Trùng Sinh Thành Nữ Phụ

Chương 14: 14: Ở Cùng Nhau




Vài lần Ninh Vân Hoan đều muốn chuồn đi ra, nhưng mỗi lần cô vừa sinh ra ý niệm trong đầu, người vốn đang bận rộn công sự Lan Lăng Yến lại tựa tiếu phi tiếu* nhìn lại. Bên trong không có người ngoài, hắn lấy chiếc mắt kính xuống, đôi mắt xếch dài nhỏ liền lộ ra. Hắn có một mái tóc đen mềm mại, có vài sợi tóc rủ xuống che đi lông mày, khi ngẩng lạnh thấu xương làm cho người ta hoảng sợ. (*: cười như không cười)

Bị ánh mắt hắn nhìn thấy, Ninh Vân Hoan đành phải nhịn nửa ngày, đợi đến khi sắc trời đã đen, Lan Lăng Yến mới ngừng công việc trong tay, đứng dậy đi về hướng Ninh Vân Hoan đang nhìn cửa sổ ngẩn người.

Toà nhà chính ở thủ đô của Lan thị nằm ngay vị trí trung tâm phồn hoa, các toà nhà lớn đều thuộc Lan thị, đừng nói cái khác, chỉ giá trị toà nhà này đã là thiên văn chi sổ, cả trăm Tô gia cũng không bằng một phần mười già trị, mà Ninh Vân Hoan đoán, đây so với tổng tài sản Lan thị cũng không đáng kể.

“Nghĩ gì vậy?”

Đang phát ngốc, một đạo âm thanh trong trẻo lạnh lùng chợt vang lên, Ninh Vân Hoan theo bản năng nói: “Nghĩ anh….” Cô vốn muốn nói nghĩ khi nào Lan Lăng Yến đáp ứng giao dịch của cô, từ nay về sau hai người không qua lại với nhau. Nhưng khi cô quay đầu, thấy người luôn mang vẻ mặt thản nhiên lúc này lại rút đi lệ khí trong mắt, bịt kín một tầng nhu sắc, miệng nhếch lên, hiển nhiên tâm tình không tệ.

Lúc này ngay cả đứa ngốc cũng biết nếu còn nói ra những lời nói không tất yếu phía sau chỉ có chết!

Tâm tình Lan Lăng Yến quả nhiên tốt, hơn nữa nghe thấy cô nói nghĩ tới hắn, cho dù biết còn lời ở phía sau nhưng nghe được từ này từ trong miệng cô hắn đã rất cao hứng.

Kiềm chế kích động rồi đi ăn cơm, Ninh Vân Hoan yếu ớt đưa ra ý niệm về nhà đều bị Lan Lăng Yến không để ý, trực tiếp mang cô về địa phương của hắn. Buổi sáng ngày hôm sau Ninh Vân Hoan có giờ học, Lan Lăng Yến đưa cô đến trường, lúc này trong lòng Ninh Vân Hoan mới nhẹ nhàng thở ra. ***************

Ngày hôm qua nửa đêm cô lại bị hắn đá xuống giường một lần, như hắn nói, đã có tiến bộ, ít ra khi bị đá nửa người cô còn giãy dụa ghé vào bên giường, không bay ra ngoài như trước nữa. Người này thật sự có lắm thói quen khi ngủ, cùng biểu hiện vân đạm phong khinh* bên ngoài của hắn thật không hợp! (*: ý chỉ tính tỉnh lạnh nhạt)

Trải qua hai ngày ở chung, đời trước Ninh Vân Hoan có sợ hãi với hắn nhưng giờ không biết có phải do hai người đã có chút quan hệ thân mật hay không, bây giờ tuy cô vẫn còn sợ hãi nhưng không còn giống lần đầu sợ tới mức cả người run rẩy.

Vì khẩn cấp chạy đi học, điểm tâm Ninh Vân Hoan cũng chưa ăn, cô cũng không dám thúc giục Lan Lăng Yến, nhìn hắn chậm rãi ăn uống này nọ, động tác tao nhã cầm khăn lau miệng, mãi đến khi cô có chút lo lắng hắn mới kéo cô ra ngoài. Bên ngoài trang viên đã sớm có xe chờ, lái xe hôm nay vẫn như trước, là hai người đàn ông áo đen vạm vỡ. Diện mạo những người này đều như hung thần ác sát, Ninh Vân Hoan vốn sợ Lan Lăng Yến, chỉ biết họ là vệ sĩ bên người hắn, nhưng cô cũng không chú ý có phải hai người hôm trước không.

