Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn

Chương 86: Nhớ nhung chờ đợi




Phù Ngọc Thu vốn không định nói câu này nhưng nghĩ tới nghĩ lui chẳng biết mắng gì cho hả giận.

Vắt óc nửa ngày y mới sực nhớ ra lúc mới trùng sinh mình từng mắng một câu "Luân hồi kiếp sau ta phải làm cha ngươi!".

Phượng Bắc Hà gọi Phượng Ương là "phụ tôn", mình lại quen thân với Phượng Ương, vậy chẳng phải mình gián tiếp làm cha hắn sao?

Phù Ngọc Thu cảm thấy điều này quá hợp lý nên mắng xong trên gương mặt diễm lệ hiện đầy vẻ đắc ý.

Phượng Bắc Hà thảng thốt: "Ngọc Thu?"

Thần trí khó khăn lắm mới tỉnh táo đôi chút của hắn lại trở nên mông lung, thậm chí còn thấy mình đang nằm mơ.

Nếu không tại sao Phù Ngọc Thu vẫn còn sống chứ?

"Đừng có gọi tên ta!" Phù Ngọc Thu trừng hắn, "Ngươi không xứng."

Phượng Bắc Hà tựa như không nghe thấy y nói gì mà chậm chạp tiến lên: "Ngọc Thu, ngươi còn......"

Nhưng hắn chưa kịp tới gần thì xiềng xích của Phượng Hoàng trên người đã bùng lên lửa lớn khiến tàn hồn vốn cực kỳ suy yếu của Phượng Bắc Hà càng mờ nhạt hơn.

Xiềng xích đè nghiến Phượng Bắc Hà xuống đất làm hắn không thể tới gần Phù Ngọc Thu.

Phượng Bắc Hà liều mạng ngẩng đầu lên, thần hồn đau đớn dữ dội khiến hắn tỉnh táo hẳn, khó nhọc nói với Phù Ngọc Thu: "Phù Ngọc Thu, ngươi chưa chết, ngươi vẫn chưa......"

Chẳng biết hắn đang oán hận hay đang thấy may mắn, nói năng lộn xộn một hồi đột nhiên khàn giọng bật cười.

"Ngươi thế mà...... chưa chết sao?"

Cuối cùng Phượng Ương mất kiên nhẫn nói thẳng: "Giết hắn đi......"

Phù Ngọc Thu tức mà không có chỗ trút, nhảy phắt xuống đùi Phượng Ương làm áo trắng tung bay, nổi giận đùng đùng đi tới cạnh Phượng Bắc Hà đạp hắn một cú.

Mắt vàng của Phượng Ương co lại, lửa Phượng Hoàng ở chỗ Phù Ngọc Thu đạp lên trong nháy mắt biến mất để tránh đốt cháy rễ của y.

"Cha ngươi thọ tựa Nam Sơn! Còn lâu mới bị đứa con bất hiếu như ngươi giết chết nhé!"

Phù Ngọc Thu tức giận đạp mấy cái rồi khom người túm vạt áo Phượng Bắc Hà xách hắn lên, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ta có lỗi gì với ngươi, ta phạm tội ác tày trời à, vì dã tâm của ngươi mà ta phải bị ngươi moi linh đan rồi hồn bay phách tán sao?"

Phượng Bắc Hà thẫn thờ nhìn y.

Trong lúc Phù Ngọc Thu tra hỏi, Phượng Ương nhìn y chăm chú.

Dường như những câu chất vấn kia...... cũng dành cho hắn vậy.

Người có dung mạo diễm lệ cho dù nổi giận cũng đẹp đến mức khiến người ta phải chú ý, Phù Ngọc Thu hỏi xong thì quăng Phượng Bắc Hà ra xa, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng hiếm thấy.

"Ngươi không bị Kim Ô mê hoặc thì chứng tỏ ngươi là đồ khốn hết thuốc chữa, không đáng được thông cảm."

