Thời điểm Trác Nghiên tỉnh lại, nguyên chủ đã được đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ nói do dồn nén cảm xúc quá mức dẫn đến việc xuất huyết trong gan, nghiêm trọng hơn là thổ huyết. Hiện tại cần bồi bổ nhiều hơn, tránh tác động đến tâm lý.
Sau khi dặn dò thêm vài câu, bác sĩ cùng y tá lần lượt rời đi, phòng bệnh liền trở nên trống vắng. Chỉ còn mỗi Trác Nghiên nằm trên giường, đến một người thăm nuôi cũng chẳng có.
Bởi vì nguyên chủ từ nhỏ đã không có ba, mẹ thì lại không quan tâm đến cậu.
Mẹ nguyên chủ hành nghề bán hoa*, do một lần sơ xuất nên mới có cậu. Cho nên đối với bà ấy, nguyên chủ chính là một tai nạn ngoài ý muốn, một thứ không đáng có.
Từ lúc sinh ra cho đến khi trưởng thành, ngay cả một câu quan tâm, một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho cậu.
Ban đầu nguyên chủ cũng không biết lý do vì sao những đứa trẻ khác luôn được cha mẹ yêu thương còn mình thì không, nhưng dần dà cậu cũng đã quen thuộc với sự thờ ơ, lạnh nhạt của mẹ.
Cũng vì công việc của mẹ nên từ lâu, hàng xóm xung quanh đã không qua lại hay tiếp xúc với nhà cậu. Cho nên dù là ở nhà hay ở trường, hoặc ở bất cứ đâu thì cậu cũng chỉ có một mình, ngay cả ở bệnh viện cũng thế.
Trác Nghiên nằm thơ thẫn ở bệnh viện hết 2 ngày, sau khi chắc chắn tâm tình cậu ổn định, không còn vấn đề gì thì bác sĩ mới đồng ý cho cậu xuất viện.
Trong suốt 2 ngày nằm viện, Trác Nghiên vẫn không nhìn thấy bóng dáng mẹ nguyên chủ đâu, mãi cho đến lúc kí giấy xuất viện thì người phụ nữ kia mới xuất hiện.
Bà đến đóng tiền viện phí rồi kí tên, sau đó liền rời đi không thèm liếc nhìn Trác Nghiên một cái. Nhìn bóng dáng bà rời đi, cậu nhịn không được thở dài.
Rốt cuộc cũng biết được vì sao nhiều lần bị Nhậm Hoài An lừa gạt nhưng nguyên chủ vẫn mê muội tin tưởng. Bởi vì cách đối xử, tình cảm mà Nhậm Hoài An dùng để lừa gạt nguyên chủ, chính là thứ nguyên chủ cầu mà không được.
Cái mà hắn xem như công cụ để chơi đùa lại là thứ mà nguyên chủ cả đời khao khát. Dù là ai đi chăng nữa, cậu cũng chỉ mong được một lần đối đãi, quan tâm như người bình thường.
Trong suốt 2 ngày nằm viện, Trác Nghiên đã bắt đầu lên kế hoạch trả thù. Nhưng trước đó, cậu cần trở lại trường học mới có thể tiếp cận Nhậm Hoài An.
Sau khi về đến nhà, Trác Nghiên bắt đầu xâu chuỗi lại những sự việc xảy ra gần đây, sẵn tiện xem xét tình hình học tập của nguyên chủ.
Tuy không đến nỗi tệ nhưng tổng điểm vẫn nằm dưới mức trung bình. Trác Nghiên xem xong cảm thấy bản thân nên giúp nguyên chủ cải thiện một chút.
Mặc dù nói Trác Nghiên đến để giúp nguyên chủ trả thù, không liên quan đến chuyện học hành nhưng dù sao cũng đang ở trong thân thể của nguyên chủ. Cậu cũng phải có trách nhiệm với tương lai của nguyên chủ chứ, không thể để nó đã tàn, cuối cùng thành phế được.
