Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn

Chương 83: Vòng tay Phượng Hoàng




"Phượng Hoàng Khư?"

Phù Ngọc Thu được Phượng Ương đặt xuống giường lớn, nhìn quanh một vòng mới phát hiện mức độ xa hoa của nơi này hoàn toàn có thể sánh với nội điện của tiên tôn ở Cửu Trọng Thiên, thậm chí còn trội hơn nữa.

Dưới đất lót một tấm thảm thật dày nên Phù Ngọc Thu đi chân trần cũng không thấy lạnh.

Cạnh giường là cửa sổ lớn, Phù Ngọc Thu bò sang tò mò nhìn biển hoa bạt ngàn bên ngoài, trầm trồ nói: "Chỗ này khác xa lần trước ta đến nhỉ."

Phượng Ương đứng bên giường nhìn y từ trên cao, vì ngược sáng nên không thấy rõ ánh mắt hắn.

"Lần trước ngươi đến...... là lúc nào?"

Phù Ngọc Thu mở cửa sổ muốn chạm vào hoa cỏ bên ngoài nhưng vừa vươn tay ra thì giống như đụng phải một lớp kết giới trong suốt nên bị cản lại.

"Hơn hai mươi năm trước thì phải." Phù Ngọc Thu ngó nghiêng, phát hiện ngoài cửa sổ là một hồ nước, y còn tưởng Phượng Hoàng lập kết giới vì sợ mình rơi xuống đó nên cũng chẳng nghĩ nhiều.

"Ta theo Phượng Bắc Hà ra ngoài, trước tiên đến Phượng Hoàng Khư một chuyến."

Phượng Ương nhắm mắt lại.

"Rốt cuộc ngươi bị sao vậy?" Phù Ngọc Thu nhận ra có gì đó không ổn nên leo xuống giường rồi nhón chân đến trước mặt Phượng Ương lẩm bẩm, "Nãy giờ cứ lạ lạ thế nào ấy, mà sao ngươi lại đem ta đến Phượng Hoàng Khư? Ta còn chưa nói với Tứ ca của ta mà."

Phượng Ương rũ mắt nhìn y, mắt vàng như hồ nước sâu chẳng có chút gợn sóng nào: "Ừ, ta sẽ nhờ người nói cho hắn biết. Bây giờ bên ngoài nguy hiểm lắm."

"Nguy hiểm?"

"Ừ." Phượng Ương nói dối không hề chớp mắt, "Kim Ô vẫn chưa chết, Phượng Hành Vân muốn bắt ngươi uy hiếp ta, Long tộc cũng đối đầu với ta, bốn tộc càng muốn lấy mạng ta hơn."

Phù Ngọc Thu tặc lưỡi ái ngại nhìn hắn: "Sao ngươi chọc lắm phiền phức thế?"

Phượng Ương nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

Phù Ngọc Thu cũng rất dễ dụ, ra vẻ thản nhiên nói: "Thôi được, vậy ta đành phải ở đây một thời gian thôi."

Phượng Ương nở nụ cười nhưng đáy mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo.

Phù Ngọc Thu nhìn quanh một vòng, cảm thấy ngồi trên giường khá kỳ quái nên muốn chạy ra ngoài.

Mới đi nửa bước thì Phượng Ương đã đột ngột kéo y lại, mạnh đến nỗi y suýt ngã ngửa ra sau.

Phù Ngọc Thu hoảng hồn nói: "Sao thế?"

Phượng Ương nhận ra mình phản ứng quá mạnh nên cố trấn tĩnh lại rồi gượng cười: "Đi đâu vậy?"

Phù Ngọc Thu chỉ ra ngoài: "Ngắm hoa."

Phượng Ương âm thầm thở phào một hơi, ngón tay nhích xuống nắm cổ tay Phù Ngọc Thu: "Ta dẫn ngươi đi."

Phù Ngọc Thu mơ màng bị hắn kéo đi ngắm hoa.

Nhưng Phượng Ương có vẻ sợ y ra ngoài nên chỉ dẫn y đến cạnh cây cột ngoài đại điện.