Bờ môi Phượng Bắc Hà run rẩy: "Phù Ngọc Thu......"

Phù Ngọc Thu làm bộ muốn đạp hắn rồi hung dữ nạt: "Đã bảo đừng gọi tên ta cơ mà!"

"Ngươi chưa từng thật lòng với ta." Phượng Bắc Hà nói với ánh mắt vô hồn, "Những gì ngươi cho ta chỉ là thứ người khác không cần mà thôi."

Phù Ngọc Thu sững sờ nhìn hắn: "Ngươi nói cái gì?"

Nói xong Phượng Bắc Hà lộ vẻ hối hận, hắn khẽ mím môi, dù lửa Phượng Hoàng đang thiêu đốt thần hồn của hắn nhưng vẫn cố vươn tay về phía Phù Ngọc Thu.

Như muốn được ôm.

Mọi sự ấm áp trong đời hắn đều do Phù Ngọc Thu trao tặng.

Cái ôm duy nhất trong đời cũng là Phù Ngọc Thu cho hắn —— Mặc dù ôm xong Phù Ngọc Thu chẳng chút do dự tự nổ linh đan trong ngực hắn.

Nghĩ tới đây Phượng Bắc Hà chợt thấy buồn cười.

Đó không thể gọi là ôm mà là dứt khoát rời khỏi hắn.

Tay Phượng Bắc Hà chưa kịp đụng vào Phù Ngọc Thu thì lửa Phượng Hoàng trên thân đã cháy dữ dội hơn đè hắn khuỵu gối quỳ xuống.

Phượng Ương ngồi trên ghế mây nhìn hắn từ trên cao, trong mắt vàng lộ đầy vẻ mỉa mai và ghê tởm.

Phượng Bắc Hà ngẩng đầu đối mặt với Phượng Ương.

Hắn nhìn ra trong đôi mắt vàng điên cuồng kia tràn ngập sự cố chấp dù không chiếm được cũng phải bóp chết trong tay mình —— Đó là khát khao độc chiếm đối với Phù Ngọc Thu.

Thế nhưng Phù Ngọc Thu hoàn toàn không nhận ra mà còn vô tư bước lên bậc thang chạy tới chỗ Phượng Ương.

Dường như y không hề biết mình đã bị một kẻ đáng sợ đến mức nào để mắt tới.

"Ngọc Thu......" Phượng Bắc Hà nghiến chặt răng, dù toàn thân bốc cháy hừng hực vẫn khàn khàn mở miệng, "Đừng tin hắn."

Phù Ngọc Thu đã bước lên bậc thang, nghe vậy thì nhíu mày quay đầu.

"Gì cơ?"

Phượng Ương cũng không cản mà thờ ơ lạnh nhạt.

"Hắn là tên điên, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết điểm đáng sợ của hắn thôi."

Phượng Bắc Hà nói rất nhanh vì hắn nhận ra Phượng Ương đang muốn giết chết mình.

Bị Phượng Ương kìm kẹp mấy năm, Phượng Bắc Hà sắp chết không còn che giấu nữa mà lạnh lùng nói: "Sở dĩ ta cấu kết với Kim Ô là vì bị Phượng Ương ép buộc, thủ phạm hại chết ngươi......"

Con ngươi Phù Ngọc Thu co lại.

"Là hắn mới đúng."

Phượng Ương vẫn ngồi đó như thể từ đầu đến cuối vẫn lẻ loi một mình.

Đám mây lạnh lẽo lướt qua bên cạnh cuốn theo một lọn tóc của hắn xen lẫn mấy sợi bạc trắng.

Vẻ mặt Phù Ngọc Thu mờ mịt hoang mang, kinh ngạc quay đầu nhìn Phượng Ương.

Phượng Ương yên lặng đối mặt với y, trong mắt chẳng có chút cảm xúc nào.

Phù Ngọc Thu muốn nói gì đó nhưng mấp máy một hồi lại chẳng thốt ra được lời nào.

