Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn

Chương 125: Phiên ngoại ở một thế giới khác (12)




Phù Ngọc Thu đang ủ ê lập tức sững sờ, kinh ngạc mở to mắt.

Muốn tìm đạo lữ như ngươi?

Như ngươi......

Lúc đầu mặt mũi Phượng Ương tràn đầy ngượng ngùng, nhưng sau khi nói xong tựa như tảng đá lớn treo trong lòng rốt cuộc đã rơi xuống, ánh mắt bối rối không còn lảng tránh nữa mà nhìn thẳng vào mắt Phù Ngọc Thu.

Thiếu niên dạn dĩ thổ lộ tình yêu của mình cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ hay chột dạ.

Lẽ ra hắn nên thẳng thắn mới đúng.

Phù Ngọc Thu ngơ ngác đối mặt với hắn, nhất thời không kịp phản ứng.

Nhưng có người còn phản ứng nhanh hơn cả y.

Phù Ngọc Khuyết nghiêm giọng nói: "Phù Ngọc Thu ——"

Phù Ngọc Thu bị chấn động đột nhiên hoàn hồn, mờ mịt nhìn lại thì thấy ba người mang vẻ mặt khác nhau đứng cách đó không xa.

Thấy Phù Ngọc Khuyết, Phượng Ương nhíu mày hít một hơi thật sâu.

Hôm nay thật quá xui xẻo.

Khó khăn lắm mới lấy hết can đảm ra tỏ tình, sao lại đụng ngay ba người này chứ?

Với tính tình của Phù Ngọc Khuyết chưa biết chừng sẽ đem Phù Ngọc Thu về Văn U Cốc để hai người cả đời không gặp nhau nữa.

Phượng Ương không hề muốn vậy.

Phù Ngọc Khuyết nổi giận đùng đùng xông tới như muốn chém người.

Mặc dù Phù Ngọc Thu không biết tại sao hắn nổi giận nhưng vẫn sợ hãi rụt đầu lại.

Chớp mắt tiếp theo, Phượng Ương đưa tay kéo Phù Ngọc Thu ra che chở sau lưng, điềm tĩnh ngăn cản Phù Ngọc Khuyết đang định tới bắt y.

Phù Ngọc Thu trố mắt kinh ngạc nhìn Phượng Ương đứng chặn trước mặt mình.

Phù Ngọc Khuyết còn giữ phép lịch sự, không muốn xung đột với thiếu tộc chủ của người ta ở Phượng Hoàng Khư nên cố giữ lại một tia lý trí cuối cùng, lạnh giọng nói: "Tránh ra."

Phượng Ương thản nhiên nói: "Người tới là khách, sao các hạ không ở lại uống chén trà?"

Trên mặt Phù Ngọc Khuyết viết đầy câu "Cho ngươi chén trà độc ngươi uống không?"

Phù Ngọc Thu níu tay Phượng Ương sợ sệt hỏi: "Ca ca, sao ngươi lại giận rồi?"

Từ khi gặp Phượng Ương, Phù Ngọc Khuyết nổi giận còn nhiều hơn cả mấy chục năm nay cộng lại, Phù Ngọc Thu cũng không rõ hắn đang giận gì nữa.

Phù Ngọc Khuyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn y, lạnh lùng nói: "Hắn có ý đồ đen tối với ngươi đấy."

Phù Ngọc Thu bênh vực Phượng Ương theo bản năng: "Hắn không có đâu!"

Phù Ngọc Khuyết phất tay với y: "Ngươi đứng đây mà nói với ta này."

Phù Ngọc Thu sợ hãi rụt lại, ôm chặt cánh tay Phượng Ương với vẻ ấm ức.

Phù Ngọc Khuyết suýt bị y chọc tức quá hóa cười: "Ngươi nghe hắn nói chưa, còn tìm ngươi làm đạo lữ nữa à?"