Vậy nên Trác Nghiên quyết định sẽ vừa giúp nguyên chủ học tập vừa thực hiện nhiệm vụ vả mặt tra nam.
Sắp xếp lại đống bài vở, Trác Nghiên quyết định ngày mai sẽ đến trường. Cần nhanh chóng tiến hành kế hoạch đã định, cậu không muốn lãng phí thêm một phút nào nữa.
Nhưng trước đó, có vẻ cậu cần phải xử lý quả đầu của nguyên chủ đã. Tóc mái phía trước dài gần như che khuất cả khuôn mặt nên mới khiến vẻ ngoài nguyên chủ càng trở nên u ám.
Cắt tóc xong, gương mặt tươi sáng của thiếu niên hiện ra.
Dung mạo của nguyên chủ không phải kiểu xinh đẹp hay sắc xảo, nhìn thì có vẻ tầm thường nhưng tổng quan vẫn khiến người khác sinh hảo cảm. Nhất là phần đôi mắt, đặc biệt rất trong trẻo, có hồn.
Trác Nghiên nhìn vào gương, càng nhìn càng cảm thấy đôi mắt của nguyên chủ cực kỳ giống một người mà mình đã từng gặp nhưng lại nhớ chẳng ra.
Suy nghĩ thêm một lúc vẫn không chút manh mối, Trác Nghiên quyết định quăng vấn đề đó sang một bên. Lên giường ngủ một giấc, chuẩn bị tinh thần cho ngày mai.
Sáng hôm sau, cậu chuẩn bị đến trường. Lúc đi ngang qua phòng khách thì bất ngờ chạm mặt mẹ của nguyên chủ, Quỳnh Liên.
Ánh mắt bà ta lúc nhìn thấy cậu có vẻ khá kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.
"Bắt đầu ra dáng con người rồi đấy. Chẳng phải không muốn để người khác biết mình là con của gái điếm sao? Sao lại để lộ mặt rồi?!"
Bà ta trào phúng nói.
Trác Nghiên nghe xong mất một lúc mới biết là bà ta đang nói đến mái tóc mới của cậu.
Nếu là nguyên chủ, chắc chắn sẽ không quan tâm đến bà ta. Nhưng Trác Nghiên thì khác.
Đưa tay xoa nhẹ mái tóc, cậu cười nói:
"Do trời nóng nên muốn cắt ngắn thôi ạ, thưa mẹ con đi học!"
Nói rồi liền xoay người rời đi, không đợi bà ta trả lời cũng không kịp nhìn thấy biểu cảm sửng sốt của bà.
Thật ra Trác Nghiên cũng đã hiểu một chút vì sao Quỳnh Liên lại nói như vậy, có lẽ nguyên chủ từng nói không muốn để người khác biết mình là con của bà.
Nghĩ đến đây, chợt Trác Nghiên bỗng nhớ ra đôi mắt mà cậu cho rằng giống nguyên chủ, hóa ra chính là của mẹ nguyên chủ.
Miệng thì chối bỏ thân phận nhưng huyết thống lại là thứ chứng minh tất cả. Có lẽ vì lý do này nên nguyên chủ mới muốn che đi đôi mắt xinh đẹp được thừa hưởng từ mẹ.
Thật là...
Trác Nghiên đến trường, dựa theo kí ức của nguyên chủ tự tìm đường đến lớp.
Ngoài dự liệu, suốt cả đoạn đường không hề bị ai quấy rầy hay bắt nạt, những bạn học xung quanh cũng không nhìn cậu bằng ánh mắt bài xích hay ghê tởm như trong tưởng tượng.
Cho đến khi bước vào lớp, một bạn học nữ vừa nhìn thấy cậu đã vội vã chạy đến hỏi.
"Cậu là Kỷ Thiên hả?"
"Không phải."
Dù không biết Kỷ Thiên là ai nhưng Trác Nghiên cũng không muốn bị nhận lầm.
"Vậy cậu tên gì? Cậu cũng vừa chuyển đến hả?"
Cũng?
"Tôi tên Trác Nghiên."
