Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?

Chương 47: Ôn bài




Kết thúc hai tiết học nhàm chán, khi tiếng chuông vang lên cô nhanh chống rời lớp để đến thư viện vừa đến cầu thang đã gặp Trần Nam.

“Nguyệt nhi”

“Ủa anh Nam”

“Em đi đâu đấy”

“Em đến thư viện ạ”

Cô mỉm cười nhìn cậu, hôm nay nhìn cô có vẻ mệt mỏi hai mắt thâm quầng thấy rõ, Trần Nam khẽ nhíu hai đầu chân mày đưa tay sờ vào mặt cô, cô có chút giật mình nên lùi lại sao hai bước

“Mặt em có dính gì sao ạ”

Cô đưa tay quệt lên mặt muốn biết mặt mình dính gì.

“Có dính á em”

“Dính gì thế anh”

“Dính hai cái quầng thâm đen xì như gấu trúc của em kia”

Cô đứng hình nhìn cậu, sau khi định hình lại được lời cậu nói cô liếc xéo cậu một cái, sau đó quay lưng bỏ đi cậu bị cô cho ăn bơ nên vội chạy theo

“Đợi anh”

“………”

Cô không trả lời cậu mà bước đi, không biết là do chân cô ngắn hay do chân cậu dài mà cậu chỉ bước 3 4 bước đã đi ngang cô rồi.

“Sao thế giận anh à”

“Không có”

“Thôi anh xin lỗi hong trêu em nữa”

“Anh điêu em vừa thoi”

“Anh nói thật mà”

Cô nhăn mặt đáng yêu nhìn cậu, sau đó quay mặt đi không thèm nhìn cậu nữa, cậu chỉ biết cười khổ đi theo cô

“Em đã ăn gì chưa”

“Chưa ạ”

“Em lên thư viện trước đi đợi anh một chút”

“Anh đi đâu hả”

“Anh đi công chuyện”

“Vâng ạ”

Hai người tách nhau ra mà không hay biết từ lúc hai người gặp nhau đến giờ luôn có một bóng người núp ở phía sao nhìn trộm, nhìn những tắm hình trên màng hình điện thoại người đó nhếch môi mỉm cười sau đoa cũng nhanh chống rời đi.

Sau khi ra chơi anh cô và Tiểu Phương muốn gặp cô để nói chuyện nhưng chuông vừa reo thì bóng dáng cô ở đâu cũng không thấy, đây rõ ràng là muốn trốn tránh họ mà. Cả hai bất lực xuống căntin ăn cơm, vừa xuống tới căntin họ đã bị bao vay bởi những người hâm mộ hắn và anh, Tiểu Phương khó chịu cố gắng thoát ra khỏi đám đông nhưng bị đẩy ngã trúng vào cạnh bàn ăn, anh nhìn thấy vậy thì tức giận hét lên

“Tránh ra”

Khí thế của anh làm cho mọi người khiếp sợ dạt ra một chút, thấy mọi người dạt ra anh vội chạy đến đỡ Tiểu Phương đứng dậy

“Em có sao không có đau ở đâu không?”

“Ở tay ạ”

Tiểu Phương rưng rưng nước mắt nhìn anh, anh nhìn Tiểu Phương có chút xót xa.

“Đi anh dẫn em đến phòng y tế”

“Không cần đâu anh chút là hết à”

“Không có cải”

Diễn đàng trường lại được dịp xôn xao về nam thần Thiên Phong đã có người yêu. Caption ‘người yêu Nam Thần Thiên Phong’ lọt top 1 tìm kiếm diễn đàng trường.

Anh sau khi đưa Tiểu Phương xuống phòng y tế thì dùng dầu để xoa bóp cho cô ấy.

“Phong em nghĩ chúng ta nên tìm Nguyệt để xin lỗi cậu ấy”

“Anh cũng tính sẽ tìm con bé để nói chuyện”

“Anh tính nói gì à”

Tiểu Phương thắc mắc hỏi anh, anh không nói gì chỉ im lặng, thật ra anh cũng muốn xin lỗi cô về việc ở bệnh viện nhưng mà cô cứ lãng tránh anh, anh nhắn tin cô cũng chẳng thèm trả lời cô em gái này của anh thật sự rất cứng đầu.

Trở về phía cô và Trần Nam, sau khi cô đến thư viện ngồi được khoảng 15 phút thì cậu cũng đến ngồi cạnh cô, cậu đẩy chiếc bánh hamburger qua cho cô, cô ngớ mặt ra nhìn sang cậu như kiểu ‘ủa gì đây’. Cậu nhìn biểu cảm của cô thì không khỏi bật cười

“Cho em ăn đi không đối đấy”

“Òo anh ăn không”

“Anh ăn rồi”

“Anh ăn khi nào sao em không thấy”

Quả thật là cô không thấy cậu ăn vì vừa mới ra chơi là cô đã gặp cậu ở cầu thang rồi làm sao có thể ăn nhanh như vậy được.

“Em đang lo lắng cho anh đấy à”

Cậu tiến sát lại gần mặt cô hỏi, cô đứng hình nhìn cậu lúc này khoảng cách của hai người chỉ cách nhau chỉ có khoảng 5cm thoi, cô ý thực lại ngại ngùng đẩy cậu ra

“Em không có chỉ là thắc mắc thoi”

“Vậy sao”

Cô không trả lời vội cầm lấy hamburger cắn một miếng rồi quay mặt đi hướng khác, cậu nhìn biểu cảm của cô thì không khỏi bật cười

“Anh chỉ trêu em một xíu thoi sao mặt lại đỏ hết rồi”

Cô liếc cậu một cái muốn rớt con mắt ra ngoài, nhìn cái con người có vẻ đẹp yêu nghiệt đó đang hả miệng ra cười chọc quê cô, nhưng không thể chối bỏ sự đẹp trai của cậu, ánh nắng chiếu gương mặt của cậu làm cho người khác không thể rời mắt khi nhìn thấy, chỉ tiếc là đối với cô cô đã miễn nhiễm với cái sắc đẹp này rồi.

“Em quánh anh bây giờ”

Cô cuộn tròn tay mình lại thành nấm đấp giơ lên hâm doạ cậu, cô không biết hành động này của cô đáng yêu đến mức nào cả, cậu không trả lời cô im lặng quan sát từng hành động của cô, ánh mắt của cậu hiện lên một vẻ nuông chìu, ấm áp, ánh mắt triều mến hiện lên bao nhiêu là tình cảm của cậu dành cho cô.

“Tập trung ăn đi nhanh lên còn ôn bài”

“Chờ em một chút, mắc nghẹn bây giờ”

Cô vừa ngậm miếng hamburger vừa trả lời cậu hai má cô phòng lên như một con cá nọc đang phòng lên vậy, cậu đưa một tay lên nghịch tóc cô, một tay chống lên bàn im lặng nhìn cô ăn. Sau khi cô ăn xong cậu đưa cho cô một chai nước suối, ăn uống no say xong cả hai bắt đầu ôn bài cho kì kiểm tra sắp đến.