Phù Ngọc Thu cũng nhớ tới chuyện này nên kéo tay Phượng Ương, hai mắt lóe sáng như sao: "Người ta nói chỉ có đôi bên thích nhau mới hợp tịch làm đạo lữ, thì ra ngươi thích ta sao?"

Nếu chung quanh không có ai khác, chắc mặt Phượng Ương đã đỏ bừng như ráng chiều cho y xem, nhưng chẳng biết lúc này lấy đâu ra dạn dĩ mà hắn gật đầu nói không hề quanh co lòng vòng: "Đúng vậy, ta thích ngươi."

Nghe xong câu trả lời chẳng chút do dự này, mắt Phù Ngọc Thu cong cong như vầng trăng khuyết.

"Được được, vậy chúng ta kết làm đạo lữ ngay đi!"

Nghe xong Phù Ngọc Khuyết chẳng thèm để ý lịch sự hay không lịch sự gì nữa, lập tức bước nhanh tới trước.

Phượng Ương chưa kịp tiêu hóa câu nói này thì đã cảm nhận được một làn khói độc chết người ập tới chỗ mình, lập tức phóng ra lửa Phượng Hoàng ngùn ngụt để cản lại.

Khói độc và lửa nóng đột ngột va nhau.

Ầm vang một tiếng, khói bụi bốc lên tứ phía.

Hàn Trúc Quân và Phù Bạch Hạc nhìn nhau, đám Phượng Hoàng chung quanh chẳng hiểu gì mà chỉ thấy có người hung hăng túm lấy phu nhân mình nên vội vàng sải cánh bay đi tìm Phượng Chủ.

"Phượng Chủ! Xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Có người đến giành phu nhân với thiếu tộc chủ đấy ạ!"

"Ngài mau tới làm chủ đi——"

Phượng Chủ bình chân như vại thưởng thức trà với Bạch Phượng trong phòng trà, nghe vậy chỉ hờ hững "ừm" một tiếng.

Toàn bộ Phượng Hoàng Khư đều nằm trong tầm kiểm soát của ông nên tất nhiên ông đã biết chuyện này.

Bạch Phượng cười khúc khích: "Không đi can ngăn à?"

"Không đi." Phượng Chủ thản nhiên nói, "Trước đây ta vẫn tưởng tính tình Phượng Ương quá mức gò bó khuôn phép, làm gì cũng không dám vượt qua quy củ, còn sợ sau này hắn lớn lên sẽ thành ông cụ non, hôm nay xem ra......"

Nhìn kiểu tỏ tình thẳng thắn không hề đỏ mặt kia đâu còn vẻ nghiêm nghị cứng nhắc như ngày thường nữa?

Phượng Chủ hết sức hài lòng, muốn xem Phượng Ương gặp việc này sẽ xử lý thế nào.

Nếu bị đánh mà về tìm cha mẹ đòi lại thể diện cho mình thì đứa con này xem như nuôi hỏng rồi.

Phượng Ương cũng không muốn nhờ cha mẹ giải quyết việc này, thấy Phù Ngọc Khuyết chẳng chút lưu tình thì dứt khoát phóng ra lửa Phượng Hoàng cuồn cuộn, ngay cả khói độc cũng bị đốt thành sương mù đen kịt bay thẳng lên trời.

Tất cả Phượng Hoàng ở Phượng Hoàng Khư đều ùa ra, thấy chiến trận kia thì cực kỳ háo hức, đồng loạt bay lên cây ngô đồng lớn nhất Phượng Hoàng Khư ngồi thành hàng xem náo nhiệt.

Phù Ngọc Thu sững sờ, không ngờ hai người nói đánh là đánh nên vội vàng hét lên trong tiếng linh lực ầm ầm: "Đừng đánh nữa!"

Nghe được câu này, Phượng Ương vốn định dừng lại nhưng Phù Ngọc Khuyết chẳng hề nương tay mà vẫn đuổi đánh tới cùng không chịu thôi.