Cậu dứt lời, sắc mặt cô bạn học lập tức thay đổi. Tất cả những ánh mắt trong lớp cũng đồng loạt hướng về phía này, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên kì lạ.
Y như rằng một lúc sau, trong lớp bắt đầu vang lên những lời bàn tán.
"Hóa ra là cậu ta, sao nhìn cậu ta khác thế? Come out rồi thì đổi gu luôn à?!"
"Trông cũng được ý nhở, sáng sủa hẳn ra."
"Cơ mà cái tin cậu ta là gay, lại còn biến thái. Có thật không vậy?"
"Không rõ nữa, nhưng trước giờ cũng chưa từng thấy cậu ta quấy rối ai bao giờ."
Bạn học bình thường nói như thế nhưng cũng có một số thành phần miệng mồm không được sạch sẽ khác:
"Nè thằng đồng bóng cuối cùng cũng chịu ló mặt ra rồi hả?"
"Tao cứ tưởng nó suốt đời chả dám gặp ai hahaha."
"Tụi bây nói sao ấy, nhìn cái kiểu nó si mê lớp trưởng lớp mình kìa. Thèm nhỏ dãi ra, ở đó mà trốn."
"Đúng rồi, đúng rồi."
"Ý mà tiếp xúc chung với nó có khi nào lây thành đồng bóng giống nó không haha."
"Thế thì phải tránh xa nó thôi, đồ ghê tởm!"
Cũng có một số bạn học bất bình lên tiếng trách mắng đám người kia, hai bên đôi co qua lại, càng cãi càng ồn.
Ngược lại, nhân vật chính trong cuộc tranh cãi của bọn họ là Trác Nghiên lại hoàn toàn không quan tâm. Dựa theo trí nhớ đi đến chỗ ngồi của mình.
Dẫu sao thì những lời đó cũng không đáng để cậu tức giận.
Vừa ngồi xuống, cậu liền mang sách vở ra nghiêm túc học bài. Mọi người thấy cậu không quan tâm, dần dần chuyển chủ đề.
"Nghe bảo hôm nay có học sinh mới chuyển trường hả? Tên gì nhỉ?? Kỷ Nhiên, là nữ à???"
"Là Kỷ Thiên, người ta là nam."
"Nam á, có đẹp trai không?"
"Đẹp thì có đẹp nhưng mà không phải dạng dễ chọc đâu, mấy cô từ bỏ đi."
"Không dễ chọc là sao? Cậu ta là thiếu gia hay có quan hệ với hiệu trưởng à?"
"Còn hơn thế nữa, nghe đồn vì ở trường cũ cậu ta đánh bạn học nhập viện nên mới phải chuyển đến đây."
"Đánh kiểu gì mà khiến người ta nhập viện luôn vậy? Mà sao lại đánh??"
"Cũng không rõ, chỉ nghe rằng tên bị đánh dám nói cậu ta xinh đẹp, còn tỏ tình với cậu ta nên cậu ta đánh cho hắn tỉnh luôn!"
"Uầy, hung hăng thế. Thế đánh người rồi không bị phạt gì luôn à?"
"Không, gia thế cậu ta không phải dạng vừa đâu. Mặc dù đánh người thật nhưng chuyện đó vẫn ém được như thường."
"Nghe bảo cậu ta là đích tử, gia tộc không những giàu, còn mạnh. Không thuộc hắc đạo nhưng chính đạo cũng không."
"Giống kiểu, 'đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy' á hả?"
"Bên nào cũng được, loại đó hơi bị ghê gớm á."
"Bởi vậy tốt nhất đừng nên đụng vào cậu ta, tránh một ngày lỡ miệng lại bị mang đi vất xác ở đâu, không ai tìm được thì tiêu."
Mọi người bàn luận rôm rả, trái với Trác Nghiên từ đầu đến giờ vẫn yên lặng làm bài.
Bỗng trên đỉnh đầu vang lên giọng nói thanh thoát:
"Cuối cùng cậu cũng xuất hiện, mấy hôm cậu không đến trường. Tôi lo lắm."
