Trùng Sinh Thành Nữ Phụ

Chương 6: 6: Lưới




Xác định trong trí nhớ hắn không nhận thức cô gái bối rối này, nhưng khi cô nhìn thấy hắn thần sắc thật sự quá mức dị thường, làm cho Lan Lăng Yến không để ý không được. Bộ dạng hắn cực kỳ tuấn tú, bình thường phụ nữ nhìn thấy hắn cho dù là có sợ cũng không nên sợ thành bộ dáng giống cô gái này, thật sự quá mức sợ hãi, thần sắc trốn tránh trong mắt không thể nói được. Dù bình thường Lan Lăng Yến thủ đoạn ác độc, nhưng những người thấy mặt này của hắn hoặc là đều phải chết, hoặc phải là người bên cạnh hắn. Vậy mà cô gái này vừa liếc mắt nhìn hắn một cái đã tìm cách chạy trốn, không khỏi làm hắn nảy sinh hứng thú.

“Muốn đi đâu?” Một giọng nói có chút dịu dàng vang lên, mang theo chút ý cười, hai cánh tay cứng rắn không cho phép người ta cự tuyệt gắt gao ôm Ninh Vân Hoan lại, cách lớp quần áo mỏng đều có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.. Lan Lăng Yến chỉ nhẹ nhàng đã có thể nhấc người cô lên, chỉ còn mũi chân là chạm được mặt đất.

Vừa nghe âm thanh của người nói, Ninh Vân Hoan quả thực phát điên, cô sợ tới mức trái tim đều nhanh chóng lạnh lẽo, liều mạng từ chối đứng lên. Chủ nhân cánh tay dường như biết cô muốn dãy dụa, một tay liền ôm lấy thắt lưng của cô, tay kia dễ dàng đặt sau đầu cô, đem mặt Ninh Vân Hoan gắt gao tựa trước ngực, thản nhiên nhìn vào cửa hàng một cái, lúc này mới ôm Ninh Vân Hoan rời đi.

Phó Viện thấy Lan Lăng Yến, trong mắt suýt nữa trào ra cuộn sóng, không nói đến diện mạo tuấn mỹ của Lan Lăng Yến, chỉ cần khí thế này thì đứa ngốc cũng nhận ra được đây tuyệt đối là người bất phàm, mới vừa rồi Ninh Vân Hoan nói không biết người này mà bây giờ hai người còn ôm nhau thân mật như thế! Trong lòng Phó Viện trào dâng sự đố kỵ và oán hận, ý niệm muốn quen biết người này ngập trong đầu, hô một tiếng, theo bản năng liền chạy ra ngoài cửa: “Em, Em là Phó Viện, em là bạn của Hoan Hoan, rất vui được gặp anh.....”

Nhìn cô gái với khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt lộ ra vẻ khao khát, khoé miệng Lan Lăng Yến cong lên, ánh mắt thâm thuý, hắn để ý khi người này gọi cái tên Hoan Hoan thì cô gái trong ngực liền run lên.

Một bên đem người trong ngực ôm cao chút, một bên nhẹ nhàng cúi đầu chôn ở cổ cô. Trên người cô gái có hương thơm thản nhiên đặc biệt, hắn bình thường luôn yêu sạch sẽ, nhưng giờ lại không muốn buông người trong ngực ra, mà ngược lại ôm cô chặt hơn chút nữa.. Thấy người nào đó càng run lợi hại hơn, Lan Lăng Yến cười cười, tiếp tục xoay người bước đi.

Hai người thân mật như vậy làm Phó Viện có chút đỏ mắt, không cam lòng muốn đuổi theo, vừa rồi mỹ nam không ngó tới cô cũng không lưu lại tên mà rời đi, tuy Ninh Vân Hoan xinh đẹp nhưng cô cũng không kém gì, dựa vào đâu mà một người được ôm còn một người ngay cả hắn tên gì cũng không biết!

Chính là Phó Viện vừa động, vài người áo đen đã ngay ngắn chắn trước mặt, trên mặt đều lộ ra sát khí. Phó Viện thấy vậy, sợ tới mức hai chân nhũn ra, làm sao còn dám đuổi theo. Mà người vừa trước mặt bao nhiêu người đem Ninh Vân Hoan đi, Lan Lăng Yến, lúc này đã ở sau cửa lớn trung tâm thương mại, ngay cả bóng cũng không rõ nữa.