Phù Ngọc Thu ra hiệu với hắn: "Thế này thôi à?"

Phượng Ương gật đầu: "Cứ xem vậy đi."

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu chống hai tay lên lan can, "chíp" một tiếng ngồi trên lan can khắc hoa đối mặt với Phượng Ương, hai chân đung đưa làm vạt áo trắng tinh lay động như cánh bướm chập chờn.

Y cũng không ngắm hoa mà băn khoăn nhìn chằm chằm Phượng Ương.

Phượng Ương đặt tay trên cột khắc hoa rồi kích hoạt linh lực, vô số dây leo bò lên nở hoa rực rỡ.

Hắn tưởng Phù Ngọc Thu thích ngắm hoa.

Phù Ngọc Thu chờ Phượng Ương lên tiếng, nhưng thấy hắn chỉ cắm đầu làm hoa nở thì nổi quạu đá đá vạt áo: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì hả?"

Phượng Ương nhíu mày: "Ta chẳng có gì muốn nói cả."

"Vớ vẩn." Phù Ngọc Thu chỉ vào mắt mình, "Nhiều lúc ngươi dễ đoán lắm, ta có hỏa nhãn kim tinh nên chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra ngay."

Phượng Ương im lặng hồi lâu rồi lấy từ trong tay áo ra một viên linh đan óng ánh đưa cho Phù Ngọc Thu.

"Linh đan của ngươi đấy."

Phù Ngọc Thu sững sờ.

Linh đan của y...... chẳng phải đã vỡ vụn rồi ư?

Sao Phượng Ương chẳng báo trước tiếng nào mà cứ thế điềm nhiên lấy ra linh đan của y như thể đó chỉ là một hạt châu bình thường vậy?

Hai mắt Phù Ngọc Thu trợn to như sắp lồi ra, ngập ngừng đưa tay: "Của...... của ta?"

"Ừ."

Phượng Ương đặt linh đan vào lòng bàn tay y.

Linh đan U Thảo giáng linh nặng đến mức cổ tay Phù Ngọc Thu trĩu xuống.

Y ngơ ngác nhìn hồi lâu, sau khi kịp phản ứng đột nhiên hít sâu một hơi.

"Linh đan của ta?!" Phù Ngọc Thu nhảy phóc xuống lan can níu tay áo Phượng Ương hớn hở nói, "Linh đan của ta chưa vỡ à? Sao ngươi tìm được thế?! Linh đan của ta ——"

Y mừng rỡ nói năng lộn xộn, không sao giấu được niềm vui sướng trên mặt.

Phượng Ương thản nhiên nói: "Ta lần theo ký ức Phượng Bắc Hà nên tìm được thôi."

"Hắn cướp linh đan của ta thật sao?!" Phù Ngọc Thu đang vui mà nghe đến tên Phượng Bắc Hà lại nổi tức, "Đáng ghét, vậy hắn dùng chưa?"

Phượng Ương nói: "Mới dùng chút linh lực thôi, lát nữa đặt linh đan ở suối linh sau điện ôn dưỡng nửa tháng là có thể khôi phục như cũ."

Phù Ngọc Thu lẩm bẩm: "May mà chưa dùng, nếu không ta phải quất chết hắn mới được!"

Mặc dù cuối cùng linh đan vẫn rơi vào tay Phượng Bắc Hà nhưng giờ đã trở về với mình, Phù Ngọc Thu cũng không tức nữa mà nắm chặt linh đan, cảm nhận được linh lực quen thuộc kia mới vỡ lẽ lúc đó trên thân Tuyết Lộc Y dính khí tức linh đan U Thảo giáng linh quả nhiên không phải là ảo giác của mình.

"Nhưng lúc ấy ta tự nổ linh đan, thần hồn cũng tan nát, sao linh đan này vẫn chưa bị vỡ nhỉ?"

Phượng Ương cười nhạt, đáy mắt tràn ngập lạnh lẽo.

