Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn

Chương 101: Khát vọng độc chiếm




Phù Ngọc Thu ngơ ngác.

Sao, sao tự dưng lại nhắc đến chuyện song tu, y và Phượng Hoàng đã song tu đâu.

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Phù Ngọc Thu, Phượng Ương âm thầm thở dài, hắn đang định truyền âm giải thích thì đột nhiên thấy y tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ rồi nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta song tu rồi."

Phù Bạch Hạc: "......"

Phượng Ương: "......"

Được rồi, quả là phong cách của Phù Ngọc Thu.

Phù Bạch Hạc hít sâu một hơi: "Ngọc Thu, ngươi thật sự muốn......"

"Ta muốn hợp tịch." Phù Ngọc Thu ngắt lời hắn, ỷ có Phù Ngọc Khuyết che chở mình nên cả gan mạnh miệng với Phù Bạch Hạc.

Phù Bạch Hạc lạnh lùng nói: "Nhưng cũng không thể với...... hắn được!"

Mọi người đều biết tiên tôn Cửu Trọng Thiên là tên điên, hợp tịch với loại người này khác nào không cần mạng nữa chứ?!

Giờ thì yêu đương thắm thiết tình sâu nghĩa nặng, biết đâu chỉ một thời gian ngắn nữa sẽ lộ nguyên hình cho xem.

Phù Ngọc Thu thoáng sửng sốt rồi dứt khoát nói: "Được thôi, vậy ngươi tìm ai khác cho ta đi, chỉ cần ngươi tìm được thì ta sẽ lập tức hợp tịch với người đó."

Mắt vàng của Phượng Ương trầm xuống.

Phù Bạch Hạc luôn nhanh mồm nhanh miệng lại bị câu lấy lui làm tiến này chặn họng: "Ngươi!"

"Ta nói thật đó." Phù Ngọc Thu huyên thuyên, "Không chịu để ta tự tìm thì ngươi tìm cho ta đi, chỉ cần ngươi tìm được một người thì ta sẽ nghe lời ngươi lập tức hợp tịch song tu kết quả tại chỗ luôn."

Phù Bạch Hạc: "......"

Lần đầu tiên hắn bị Phù Ngọc Thu chặn họng không cãi được lời nào.

Nam nhân trên đời nhiều như lông hồng, người ưu tú khắp nơi đều có nhưng nếu muốn tìm một người xứng đáng làm đạo lữ của Phù Ngọc Thu thì Phù Bạch Hạc cảm thấy cả tam giới chẳng có nam nhân nào đủ tốt cả.

Nhưng nếu không tìm thì Phù Ngọc Thu sẽ thuận lý thành chương hợp tịch với Phượng Hoàng......

Phù Bạch Hạc sững sờ, chợt nhận ra mình đang bị dồn vào ngõ cụt.

Sao hắn phải tìm nam nhân hợp tịch với Phù Ngọc Thu, âm dương hòa hợp chẳng tốt hơn sao?

Cuối cùng Phù Bạch Hạc tìm được kẽ hở: "Ngươi thích nữ nhân không?"

Phù Ngọc Thu nhíu mày: "Đây có khác nào chà đạp tiểu cô nương nhà người ta đâu?"

"......" Phù Bạch Hạc nổi quạu, "Nếu đôi bên thích nhau sao có thể gọi là chà đạp chứ?!"

Cuối cùng Phù Ngọc Thu đã lừa được hắn nói ra câu mình muốn nghe, lập tức hớn hở reo lên: "Ngươi tự nói đấy nhé, ta và Phượng Hoàng chính là đôi bên thích nhau đó!"

Phù Bạch Hạc: "......"

Thất sách rồi.

Đầu óc Phù Ngọc Thu hiếm khi nhanh nhạy như thế, chỉ vài ba câu đã làm hắn cứng họng.

Phù Bạch Hạc sững sờ nhìn y hồi lâu rồi đột nhiên thở dài quay người bỏ đi.

Hắn cần yên tĩnh một lát.

Phù Ngọc Thu đắc ý nháy mắt với Phượng Ương như vừa thắng trận.

Phượng Ương bật cười.

Sau khi vượt qua "chướng ngại vật" lớn nhất là Phù Bạch Hạc, Phù Ngọc Thu băn khoăn quay sang hỏi Phù Ngọc Khuyết: "Sao lúc nãy ngươi lại nói ta và Phượng Hoàng đã song tu?"