“Bên, bên đường bắt người, là, là, là phạm pháp.” Ninh Vân Hoan lúc này bị kinh sợ, không để ý tới vẻ mặt ghen ghét của Phó Viện, lui thành một đoàn, nước mắt cũng trào ra. Đời này cô không muốn gặp lại nữ chính, bây giờ nữ chính cũng có thể từ từ mà hưởng thụ cuộc sống của chính mình đi, nhưng Ninh Vân Hoan không nghĩ ra mình thế nào lại gặp phải tên sát tinh này!



“A?” dù Lan Lăng Yến có hưng trí với cô gái nhỏ này, nhưng thấy dáng vẻ cô như hận không thể lui tới góc khuất nào đó cũng có chút khó chịu. Tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng trên mặt hắn lại không biểu hiện gì cả, hướng cô ngoéo một cái đã thấy cô sợ đến mức cả người run run, chưa nói sắc mặt thay đổi sang trắng xanh mà răng nanh cũng va chạm đến mức kêu “khanh khách“.

Với bộ dạng tốt của Lan Lăng Yến, bình thường hắn đã thấy nhiều phụ nữ nhìn hắn với ánh mắt ái mộ cùng kính sợ, nhưng lần đầu nhìn thấy ánh mắt của Ninh Vân Hoan, làm hắn thấy có chút mới mẻ và thú vị. Hắn rất ngạc nhiên, không phải vì cô gái này quá mức sâu sắc, thông minh, mà vì đôi mắt của cô thực rất đơn thuần. Mặc kệ như thế nào, đều làm cho hắn cảm thấy hứng thú.

“Tôi, tôi, tôi không tốt.....” Nước mắt Ninh Vân Hoan đều đã chảy ra, cô muốn nói thân thể của mình không tốt, không thể chống đỡ thí nghiệm của hắn, nhưng nhớ lại, cô không còn như lúc trước nữa, theo lý mà nói cô không thể biết Lan Lăng Yến có sở thí nghiệm, bởi vậy lời nói đến bên miệng liền nuốt xuống, liều mạng lắc đầu, đem đôi chân lui lại thành một đoàn.

“Em có chỗ nào không tốt? Nói tôi nghe.” Lan Lăng Yến vươn tay đến chỗ cô, tay hắn thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, là một đôi tay thích hợp chơi đàn dương cầm. Nhưng Ninh Vân Hoan chỉ biết đôi tay này làm người ta sứt đầu mẻ trán, làm sao thấy được vẻ tao nhã của hắn, giống như thấy được vết máu loang lổ trên tay Lan Lăng Yến, lại càng thêm sợ hãi.

“Ân?” Miệng hắn khẽ nhấc lên, càng lộ ra vẻ sắc bén, Ninh Vân Hoan run một cái, theo bản năng đưa tay cho hắn. Giống như nắm được cái chân con cún con, Lan Lăng Yến nở nụ cười, hơi dùng sức liền kéo cô, khiến Ninh Vân Hoan giật mình, không tự chủ được bị hắn trực tiếp kéo vào lòng. Bất chấp cú va chạm này khiến mình choáng váng, Ninh Vân Hoan vẫn mở miệng giải thích: “Thực xin lỗi.”

Cô thực sự rất sợ Lan Lăng Yến vì trong trí nhớ đời trước, theo ấn tượng của cô, Lan Lăng Yến là người không dễ chọc vào. Ninh Vân Hoan từng mang tâm tư trả thù nữ chính, cũng có ý niệm trả thù cả Ninh Vân Thành, nhưng với Lan Lăng Yến, cô chỉ muốn tránh thôi.

Đời trước, người đàn ông âm ngoan này sớm đã khắc sâu trong tâm trí của cô, lúc này dù không phải lỗi của mình nhưng Ninh Vân Hoan liền nhận sai trước. Không biết như thế nào, cô có dự cảm, nếu mình không nhận sai, chỉ sợ kết cục đón chờ cô sẽ không tốt đẹp gì cả. Nếu chọc đại gia này mất hứng, rất có khả năng là kết cục của cô so với đời trước còn thê thảm hơn.

Thấy cô như muốn dập đầu nhận sai, Lan Lăng Yến không biết nên khóc hay cười, khoé miệng liền vểnh lên.

Đúng là rất thức thời!