Bởi vì Phượng Bắc Hà đã dùng lửa bản mệnh Đồng Hạc bảo vệ nửa viên linh đan còn lại rồi dùng vô số linh vật ở Lưu Ly Đạo ôn dưỡng hơn hai mươi năm.

Nhưng Phượng Ương không muốn để Phù Ngọc Thu biết chuyện này nên chỉ đáp qua loa: "Chắc hắn dùng bí pháp gì đó —— Đến suối linh không?"

Phù Ngọc Thu rất dễ phân tâm, hớn hở theo Phượng Ương tới suối linh.

Suối linh sau điện Phượng Hoàng Khư nằm ngoài trời, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện mây mù chung quanh không thể thoát ra hậu điện rộng lớn mà như bị giam hãm bởi một kết giới trong suốt.

Phù Ngọc Thu vô tâm vô tư không hề phát hiện ra sự bất thường, chắp tay sau lưng rảo bước đến sau điện.

Suối linh chảy róc rách chẳng khác gì dòng suối ở Cửu Trọng Thiên.

Phượng Ương nhẹ nhàng thả Phù Ngọc Thu xuống suối rồi bình thản nói: "Nửa tháng sau ta sẽ chuyển thần hồn của ngươi vào linh đan U Thảo giáng linh rồi dùng linh vật phụ trợ, chưa đầy một tháng là có thể......"

Còn chưa dứt lời thì Phượng Ương chợt nghe sau lưng vang lên tiếng đá rơi xuống nước.

Vừa quay đầu lập tức trông thấy Phù Ngọc Thu biến thành chim trắng trôi nổi trên mặt nước.

Chim trắng bé nhỏ bị thấm nước vẫn tròn vo một cục, nhìn hệt như viên chè trôi nước mới luộc.

"Ừ......" Phù Ngọc Thu hào hứng bay nhảy, thấy Phượng Ương đột ngột im bặt thì híp đôi mắt đậu đen chíp chíp nói, "Ngươi nói đi, ta đang nghe đây."

Phượng Ương: "...... Một tháng sau ngươi có thể trở lại thân thể U Thảo rồi."

Phù Ngọc Thu đạp chân bơi qua bơi lại, nghe vậy thì ngửa đầu ngờ vực hỏi: "Vậy còn xác chim này của ta thì sao?"

"Nếu ngươi không thích......" Phượng Ương thản nhiên nói, "Thì đốt đi."

Phù Ngọc Thu: "......"

Sao cứ có cảm giác vắt chanh bỏ vỏ thế nhỉ?

Phượng Ương đứng dậy sửa sang vạt áo: "Ngươi cứ ở đây chơi đi, ta phải ra ngoài đã."

Nếu còn là thân phận tiên tôn trước kia thì Phù Ngọc Thu còn lâu mới quan tâm hắn đi đâu tìm chết, nhưng giờ lại thuận miệng hỏi: "Đi đâu? Chừng nào mới về?"

"Đến Minh phủ một chuyến." Phượng Ương nói, "Đường Hoàng Tuyền lạnh lắm, thần hồn ngươi bất ổn không thích hợp đến đó."

Phù Ngọc Thu ngạc nhiên: "Minh phủ? Là chỗ sau khi chết ai cũng phải tới ấy à? Vậy sao lúc ấy ta không tới nhỉ?"

Phượng Ương không muốn nghe Phù Ngọc Thu nhắc chuyện hồn bay phách tán hai mươi năm trước, khẽ nhíu mày nói: "Ta đi đây."

Phù Ngọc Thu cũng không cản hắn mà tiếp tục bay nhảy: "Ừ."

Phượng Ương quay người đi, vạt áo tung bay như u lan trắng muốt.

Phù Ngọc Thu thích nhất là nước, một mình cũng có thể chơi quên hết trời đất.

Nhưng Phượng Ương mới đi chốc lát lại trở về.

Hắn gấp rút vội vàng quay lại suối linh, thấy Phù Ngọc Thu vẫn đang bay nhảy ở đó thì âm thầm thở phào một hơi.