Phù Ngọc Khuyết sững sờ, trong đôi mắt lạnh nhạt viết đầy "Sao ngươi hỏi ta? Song tu hay chưa chính ngươi còn không biết sao?"

"Ngọc Thu." Phượng Ương đi tới nắm tay Phù Ngọc Thu, "Ta sẽ nói ngươi biết."

Phù Ngọc Thu lơ ngơ bị Phượng Ương kéo vào phòng.

Phù Ngọc Khuyết nhìn chằm chằm Phượng Ương nắm tay Phù Ngọc Thu, hết nhịn lại nhẫn vẫn chưa tiếp thu được nên quay người giẫm lên tuyết rời đi.

Hắn cũng cần yên tĩnh một lát.

Chắc vì song tu cả đêm nên sau khi tỉnh dậy Phù Ngọc Thu không còn thấy nội phủ nóng bức khó chịu nữa.

Bị Phượng Ương kéo vào phòng, Phù Ngọc Thu còn vô tư hỏi: "Có chuyện quan trọng gì à?"

Đối diện với đôi mắt trong veo như đầm nước của y, Phượng Ương bỗng nhiên nghẹn lời.

Hắn không biết mở miệng thế nào nên đành nói: "Tứ ca ngươi nói đúng lắm."

Trên đầu Phù Ngọc Thu hiện lên một dấu chấm hỏi.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Phù Ngọc Thu sửng sốt chỉ vào Phượng Ương rồi chỉ vào mình.

"Hả? Đây là...... song tu sao?"

Phượng Ương luôn cảm thấy chuyện này quá ngớ ngẩn, nỗi xấu hổ vẫn còn đeo đẳng như bóng với hình, hắn nhẹ giọng nói: "Cũng không hẳn, thần giao chỉ là một kiểu song tu giúp tăng tu vi linh lực hoặc xoa dịu thần hồn thôi."

Phù Ngọc Thu nổi lòng tôn kính, lập tức khiêm tốn thỉnh giáo Phượng Ương: "Vậy còn kiểu song tu nào nữa? Lúc ở bên ngoài ta và Phượng Bắc Hà đã nghe đầy tai nhưng cứ cảm thấy những người kia chỉ nói nhảm thôi."

Nếu song tu cũng sảng khoái như "thần giao" khiến y gần như không chịu nổi thì có gì "bẩn thỉu" chứ?

Thấy ánh mắt hiếu kỳ của Phù Ngọc Thu, Phượng Ương im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Để sau hãy nói."

Phù Ngọc Thu cũng không quá tò mò nên chẳng hỏi tiếp nữa.

Dù sao mỗi lần song tu kiểu "thần giao" này đều làm y cảm thấy như mất đi nửa cái mạng, những kiểu khác có thế nào đi nữa chắc vẫn không sánh bằng "thần giao".

Cũng đâu thể lấy mạng y được.

Bên ngoài tuyết rơi mạnh như muốn bù lại hơn hai mươi năm vắng bóng.

Phù Ngọc Thu bám cửa sổ nhìn ra ngoài, chẳng bao lâu sau lại ham vui kéo Phượng Ương đi nghịch tuyết.

Phượng Ương hóa thành Phượng Hoàng lộng lẫy —— Có lẽ vì thần hồn hợp nhất nên lông đuôi sặc sỡ xen lẫn một chiếc lông vũ trắng tinh nhìn hết sức bắt mắt.

Hỏa Nham gia gia nằm vùi dưới lớp tuyết dày mở mắt ra, thấy Phù Ngọc Thu đã về thì mừng rỡ bắn lên pháo hoa mà y thích nhất.

Đùng đùng.

Phù Ngọc Thu hồ hởi nói: "Khi nào chúng cháu hợp tịch nhất định sẽ mời Hỏa Nham gia gia đến bắn pháo hoa, à đúng rồi! Còn Tiểu Thảo nữa......"

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Ngọc Thu ca ca?"

Phù Ngọc Thu quay lại.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, Mộc Kính mặc áo bào rộng thùng thình, vạt áo kéo lê trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, vô cùng mừng rỡ chạy về phía y.

Phù Ngọc Thu vội biến thành người: "Tiểu Thảo."