Phượng Ương đã sớm lường trước cục diện này, thậm chí còn mong nó mau đến để hắn không phải chịu đựng thống khổ nữa.

Phượng Ương lạnh lùng nhìn vẻ mặt khó tin của Phù Ngọc Thu, gần như ác độc nghĩ thầm.

"Oán hận ta đi."

"Ta mới là thủ phạm."

Oán hận......

Rồi đi đi.

Nói xong trái tim Phượng Bắc Hà đau nhói khi thấy sắc mặt Phù Ngọc Thu.

Nhưng hắn vốn căm hận Phượng Ương thao túng mình như chuột, cuối cùng cũng tìm được điểm yếu của Phượng Ương, thậm chí còn cảm thấy tiên tôn Cửu Trọng Thiên bây giờ rất nực cười.

Một ánh mắt cũng có thể làm hắn sụp đổ như núi lở.

Đúng lúc này, Phù Ngọc Thu chợt lên tiếng.

Sắc mặt y tái nhợt, lặng lẽ hỏi Phượng Ương: "Ngươi cũng nghĩ vậy à?"

Phượng Ương sững sờ.

Hắn cứ tưởng mình sẽ phải nghe Phù Ngọc Thu chất vấn...... À không, hình như câu này cũng là chất vấn nhưng ý nghĩa có vẻ hơi khác.

Sự im lặng của Phượng Ương khiến Phù Ngọc Thu lảo đảo suýt ngã xuống bậc thang.

Y ngỡ ngàng nhìn Phượng Ương rồi lẩm bẩm: "Thì ra ngươi kỳ lạ như thế...... là vì chuyện này sao?"

Cuối cùng Phượng Ương không ngồi yên được nữa, hắn đứng dậy nói: "Ngọc Thu......"

Phù Ngọc Thu gắt: "Ngươi im đi!"

Phượng Ương: "......"

Đường đường là tiên tôn Cửu Trọng Thiên mà lại ngậm miệng thật.

Phù Ngọc Thu lạnh lùng đi tới cạnh Phượng Bắc Hà, khuôn mặt diễm lệ đầy vẻ hung hãn hiếm thấy.

"Mình dơ bẩn thì rúc vào xó mà trốn đi, đừng có vu khống bừa bãi như chó điên cắn càn vậy."

Phượng Bắc Hà giật mình.

Phù Ngọc Thu làm thế nào cũng không hả giận được, thế là đưa tay bóp cổ Phượng Bắc Hà quật mạnh xuống đất.

Lúc nãy Phù Ngọc Thu còn không tức giận như vậy, giờ lại vì Phượng Bắc Hà vu khống Phượng Ương mà tức điên người.

Phượng Bắc Hà nắm chặt cổ tay y: "Hắn là kẻ vô tình......"

Năm ngón tay Phù Ngọc Thu co lại đặt trên ngực Phượng Bắc Hà rồi đột ngột vung ra một tia linh lực.

"Ầm" một tiếng, linh lực Thủy Liên Thanh xuyên thẳng qua người Phượng Bắc Hà làm sàn ngọc thạch nứt ra.

Thân thể Phượng Bắc Hà chấn động mạnh, thần hồn càng thêm nhạt nhòa.

"Kẻ vô tình là ngươi mới đúng." Phù Ngọc Thu lạnh lùng nói.

Phượng Bắc Hà chưa bao giờ thấy Phù Ngọc Thu lạnh lùng như vậy, cứ như vẻ ngốc nghếch thường ngày chỉ biết uống nước vui đùa chỉ là ngụy trang mà thôi, hiện giờ toàn thân y đều tràn ngập sát khí hung hãn.

Ngay cả Phượng Ương cũng chưa từng thấy bộ dạng này của Phù Ngọc Thu.

Cuối cùng Phượng Ương định thần lại rồi đi nhanh xuống thang mây ôm eo Phù Ngọc Thu bế y xuống khỏi người Phượng Bắc Hà.