Phượng Ương hết cách đành phải tiếp tục chống cự.

Lần này rốt cuộc không yên ổn nữa.

Phù Bạch Hạc vốn đang đắc ý xem kịch vui, nhưng thấy hai người càng đánh càng hăng như thể chưa chết chưa ngừng thì đành nói với Hàn Trúc Quân: "Bảo họ dừng lại đi."

Hàn Trúc Quân nhíu mày: "Ngọc, Thu?"

Phù Bạch Hạc đưa mắt nhìn sang Phù Ngọc Thu luống cuống tay chân, hồi lâu sau đột nhiên cười nói: "Xưa nay y chưa bao giờ đòi hỏi chúng ta thứ gì cả."

Phù Ngọc Thu vốn không có chủ kiến nên Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc cho gì lấy nấy, rất hiếm khi chủ động nói ra thứ mình muốn.

Đây có lẽ là lần đầu tiên.

Hàn Trúc Quân im lặng hồi lâu rồi đột nhiên khoát tay.

Khí lạnh cuồn cuộn ập tới, khói độc của Phù Ngọc Khuyết lập tức đông thành vụn băng rì rào rơi xuống, lửa Phượng Hoàng của Phượng Ương cũng bị ép lui về.

Phù Ngọc Thu nhìn Hàn Trúc Quân hệt như đang nhìn ân nhân cứu mạng, hai mắt sáng ngời.

Hàn Trúc Quân sững sờ hồi lâu mới nói: "Đủ rồi."

Phù Ngọc Khuyết bất đắc dĩ thu lại linh lực.

Phù Ngọc Thu ngẩn ngơ.

Đây là lần đầu tiên y thấy Phù Ngọc Khuyết nghe lời như vậy, chưa nói câu nào đã dừng tay.

Giờ Phù Ngọc Thu mới nhận ra Hàn Trúc Quân chính là người có thể kiềm chế Phù Ngọc Khuyết nhất.

Hàn Trúc Quân bị ánh mắt sáng lấp lánh của Phù Ngọc Thu làm cho mất tự nhiên, hắn dời mắt đi rồi bảo Phù Ngọc Khuyết: "Từ từ, nói."

Phù Ngọc Khuyết lạnh lùng nói: "Chẳng có gì để nói cả, ta không đồng ý."

Phù Bạch Hạc lười biếng nói: "Ngươi không đồng ý cũng vô ích thôi, ngươi nhìn Ngọc Thu kia kìa......"

Phù Ngọc Khuyết ngoái đầu lại.

Chỉ thấy Phù Ngọc Thu đang nhìn Phượng Ương thắm thiết, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén lọn tóc bị gió thổi tung của Phượng Ương ra sau tai rồi thì thầm gì đó với hắn.

Phù Ngọc Khuyết nhìn không nổi nên lại xông tới, ai ngờ thấy Phượng Ương vừa đánh nhau túi bụi với hắn đột nhiên lảo đảo ngã xuống trong tiếng la thất thanh của Phù Ngọc Thu.

"Phượng Ương!"

Phù Ngọc Khuyết: "?"

Phù Bạch Hạc xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Chậc chậc chậc, ngươi đánh ngất thiếu tộc chủ Phượng Hoàng Khư của người ta rồi kìa."

Vẻ mặt Phù Ngọc Khuyết tràn đầy lạnh lùng, cảm thấy con gà đuôi to kia đang cố ý bày khổ nhục kế.

Lúc nãy Phượng Ương dùng lửa Phượng Hoàng chống lại khói độc, nhưng dù sao lửa đốt cháy không khí vẫn cuốn theo khói độc.

Với tu vi của Phượng Ương không đến mức không tránh được chút khói độc này, chỉ là Phù Ngọc Khuyết quên mất còn có nhóc vướng víu Phù Ngọc Thu nấp sau lưng Phượng Ương.