Mộc Tiểu Thảo đi trong tuyết một cách khó nhọc nhưng vẫn cố chạy đến cạnh Phù Ngọc Thu, khuôn mặt luôn ủ dột cuối cùng đã nở nụ cười.

"Huynh, huynh về rồi."

Phù Ngọc Thu gật đầu: "Lần trước ngươi có bị thương không?"

Lúc ấy thần thức Mộc Kính tiến vào giấc mộng của Phù Ngọc Thu đã bị Phượng Ương phá tan.

Mộc Kính lắc đầu: "Không ạ."

Một tia thần thức bị cắt đứt cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Nghe vậy Phù Ngọc Thu mới yên tâm, đưa tay sờ khuôn mặt lạnh cóng của Mộc Kính rồi khẽ nhíu mày.

Tuyết rơi đột ngột mà ở Văn U Cốc không có sẵn y phục cho trẻ con, Phù Bạch Hạc ngại phiền phức nên chỉ ném cho Mộc Kính đống đồ cũ của mình.

Nhưng đã hơn hai mươi năm không có tuyết rơi, tất cả y phục của Phù Bạch Hạc đều là đồ mỏng, Mộc Kính sợ lạnh mặc một lúc mấy cái nhưng vẫn run cầm cập.

Phù Ngọc Thu vội kéo nó vào phòng.

Mộc Kính vui vẻ theo sát Phù Ngọc Thu, vô tình nhìn thoáng qua mới phát hiện Phượng Hoàng đứng dưới tuyết lạnh lùng trừng nó, đôi mắt vàng rực lạnh như băng.

Mộc Kính giật nảy mình nhưng bản năng muốn gần Phù Ngọc Thu vẫn chiếm thế thượng phong, thế là run rẩy ôm cánh tay y vào phòng trước ánh mắt chết chóc của Phượng Ương.

Phù Ngọc Thu đã rời xa Văn U Cốc hơn hai mươi năm nhưng đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên, y chạy đến trước rương lục tìm áo ấm, còn có mấy bộ đồ lúc nhỏ nữa.

Mộc Kính lúng túng cởi đống quần áo trên người ra.

Phù Ngọc Thu vừa buộc dây lưng cho nó vừa cằn nhằn: "Chuyện lần trước ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, ngươi lại nhìn lén nữa đúng không?"

Áo dày xua đi cái lạnh, cảm giác ấm áp khiến Mộc Kính hơi bối rối, nghe thấy câu này thì lấm lét nhìn Phù Ngọc Thu ấp úng nói: "Xin lỗi ạ."

Phù Ngọc Thu kéo kín cổ áo rồi đưa tay gõ đầu nó một cái: "Ngươi đã cứu ta và Phượng Hoàng mà còn xin lỗi gì hả. Ta chỉ lo lắng thôi......"

Mộc Kính vẫn còn nhỏ, dự báo thiên cơ nhất định sẽ bị tiêu hao, nếu hao tổn sức sống hoặc tuổi thọ thì Phù Ngọc Thu sẽ tự trách mình cả đời.

Thấy Mộc Kính hoàn toàn chẳng biết gì, y thở dài xoa đầu nó.

Vừa chạm vào Phù Ngọc Thu lập tức sững sờ, chợt nghĩ đến điều gì nên nắm chặt tay Mộc Kính rồi dùng linh lực thăm dò thử.

Mộc Kính ngoan ngoãn để mặc linh lực Phù Ngọc Thu chạy loạn trong kinh mạch mình.

Chốc lát sau Phù Ngọc Thu rút tay về rồi kinh ngạc nói: "Trong cơ thể ngươi có linh lực kìa."

Hoàn toàn không phải người phàm.

Mộc Kính ngơ ngác gật đầu: "Hình như...... là vậy đó ạ."

Lần trước nó điều khiển tấm gương cũng dùng linh lực, chỉ là ở Văn U Cốc không ai dạy bảo nên nó chỉ biết nửa vời.

"Quá tốt rồi." Trên mặt Phù Ngọc Thu tràn đầy vui mừng, Mộc Kính có thể tu luyện linh lực chứng tỏ tuổi thọ không chỉ trăm năm như người bình thường, y vỗ ngực nói, "Để ta dạy ngươi —— Mau gọi ta là sư phụ đi."

Mộc Kính mờ mịt nhìn y nhưng thấy vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa háo hức của Phù Ngọc Thu thì ngoan ngoãn gật đầu gọi: "Sư phụ."