Mắt Phù Ngọc Thu đỏ ngầu, vòng eo mảnh mai bị ôm chặt vẫn cố giơ chân đạp Phượng Bắc Hà.

Rốt cuộc y không giữ được vẻ lạnh lùng trên mặt nữa, nổi giận đùng đùng quát: "Đồ khốn! Cha mi phải làm thịt mi!"

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương suýt không can được nên đành phải giơ tay thu lại tàn hồn của Phượng Bắc Hà vào hũ sành.

Phù Ngọc Thu giận cá chém thớt đạp đầu gối Phượng Ương một cái rồi hét lạc cả giọng.

"Thả hắn ra cho ta!"

Phượng Ương nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối tung vì giãy dụa của Phù Ngọc Thu nhưng lại bị y hất tay ra.

Phù Ngọc Thu rất nóng tính nhưng hình như dạo này không còn tức giận nữa, Phượng Ương cứ tưởng y đã đằm tính hơn xưa, ai ngờ khi bộc phát vẫn không kềm chế nổi.

"Đừng bực nữa." Phượng Ương sợ y nổi giận gây nguy hiểm đến tính mạng nên ôn tồn nói, "Nếu ngươi bực bội thì để hắn hồn bay phách tán là được rồi."

Phù Ngọc Thu tức đến nỗi đầu váng mắt hoa, nói không nên lời đành phải "hừ" một tiếng biểu thị sự hậm hực của mình.

Phượng Ương điềm tĩnh nói: "Hắn nói cũng không sai, cuộc chiến tam tộc quả thật bắt nguồn từ ta, đúng là ngươi đã bị ta liên luỵ."

Câu này vừa nói ra thì hai mắt Phù Ngọc Thu tối sầm, suýt nữa bị Phượng Ương chọc giận ngất xỉu.

Phượng Ương đỡ lấy Phù Ngọc Thu lảo đảo sắp ngã: "Ngọc Thu?"

Một lúc lâu sau nỗi uất nghẹn trong lòng Phù Ngọc Thu mới vơi bớt, y hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói: "Lúc nãy ngươi nói "để hắn hồn bay phách tán", có phải vì cảm thấy ngươi cũng là thủ phạm giết ta nên muốn chết sớm siêu thoát sớm theo hắn không?"

Cuối cùng y đã hiểu ra tại sao sau khi hai người trùng phùng, Phượng Ương luôn kỳ lạ như thế, còn hay hỏi y mấy câu kỳ quái.

À phải, còn có pháo hoa nữa, mỗi lần thấy Phù Ngọc Thu thả thì sắc mặt Phượng Ương lại hết sức khó coi, sau đó dừng pháo hoa ngay lập tức.

Trước đó Phù Ngọc Thu vẫn luôn thắc mắc nhưng giờ đã biết rồi.

Hóa ra con gà đuôi to này đang dằn vặt áy náy đây mà.

Phượng Ương thản nhiên nói: "Ngươi đã hồn bay phách tán một lần rồi."

"Cho nên ngươi cũng muốn hồn bay phách tán một lần để đền cho ta à?" Phù Ngọc Thu hỏi.

Phượng Ương im lặng như ngầm thừa nhận.

Phù Ngọc Thu sắp bị hắn chọc cho tức quá hóa cười.

Y không nói lời nào mà quay người rời đi.

"Pháo hoa kia......" Phượng Ương chợt nói.

Phù Ngọc Thu dừng lại rồi sầm mặt quay đầu nhìn hắn.

Phượng Ương nhìn thẳng vào mắt Phù Ngọc Thu gằn từng chữ một: "Nếu ta không tặng ngươi pháo hoa thì ngươi đã không theo Phượng Bắc Hà rời khỏi Văn U Cốc."

Phù Ngọc Thu cố gắng giải nghĩa câu này, thật lâu sau mới "à" một tiếng, có vẻ hơi choáng váng.