Trên xe, Lan Lăng Yến đưa cho cô một chiếc túi da cà sấu màu hồng phấn, bên trong đã chuẩn bị tốt điện thoại di dộng và một chùm chìa khoá xa lạ. Ninh Vân Hoan chỉ nhìn động tác của hắn, cũng không để trong lòng. Hôm nay cô quyết định sau khi học xong phải chạy nhanh về nhà, cô không tin Lan Lăng Yến lại chạy đến nhà cô được. Vừa tính toán xong, Lan Lăng Yến tựa tiếu phi tiếu đã đưa tay: “Lời tôi vừa nói em nhớ kỹ không?”

Nói cái gì? Ninh Vân Hoan nhướng mày, có chút nghi hoặc nhìn hắn.



Vừa rồi cô một lòng nghĩ có thể về nhà, không cần bán thân thể, còn thuận tiện né tránh người mà cô sợ hãi, đang cao hứng nên căn bản cô không chú ý tới hắn nói gì.

Lan Lăng Yến thấy vậy cũng không tức giận, cười khẽ hai tiếng, ánh mắt đã có chút lãnh khốc: “Cái này là chìa khoá trang viên, nếu em tan học sớm, tôi không ở đây, em trực tiếp về hoặc gọi điện thoại cho tôi, tôi cho người đón em.”

“Cái gì?” Biểu tình cười ngây ngô của Ninh Vân Hoan vẫn còn trên mặt, có chút không hiểu ý tứ của hắn, từng chữ cô nghe đều hiểu, nhưng đây rốt cuộc là ý gì?

“Tôi trực tiếp về nhà là được rồi, không cần phiền toái anh.” Cô còn đang suy nghĩ muốn khách khí, ý cười trên mặt Lan Lăng Yến càng sâu: “Về trang viên bên kia.” Ngữ khí hắn cũng không nặng, nhưng sự kiên định trong đó Ninh Vân Hoan có thể nghe ra.

Khi hai người ý kiến bất đồng, người có ý chí kiên định luôn thắng.

Nhưng Ninh Vân Hoan không muốn, cô giãy dụa: “Tôi không được, tôi muốn về nhà, ba mẹ tôi sẽ tức giận, tối hôm qua tôi đã không về rồi, tôi…….”

“Hư.” Lan Lăng Yến đưa tay để tại môi cô, làm lời chưa nói của cô nuốt lại trong bụng. Hắn tháo mắt kính xuống, lộ ra ánh mắt thâm thuý, như mang theo lốc xoáy, có một lực hấp dẫn thần bí: “Có hai lựa chọn. Một là nói thẳng em học đại học muốn ở bên ngoài, sau đó ở cùng tôi, lựa chọn thứ hai, tôi tin rằng em sẽ không muốn nghe.”

Nói xong lời này, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm trầm thấp mang theo một tia gợi cảm, hai má Ninh Vân Hoan đỏ ửng, lập tức hiểu ý trong lời nói của hắn, lại hơi có chút trở nên trắng, cô hiểu ý tứ của Lan Lăng Yến, về sau cô và hắn phải ở chung.

Tuy rằng đã ở chung với hắn được vài ngày, cũng hiểu được hắn không phải người lúc nào cũng hung tợn, tuy có chút lạnh lùng, hai ngày qua trừ bỏ việc ôm cô ở ngoài và việc đá cô xuống giường, hắn cũng chưa làm qua chuyện gì thật sự thương tổn, không giống người hoàn toàn không phân rõ phải trái! Nghĩ vậy, Ninh Vân Hoan mang theo một tia hi vọng:

“Tôi……” Cô vừa mở miệng, Lan Lăng Yến liền nhìn cô một cái, Ninh Vân Hoan lại không dám nói nữa, chỉ đành yên lặng cúi đầu cắn móng tay, trong lòng rơi lệ.

Khí thế người này quá cường đại, căn bản nữ phụ nhỏ bé yếu ớt như cô không phản kháng được.

Một đường vẻ mặt cầu xin, sau khi đến trường học, Ninh Vân Hoan chưa kịp vội vã xuống xe, Lan Lăng Yến mỉm cười kêu cô lại, đem cô hôn đến đỏ bừng thở hồng hộc, chờ vết đỏ ửng biến mất mới buông cô ra.