Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?

Chương 36: Sự cố




Một đêm trôi qua trong êm đềm, sáng hôm sau khi thức dậy mọi người thu xếp dọn dẹp đồ đạc để xuống núi trở về thành phố.

Cả bọn đi được khoảng chừng 15 phút thì phát hiện đoạn đường lên núi đã biến mất thay vào đó là đất đá lẫn lộn, nhìn mớ hoang tàn trước mặt mọi người hoang mang nhìn nhau

“Gì vậy hôm qua còn bình thường mà”

“Hình như tối qua ở đây có sạt lỡ thì phải, nhưng không có mưa bão gì cả sao lại sạt”

Mọi người nghi hoặc nhìn nhau, hắn lên tiếng

“Là nơi đây đất xốp hơn chổ khác một phần là do địa hình chổ này có phần nhô cao hơn phía trên và phía dưới, kết hợp với việc nhiều năm con người lưu thông lên xuống núi ngày càng nhiều dẫn đến tình trạng sức ép nặng cho đất nên mới sạt”

“Nhưng đó chỉ là suy luận của tôi cũng không đúng 100% đâu”

Cô nghe hắn suy luận thì có chút đồng tình

“Khả năng cao là như thế, nhưng trước mắt chúng ta phải làm sao để xuống núi”

Hắn nhìn xung quanh sau đó nói

“Cỏ lẽ phải quay lại đỉnh núi để tìm đường khác xuống núi chứ đường e là không đi đc nữa rồi”

Cả bọn thống nhất như vậy cùng nhau quay trở lại, lên đính đỉnh núi hắn đứng quan sát một lúc thì phát hiện có một đường mòn liên kết từ ngọn núi họ đang ở đến một ngọn núi khác

“Mọi người nhìn kia bên kia có một đường mòn liên kết hai ngọn núi với nhau”

Mọi người nhìn theo ngón tay hắn chỉ đúng là có một đường mòn

“Có lẽ đó là đường mà người dân ở đây mở ra để tiện việc lưu thông qua lại các ngọn núi với nhau”

Cô quan sát nói

“Nhưng nhìn nó rất nguy hiểm”

“Đúng rồi nhìn nguy hiểm quá”

Hai người Thiên Phong và Tiểu Phương cũng quan sát rồi mới lên tiếng

“Nguy hiểm thì vẫn phải đi thoi không lẽ chúng ta ở đây chịu à”

Mặc dù hơi sợ nhưng tất cả vẫn cố gắng vượt qua nổi sợ mà đi

“Bây giờ phải đi như thế nào đây chân của Yến Như thì không đi được còn đường thì quá hẹp”

“Anh cỗng cô ta đi balo đưa đây chia nhau ra mà mang”

Cô chỉ tay lên người anh trai Yến như, sau đó cầm balo đeo lên

“Hai đi trước đi Tiểu Phương theo sao, anh và Yến Như đi kế, tôi và anh ta theo sao”

Cô hướng dẫn mọi người, tất cả vào vị trí và bắt đầu đi cô bị sợ độ cao nên có chút chừng chừ, hắn thấy cô có vẻ không ổn nên vội nắm lấy tay cô chấn an, nhìn thấy tay hắn đang nắm lấy tay mình cô hít một hơi thật sâu cố gắng kiềm chế cơn sợ hãi của bản thân, hơi ấm từ bàn tay hắn bao trọn bàn tay cô, cảm giác được an toàn đó giống như lúc ở nhà ma trong khu vui chơi vậy nó mang lại cảm giác được che chở cho cô.

Anh cô là người đến nơi an toàn đầu tiên người tiếp theo là Tiểu Phương, Yến Như và anh cô ta cũng an toàn, đến lượt cô tưởng chừng đã an toàn nhưng khi đến gần cuối đường liên kết với ngon núi kia thì bất giác một khối đất bị sạt xuống làm cô hụt chân và cô cũng bị trượt xuống

“Coi chừng”

Hắn vội nắm lấy tay cô nhưng vì lực trượt xuống quá mạnh và nhanh nên hắn cũng bị kéo theo cô, cả hai cùng nhau lăng xuống vắng núi, mọi người nhìn thấy cảnh hai người cùng nhau trượt xuống thì hoảng hốt, Tiểu Phương muốn xuống cứu cô nhưng bị anh cô ngăn lại

“Nguyệt ơi”

“Không được đâu em không xuống đó được đâu núi ở đây cao và dóc lắm”

“Nhưng mà hai người đó thì phải làm sao”

“Trước mắt chúng ta tìm đường xuống núi sau đó tìm người giúp với lại Hạo Thần cũng biết cách sinh tồn ở rừng núi nên em yên tâm”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết lẹ đi”

Ngoài mặt anh bình tĩnh vậy thoi nhưng trong lòng anh nhứ lữa đốt, em gái nhỏ của anh và bạn thân anh đang gặp nguy hiểm anh không lo thì ai lo đây, nhưng vì vách núi quá cao không thể leo xuống được cho nên trước mắt phải đưa những người này về trước sau đó tìm người giúp,

“Chúng ta bỏ mặc họ vậy sao”

“Không phải là bỏ mặc mà là đi tìm người giúp, ở đây là núi điện thoại không sử dụng được nên đây là cách tốt nhất rồi”

4 người nhanh chống tìm đường xuống núi may mắn đi được một lúc thì có người dân đang đi rừng

“Chú ơi chú giúp bọn cháu với ạ”

“Có chuyện gì sao cháu”

“Dạ bọn cháu đi leo núi hôm qua sáng nay tính xuống núi nhưng núi lại bị sạt, bọn cháu tìm được đường sang đây nhưng bạn cháu không may bị ngã trượt xuống vách núi kia chú giúp cháu được không ạ”

Anh cố gắn bình tĩnh kể lại câu chuyện cho chú người dân nghe, Tiểu Phương thì nước mắt nước mũi tèm lem, Yến Như cũng vậy hai người khóc như mưa từ nảy đến giờ,

“Đi chú dẫn các cháu xuống núi sau đó tìm người giúp chứ đoạn núi đó mặc dù sống ở đây nhưng chú không rành ở khúc đấy, vì ở đấy khá nguy hiểm nên không một ai dám đến đó.”

“Dạ vâng vậy mình đi liền được không chú cháu sợ trể một chút sẽ không hay”

Cả bọn nhanh chống theo chân chú xuống núi, 3 4 tiếng sau tất cả được xuống núi, anh nhanh chống gọi cho cảnh sát nhanh chống đến trợ giúp, anh gọi cho lực lương vệ sĩ của Bạch gia đến cùng chia nhau ra tìm kiếm, để lâu một chút e là không hay

“Chú ơi cho cháu hỏi phải mất bao lâu mới có thể tìm thấy người ạ”

“E là phải 1 đến 2 ngay vì nơi đó diện tích không hề nhỏ và rất dốc với nguy hiểm nên có thể sẽ cản trở công cuộc tìm người và sẽ có nhiều khó khắn lắm”

Tiểu Phương nghe xong cô quỵ người ngồi xuống sụp đổ, bạn thân của cô cầu trời khẩn phật cho hai người đó không sao. Mọi người bắt đầu tản ra đi tìm Tiểu Phương muốn đi theo nhưng bị anh cô bắt ở lại chờ tin vì đi theo sẽ gây trở ngại, Yến Như và anh cô ta đã được anh cho người chở về thành phố, ban đầu Yến Như không chịu đi nhưng mà vì cái chân đang bị thương nên phải quay về để thăm khám.