Từ nhỏ Phù Ngọc Thu đã uống nước ngâm lá độc mà lớn nên hoàn toàn không sợ độc của Phù Ngọc Khuyết, nhưng Phượng Ương không hề biết chuyện này, lúc nãy hai người đánh nhau khí thế ngất trời, linh lực bay tứ tán, thế mà hắn còn rảnh rỗi phân chia linh lực để bảo vệ Phù Ngọc Thu nữa.

Hiểu ra điều này, sắc mặt Phù Ngọc Khuyết trở nên phức tạp.

Phù Ngọc Thu hoảng sợ ôm Phượng Ương, giọng nói run rẩy: "Phượng Ương? Phượng Ương!"

Phượng Ương sơ ý hít phải một làn khói độc, cứ tưởng vận chuyển linh lực sẽ làm nó tan đi nhưng hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của cỏ độc mọc chung với U Thảo, vận chuyển linh lực chỉ làm chất độc lan rộng khắp kinh mạch toàn thân, cả người choáng váng.

Mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Phù Ngọc Thu, Phượng Ương gắng gượng mở mắt ra, vừa dùng lửa Phượng Hoàng thiêu hủy khói bay tứ phía vừa mở miệng định nói y đừng lo, nhưng cuối cùng không phát ra được âm thanh nào.

Thấy cảnh này, mặt mũi Phù Ngọc Thu đầm đìa nước mắt, càng thêm lo lắng.

"Phượng Ương!"

Thấy Phù Ngọc Thu khóc khàn cả giọng, Phù Ngọc Khuyết cau mày tiến lên: "Ngọc Thu......"

Vừa thấy hắn, Phù Ngọc Thu như sợ hắn hạ độc Phượng Ương nên vội vã ôm chặt Phượng Ương vào lòng.

Phù Ngọc Khuyết: "......"

Từ nhỏ đến lớn Phù Ngọc Thu luôn rất ngoan hiền, đây là lần đầu tiên nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi như thế.

Phù Ngọc Khuyết dừng lại, im lặng nửa ngày rồi hỏi: "Ngươi thích hắn đến vậy sao?"

Phù Ngọc Thu nhìn hắn chằm chằm rồi nói ngay mà không cần nghĩ ngợi: "Ta thích hắn đấy! Thích cực kỳ luôn!"

Phượng Ương vừa mới khôi phục lại chút ý thức: "......"

Dường như Phù Ngọc Khuyết bị y chọc giận nên phải hít sâu mấy hơi mới ép mình bình tĩnh lại, nhẫn nại nói: "Các ngươi mới quen bao lâu chứ? Ngươi có biết thế nào là thích không?"

"Ta mặc kệ." Nước mắt trên mặt Phù Ngọc Thu vẫn chưa khô, nhìn như nhóc đáng thương bị đại ma đầu từng bước ép sát, y ấm ức nói, "Dù ta không thích hắn thì ngươi cũng đâu thể hạ độc hắn chứ."

Y và Phượng Ương quen nhau chưa bao lâu, dù Phượng Ương có tỏ tình với mình cũng không đáng gặp phải tai bay vạ gió này.

Phù Ngọc Khuyết tự biết đuối lý, hiếm khi bị mấy câu nói của Phù Ngọc Thu làm cho á khẩu không trả lời được.

Thừa dịp hai người nói chuyện, Phượng Ương thiêu huỷ hết khói độc chạy tán loạn trong kinh mạch, ho mạnh một cái làm mùi máu tanh xộc ra, thân thể xụi lơ từ từ lấy lại sức lực.

Phù Ngọc Thu sợ gần chết, vội vàng ôm mặt hắn lo lắng hỏi: "Không sao chứ không sao chứ?"

Phượng Ương lắc đầu rồi nhẹ nhàng nắm tay y: "Không sao."

Phù Ngọc Thu thở phào một hơi, bỗng nhiên chồm tới ôm cổ Phượng Ương khóc thút thít.

