiều tối cô mới ngưng học và cất tập sách vào balo

“Về thôi”

“Nguyệt tớ hơi đói”

“Vậy đi ăn thoii”

“Ăn ở đâu”

“Cậu có muốn đi chợ đêm không?”

“Chợ đêmm?”

“Ùm ở đó có nhiều món ngon lắm”

“Thật không vậy đi thoi”

Nói rồi hai cô gái đứng dạy bỏ đi mặc cho hai chàng trai đang ngơ ngác không hiểu gì? Đói bụng? Chợ đêm?.

“Có đi theo không?”

Hắn quay sang nhìn anh cô hỏi. Anh cô không nói gì chỉ gật đầu đứng dậy và đi theo dù dì anh cũng là người chở hai cô đến đây mà. Sẵn có cơ hội chuộc lỗi với cô em gái nhỏ luôn, vì từ lúc Yến Như xuất hiện đã làm anh thay đổi với cô, và sự thay đổi của cô bây giờ cũng một phần lỗi anh. Hắn thì đi theo anh vì anh và hắn ở chung mà anh không về hắn về nhà một mình thì chán lắm.