Phù Ngọc Thu quay đầu hỏi: "Ngươi xong việc rồi à?"

Phượng Ương lắc đầu.

Hắn còn chưa đi nữa.

"Tới đây." Phượng Ương vẫy gọi y.

Phù Ngọc Thu đã chơi đùa thỏa thích nên bơi tới cạnh bờ rồi giơ cánh lên để Phượng Ương xách mình lên bờ.

Bộ lông ướt sũng của chim trắng trải ra khắp lòng bàn tay Phượng Ương.

Phượng Ương đưa tay ấn vào giữa trán y, Phù Ngọc Thu đột nhiên biến thành người, được Phượng Ương ôm trọn trong ngực.

Phù Ngọc Thu giật mình: "Làm gì vậy?"

Lông vũ của y vẫn chưa khô, sau khi biến thành người thì toàn thân đều ướt sũng, áo trắng dính sát vào người phác họa ra thân hình mảnh khảnh.

Gương mặt Phù Ngọc Thu đẫm nước, theo bản năng níu vạt áo Phượng Ương như chim non mắc mưa to.

Vừa tội nghiệp vừa yếu ớt.

Cứ thế co ro cuộn mình trong lòng bàn tay, tựa như chỉ cần dùng lực hơi mạnh là có thể bẻ gãy cánh, từ nay hoàn toàn phụ thuộc vào người khác.

Trong mắt vàng của Phượng Ương cuồn cuộn cơn điên không dễ phát hiện, nhẹ nhàng vén tóc dài ẩm ướt của Phù Ngọc Thu ra sau tai rồi nói: "Tặng ngươi thêm một vật nhé."

Phù Ngọc Thu tự hỏi người khác tặng quà đều bá đạo vậy sao?

Chẳng biết người khác thế nào nhưng tiên tôn chính là như vậy.

Phượng Ương nắm chặt bàn tay ướt nhẹp của Phù Ngọc Thu. Rõ ràng có thể sấy khô nước nhưng không biết hắn có mục đích gì mà cứ để Phù Ngọc Thu toàn thân ẩm ướt ngồi trên đùi mình.

Phù Ngọc Thu không có nhận thức về ranh giới giữa người với người nên cũng chẳng thấy hành động này có gì kỳ quái, chỉ băn khoăn cúi đầu nhìn.

Phượng Ương nhẹ nhàng đeo một chiếc vòng tay giống như làm bằng vàng vào cổ tay Phù Ngọc Thu.

Ngay cả giày y còn không thích mang, huống chi là đeo thứ vướng víu này—— Vì hạt châu vàng trên cổ chân nhìn đẹp mắt nên y mới miễn cưỡng đeo mà thôi.

Y cau mày muốn rút tay về: "Đây là cái gì?"

Phượng Ương cũng không ép mà nói: "Vòng tay đúc bằng máu Phượng Hoàng có thể bảo vệ ngươi bình an."

Vẻ mặt Phù Ngọc Thu không hào hứng cho lắm, nhưng nghe nói đúc bằng máu Phượng Hoàng thì vội hỏi: "Ngươi chảy máu à? Lúc nào vậy?"

"Không sao, chỉ chút xíu thôi." Phượng Ương rũ mắt cất vòng tay đi, "Nếu ngươi không thích thì thôi."

Phù Ngọc Thu vội chìa tay ra: "Thích thích, thích chứ, ngươi đeo đi."

Máu Phượng Hoàng quý giá biết bao, dù chỉ một chút Phù Ngọc Thu cũng không muốn phụ lòng Phượng Ương.

Vướng thì vướng, dù sao cũng đẹp mà.

Phượng Ương mỉm cười đeo chiếc vòng vàng vào cổ tay Phù Ngọc Thu.

"Cạch" một tiếng.

Chẳng biết có phải ảo giác của Phù Ngọc Thu hay không mà khi vòng tay được đeo vào, dường như y nghe thấy một âm thanh mơ hồ vọng đến từ nơi xa xăm......

Hệt như tiếng xiềng xích vậy.