Y biết rõ sức mạnh chất độc của Phù Ngọc Khuyết, còn tưởng Phượng Ương bị độc hỏng luôn rồi.

Phượng Ương vỗ nhẹ lên lưng y.

Sắc mặt Phù Ngọc Khuyết hết sức khó coi nhưng không thể đấu đá với Phượng Ương ngay trước mặt Phù Ngọc Thu, cuối cùng nhịn không được lạnh lùng hỏi: "Ngươi định lúc nào mới về?"

Phù Ngọc Thu trừng hắn rồi dữ dằn nói: "Một tháng!"

Phù Ngọc Khuyết: "......"

Nhìn khí thế hùng hổ của Phù Ngọc Thu, Phù Ngọc Khuyết còn tưởng y sẽ mạnh miệng nói không về nữa chứ.

Phù Ngọc Khuyết nói: "Ba ngày."

Lần đầu tiên Phù Ngọc Thu dám chống đối Phù Ngọc Khuyết: "Hai tháng!"

"......" Phù Ngọc Khuyết nhíu mày, "Một tháng."

Phù Ngọc Thu lập tức ngoan ngoãn vâng dạ.

Phù Ngọc Khuyết: "......"

Cũng thông minh đấy.

Phù Ngọc Khuyết lạnh lùng nhìn Phượng Ương rồi quay lưng bỏ đi.

Hàn Trúc Quân cũng không ở lại nữa, đang định quay người thì chợt nghe Phù Ngọc Thu gọi: "Ca ca."

Hàn Trúc Quân cứ tưởng Phù Ngọc Thu gọi Phù Bạch Hạc, nhưng quay đầu lại thì thấy ánh mắt sáng ngời của y đang nhìn mình với vẻ tràn đầy mong đợi.

Phù Ngọc Thu gọi hắn lanh lảnh: "Ca ca."

Hàn Trúc Quân ngẩn người, hồi lâu sau mới gật đầu.

"Ừ."

Phù Ngọc Thu cũng không sợ vẻ lạnh lùng của hắn mà vui vẻ nói: "Cảm ơn ca ca."

Nếu không nhờ Hàn Trúc Quân kịp thời ngăn cản Phù Ngọc Khuyết, e là Phượng Ương đã bị trúng độc nặng hơn rồi.

Đôi mắt màu xanh thẫm của Hàn Trúc Quân rũ xuống, chẳng biết đang nghĩ gì.

Chốc lát sau hắn đột nhiên ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt Phù Ngọc Thu rồi nói: "Hai tháng."

Phù Ngọc Khuyết chưa đi xa tái mặt quay phắt lại: "Ca!"

Hàn Trúc Quân phớt lờ hắn.

Phù Ngọc Thu thoáng sửng sốt, giờ mới hiểu Hàn Trúc Quân cho phép mình ở Phượng Hoàng Khư hai tháng rồi về, lập tức mừng rỡ chạy tới phía trước, hoàn toàn không sợ khí lạnh trên người hắn mà thân mật ôm hắn một cái.

Thân hình cao lớn của Hàn Trúc Quân hơi khom xuống cho y ôm thỏa thích.

Phù Ngọc Thu reo hò nhảy cẫng, hương cỏ thơm ngát và hơi ấm của nắng trên người y bao phủ khắp toàn thân Hàn Trúc Quân, mọi cảm xúc bị đóng băng khi hắn bế quan tựa như rạn nứt tan chảy.

Chung quanh không còn cái lạnh buốt giá có thể làm hắn chết cóng, cũng chẳng còn tường đồng vách sắt tựa như không bao giờ phá nổi.

Gió xuân lướt qua, cây khô gặp xuân.

Vết nứt từ từ lan rộng.

Hàn Trúc Quân......

Phù Tuyết Tiêu chợt cảm thấy như mình vừa sống lại.