Phượng Ương mới vào phòng: "......"

Chỉ đi thay đồ thôi mà, sao giờ đã thành thầy trò rồi?

Khát vọng độc chiếm mãnh liệt của Phượng Ương lập tức sôi trào, mắt vàng trầm xuống, bản năng chỉ muốn đưa ngay Phù Ngọc Thu về Phượng Hoàng Khư rồi giấu y trong trận pháp dày đặc để mọi người không cách nào tới gần y được nữa.

Nhưng lý trí đang liều mạng chống lại bản năng này.

Nếu nhốt Phù Ngọc Thu trong cung điện nguy nga tráng lệ kia thì y có khác gì một con chim trong lồng đâu?

Dù có hợp tịch với hắn thì Phù Ngọc Thu vẫn là chính mình, vẫn có người thân và bạn bè chứ không phải vật sở hữu riêng của mình hắn.

Nghĩ tới đây Phượng Ương nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa sự điên cuồng trong mắt đã tiêu tan.

Hắn đứng cạnh rèm châu nhìn Phù Ngọc Thu cầm kéo vụng về cắt bớt áo trên người Mộc Kính, hai mắt cong cong, đó là sự hoạt bát sôi nổi mà cả đời này Phượng Ương cũng không bao giờ có được.

Phượng Ương nhìn y, đột nhiên hiểu ra tại sao mình luôn muốn độc chiếm Phù Ngọc Thu.

Phù Ngọc Thu có người thân, có bạn bè, thậm chí giờ đã có cả tiểu đồ đệ.

Còn hắn luôn một thân một mình không ai quan tâm.

Hắn không có cha mẹ, không có bạn bè, người chung quanh đều kính sợ hắn, ngay cả khi gặp vấn đề Phượng Ương cũng chẳng biết nói với ai.

Tam giới mênh mông như vậy mà hắn luôn lẻ loi một mình.

Người duy nhất quan tâm hắn chính là Phù Ngọc Thu.

Lúc này Phù Ngọc Thu đã mặc xong y phục cho Mộc Kính, ôm một chiếc áo bào nhỏ hơn mình vui vẻ chạy tới: "Phượng Hoàng, ta nhớ đây là đồ ta mặc khi gặp ngươi lần đầu đó."

Y cầm áo ướm thử lên người rồi cười khúc khích: "Lúc ấy ta nhỏ xíu à, giờ mặc không vừa nữa rồi."

Phượng Ương nhìn y không chớp mắt.

Chỉ là một chuyện nhỏ nhặt tầm thường mà Phù Ngọc Thu vẫn thấy vui vẻ.

Dù trải qua biết bao chuyện khủng khiếp mà y vẫn hồn nhiên vô tư như xưa.

Bỗng nhiên Phượng Ương rất muốn ôm y một cái.

Cuối cùng Mộc Kính đã mặc xong y phục ấm áp, hăm hở định đi nghịch tuyết với Phù Ngọc Thu nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy một ngọn lửa nóng rực bay tới như muốn đốt nó thành tro bụi.

Mộc Kính giật mình nghiêng người tránh né nhưng ngọn lửa kia như có sinh mệnh "bộp" một tiếng biến thành dây thừng quấn quanh eo nó.

Mộc Kính: "?"

Nó đứng ngây ra, sau đó phát hiện ngọn lửa này không có ý định hại mình mà chỉ quấn quanh eo nhấc bổng nó lên cao.

...... Sau đó ngọn lửa giống như mọc chân vội vã bế nó chạy ra ngoài.

Chỉ trong chớp mắt Mộc Kính đã bị xách ra khỏi phòng đặt trên mặt đất phủ tuyết dày.

Ngọn lửa kia vung vẩy như ra hiệu cho nó đi chơi đi.

Sau đó biến mất giữa không trung, cửa phòng cũng đóng ập lại.

Mộc Kính: "............"

Trong gian phòng khép hờ, Phượng Ương nắm tay Phù Ngọc Thu nhẹ nhàng cúi đầu xuống.

Phù Ngọc Thu sững sờ, đồng tử xinh đẹp bỗng chốc mở to, một tia linh lực màu vàng kim thấp thoáng trong mắt.

Phượng Ương...... chủ động trao cho y một nụ hôn ngọt ngào.

Không hề mang theo dục vọng mà chỉ có yêu thương dịu dàng như nước.