Dứt lời, Trác Nghiên cũng vừa vặn ngẩng đầu. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt tươi cười như gió mùa xuân của Nhậm Hoài An.
Nhưng nếu để ý kỹ đuôi mắt của hắn ta thì một chút ý cười cũng chẳng có.
Diễn xuất dở tệ!
Xem ông đây biểu diễn mà học theo nè.
"Lớp... lớp trưởng!"
"Ừm tôi đây. Cậu ổn chứ?"
"Tôi ổn, xin lỗi vì đã liên lụy cậu."
Nhìn cái tên gà bệnh trước mặt vẫn yếu đuối như ngày nào làm Nhậm Hoài An càng thêm chán ghét trong lòng. Dù vậy, ngoài miệng vẫn không thể không nói lời quan tâm.
"Không sao, không phải lỗi của cậu. Hôm ấy chỉ có hai chúng ta, rõ ràng là bị người khác hãm hại. Tôi sẽ điều tra ra chân tướng, cậu cũng đừng để những lời công kích đó trong lòng, có khó khăn gì thì cứ đến tìm tôi như trước nhé."
Miệng thì bảo cứ đến tìm nhưng ánh mắt thì lại ngại phiền phức.
Quả nhiên chỉ xứng làm diễn viên tuyến 18.
"Được. Cảm ơn cậu."
Trác Nghiên vừa nói, vừa dùng ánh mắt cảm kích không thôi nhìn Nhậm Hoài An. Nhưng trong mắt Nhậm Hoài An thì vẫn là biểu cảm ngu ngốc trước đây.
Thấy đối phương gật đầu rời đi, Trác Nghiên cảm thấy diễn xuất của mình không tệ.
Tên khốn đó là người duy nhất trong lớp, tiếp xúc với nguyên chủ nhiều nhất, có khi còn nhiều hơn cả Quỳnh Liên. Thế nhưng vẫn không cảm thấy sự thay đổi thì Trác Nghiên sao có thể không tự tin vào khả năng năng diễn xuất của mình được.
Cúi đầu tiếp tục làm bài, một lát sau tiếng chuông vào học cũng vang lên. Âm thanh giày cao gót nện xuồng nền gạch, theo sau đó là tiếng bước vững vàng đang tiến về hướng lớp.
Giáo viên chủ nhiệm xuất hiện, phía sau còn dẫn theo một nam sinh cao ráo bước vào.
Lúc nhìn thấy ngũ quan của nam sinh, mấy cô bạn trong lớp liền nhịn không được hít khí, người thì bẽn lẽn mỉm cười.
Thiếu niên thân hình cao ráo, khuôn mặt hài hòa. Mũi cao, môi mọng, mắt đào hoa nhưng một chút ấm áp cũng không có. Mái tóc đen huyền được vuốt ngược ra sau, không chút trật tự nhưng trái lại càng tăng thêm hương vị nam tính.
"Giới thiệu với các em, đây là Kỷ Thiên, học sinh mới chuyển trường và chuyển đến lớp chúng ta. Mọi người nhớ giúp đỡ bạn ấy nhé."
Giáo viên dứt lời, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay. Trác Nghiên cũng vỗ theo, mắt nhịn không được tò mò nhìn lên phía bục giảng. Trùng hợp phát hiện Kỷ Thiên vậy mà cũng đang nhìn về hướng này. Ngay lập tức, cậu như chột dạ cúi đầu.
Mình sợ cái gì chứ?!
Thầm mắng bản thân là vậy nhưng Trác Nghiên vẫn không có can đảm nhìn thêm lần nữa.
Nhớ lại ánh mắt sắc bén vừa nãy, Trác Nghiên bất chợt rùng mình. Vẫn là không nên trêu chọc cậu ta thì hơn.
Tuy nhiên, cậu không tìm đến đối phương nhưng bằng một cách nào đó, đối phương sẽ được đưa đến cạnh cậu.
Phía cuối phòng học còn vài chỗ trống nên giáo viên đã sắp xếp, để Kỷ Thiên ngồi sau Trác Nghiên.