Y không trả lời mà quay người đi.

Phượng Ương đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Phù Ngọc Thu.

Hắn đã tưởng tượng ra kết cục này nhưng không ngờ rằng Phù Ngọc Thu tức giận không phải vì mình là thủ phạm mà hoàn toàn ngược lại.

Phượng Ương xoa nhẹ hoa văn hình lửa Phượng Hoàng trên cổ tay.

Chỉ cần xóa đi hình lửa này thì Phù Ngọc Thu sẽ dễ dàng rời khỏi Phượng Hoàng Khư để về lại Văn U Cốc.

...... Tiếp tục cuộc sống tự do tự tại của mình.

Ngón tay Phượng Ương đột nhiên phát lực, lòng bàn tay cũng bắt đầu trắng bệch, chậm chạp ngưng tụ linh lực muốn xóa đi hình lửa.

Nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy lại giống như khoét tim hắn làm ngón tay run rẩy kịch liệt.

Chưa kịp chạm vào hoa văn hình lửa thì đại điện rộng lớn chợt vang lên tiếng bước chân khẽ khàng.

Phượng Ương ngẩng phắt lên.

Phù Ngọc Thu đã quay lại, trên mặt ướt đẫm như mới rửa mặt xong.

Phượng Ương: "?"

Phù Ngọc Thu lau nước trên mặt, vẻ lạnh lùng ban nãy khiến Phượng Ương cũng phải sợ đã hoàn toàn biến mất, y mờ mịt nhìn Phượng Ương rồi nói bằng giọng khàn khàn.

"Cứ thấy pháo hoa của ngươi thì ta lại muốn gặp ngươi."

Phượng Ương sững sờ.

Hàng mi Phù Ngọc Thu run lên, nước mắt không kìm được nữa đột nhiên trào ra hòa với nước rơi xuống cằm.

"Ta...... Ta chỉ muốn gặp ngươi thôi."

Phù Ngọc Thu đã sống ở Văn U Cốc bao năm, mặc dù y cùng Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết gần ít xa nhiều nhưng y biết chắc chắn hai người sẽ trở về nên cũng không thấy chờ đợi có gì khó khăn.

Cho đến khi Phượng Ương xuất hiện rồi rời đi thì Phù Ngọc Thu mới biết......

Thì ra tất cả nhớ nhung và chờ đợi đều không như mình mong muốn.

Bất cứ thứ gì cũng có thể làm Phù Ngọc Thu vui vẻ, pháo hoa, vui đùa, nước, những thứ này ở Văn U Cốc cần gì có nấy, nhưng những ngày tháng bình yên tươi đẹp Phượng Ương mang đến cho y lại ngắn ngủi như một trận pháo hoa vậy.

Ở Văn U Cốc Phù Ngọc Thu muốn xem pháo hoa lúc nào cũng được.

Nhưng Phượng Ương thì khác.

Phù Ngọc Thu chỉ muốn gặp lại hắn một lần.

"Ta chỉ muốn gặp ngươi thôi."

Chỉ một câu ngắn ngủi không đến mười chữ lại phá tan tất cả tiến thoái lưỡng nan và giày vò thống khổ của Phượng Ương suốt thời gian qua, đến giờ phút này hắn mới nhận ra mình đã vô thức tự dồn bản thân đến bờ vực sụp đổ bởi nỗi dằn vặt day dứt mà lẽ ra mình không nên gánh chịu.

Nói xong Phù Ngọc Thu mới thấy mất mặt, đứng đó lau nước mắt không có tiền đồ rơi xuống.

Phượng Ương âm thầm thở phào một hơi rồi chìa tay về phía Phù Ngọc Thu.

"Ngọc Thu, tới đây."

Phù Ngọc Thu thấy bộ dạng như ông lớn của hắn thì lại nổi quạu, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn rồi cười lạnh nói.

"Sai bảo ai thế? Muốn gì tự tới đây đi."

Phượng Ương: "............"