Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi - Chương 41: Diệp Chiêu viên




Hoàng Hậu vào Uyển Phong các, liền đi thẳng đến giường Diệp Chiêu Viên, bộ mặt bà lạnh lùng vịn tay Vương cô cô đang đi vội vã, trong đầu còn đang hồi tưởng lại lời Thái tử phi đã nói.

Lúc trước dù biết Diệp Chiêu Viên trúng độc, trong lòng bà chỉ cười lạnh một tiếng, cũng lười vận động, tiếp tục ngồi trong điện Lập Chính tập trung xử lý cung vụ. Sau đó Uyển Phong các truyền tin ra, Diệp Chiêu Viên nói là chính bà hạ độc hại nàng, điều này khiến Hoàng Hậu càng thêm khinh thường, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện Uyển Phong các, thầm nghĩ thanh giả tự thanh.

Chỉ không nghĩ tới, Thái tử phi lại đến điện Lập Chính cầu kiến.

Hoàng Hậu hiện tại có thể nói là một chút cũng không muốn gặp mặt Thái tử phi, vì vài hôm trước Hoàng thượng lên tiếng, khiến cho Hoàng Hậu phải hủy bỏ kế hoạch đưa tú nữ vào Đông Cung. Bà liền cho rằng Thái tử phi ở sau lưng giở trò, bà không tin Thái tử sẽ nói không muốn nạp thêm người, khẳng định đều là do Thái tử phi to nhỏ với Thái tử. Cũng không biết Thái tử phi ngầm dạy Thái tử cái gì, bà sợ Thái tử sẽ bị Thái tử phi làm hỏng, bởi vậy đem lo lắng này nói cho Hoàng thượng biết, trái lại còn bị Hoàng thượng trách cứ. Việc này càng khiến Hoàng Hậu trong lòng không thích Thái tử phi hơn.

Cho nên lúc nghe Thái tử phi cầu kiến, bà thực không muốn gặp. Vương cô cô bên cạnh nhắc nhở, nay Thái tử dần dần hồi phục, Hoàng thượng trong lòng vui vẻ, bởi vì lúc trước cao tăng Bạch Mã Tự nói Thái tử phi sẽ có thể giải nạn tai cho Thái tử, hiện tại Thái tử đã khỏe, trong đó không thiếu công Thái tử phi, mà Thái tử phi là do Hoàng thượng chọn lựa, nên Thái tử phi đặc biệt được ưu ái. Vì thế Hoàng Hậu dù trong lòng có hận, cũng không được để lộ ra trước mặt Hoàng thượng, miễn cho chọc giận ngài.

Đạo lý này Hoàng Hậu tất nhiên là biết, chỉ vì Thái tử từ chối nạp người làm cho Hoàng Hậu trong lòng uất nghẹn, hỏa khí này không hướng về Thái tử phi phát thì tìm ai phát ra? Bà vẫn còn nhớ cháu gái đáng thương bị đưa đến biệt viện ngoài kinh thành tĩnh dưỡng, mà Hoàng thượng không nói bao lâu, cũng có thể một đời không hồi kinh. Nhớ đến điều này, lại nhìn kẻ chiếm mất vị trí Thái tử phi của cháu mình, Hoàng Hậu đương nhiên là không vừa mắt. Bất quá Vương cô cô nói đúng, Hoàng Hậu đã hiểu, cho nên cũng liền miễn cưỡng gặp người.

Chỉ là không nghĩ rằng, Thái tử phi vừa vào thỉnh an xong, trực tiếp đem việc Diệp Chiêu Viên của Uyển Phong nói ra, bà vốn định quát lớn vài câu, nhưng lại bị Thái tử phi nói cho động lòng.

Thái tử phi nói:

"Mẫu hậu nay quản lý cung vụ, Uyển Phong các xảy ra chuyện, mẫu hậu khẳng định không được bỏ qua, còn nữa Diệp Chiêu Viên luôn nói là vì uống thuốc bổ mẫu hậu ban cho mới bị thổ huyết, mẫu hậu vẫn nghĩ thanh giả tự thanh nhưng cũng không nên để yên cho người khác hất nước bẩn lên trên người mình."

Lời Thái tử phi uyển chuyển ám chỉ, Hoàng Hậu sao không hiểu ý tứ trong đó, nên trong lòng dù thấy phiền cũng không thể không đi một chuyến đến Uyển Phong các điện Ngô Đồng. Dù sao Thái tử phi nói cũng đúng, thuốc bổ là từ điện Lập Chính Điện xuất ra ngoài, bà dù sao cũng có liên quan, bà cũng phải ở trước mặt Hoàng thượng thể hiện là một hiền thê nhân từ, không thể để cho Hoàng thượng thấy mình nhẫn tâm.Hậu cung ai cũng đã sớm biết được Hoàng Hậu vốn không có nhân từ, thế nhưng ai dám nói gì, nếu Hoàng Hậu bày ra một bộ hiền thê nhân từ, cũng không có ai ngốc đến tố cáo sự thật. Thái tử phi Trác Kinh Phàm liền nhắm vào điểm này, khuyên Hoàng Hậu đi đến Uyển Phong các, nghĩ Hoàng thượng biết được cũng sẽ vui, mọi người liền diễn cảnh thái bình giả tạo.

Bởi vậy Hoàng Hậu mới có thể đứng ở bên giường Diệp Chiêu Viện. Bà trên cao nhìn xuống mỹ nhân nằm ở trên giường bệnh, chỉ thấy Diệp Chiêu Viên vốn dĩ khuôn mặt hồng hào kiều mỵ, nay đúng là lộ ra vẻ trắng bệch bệnh hoạn, hai tròng mắt mất đi sự linh hoạt ngày xưa, cả người có vẻ yếu ớt vô cùng, làm cho Hoàng Hậu nhìn thấy mà cũng mủi lòng.

Diệp Chiêu Viên ỷ vào thánh sủng, trước mặt bà lên mặt khoe khoang, bà trong lòng thật sự ước gì nghiền chết đối phương, nay thấy đối phương sống dở chết dở, trong lòng cũng không thoải mái

"Thái y đâu?"

Hoàng Hậu thản nhiên hỏi, cung nữ hầu bên giường cung kính bẩm báo,

"Thưa Hoàng Hậu nương nương, thái y đã đến, cũng đã giải độc, lại kê đơn thuốc, nói là điều dưỡng một khoản thời gian sẽ ổn."

"Không phải nói sẽ chết sao? Còn phái người đến thư phòng điện Lưỡng Nghi Điện cầu kiến Hoàng thượng, cũng không biết lá gan to cỡ nào mà dám quấy rầy Hoàng thượng đang lâm triều, có người đang dựa vào thánh sủng mà dễ dàng đắc ý vênh váo, hơi chút khó chịu trong người liền quên thân phận bản thân."

Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, mở miệng chỉ trích, làm cho người nằm ở trên giường là Diệp Chiêu Viên tức giận đến không nói được.

Vì đối phương là Hoàng Hậu, Diệp Chiêu Viên nén lòng, cũng chỉ có thể nghe, không cãi lại, cũng không tiện mở miệng. Lúc trước nàng bất quá ỷ vào được sủng ái, mới dám khoe khoang trước mặt Hoàng Hậu. Nhưng lúc này đây bị trúng độc làm cho nàng phát giác, Hoàng Hậu muốn nàng chết rất là dễ dàng, có thể không cần lấy cớ gì, chỉ cần một chén thuốc là xong, có thể làm cho nàng chết bất đắc kỳ tử, sao nàng lại không sợ.

Mà nàng phái nội thị đi điện Lưỡng Nghi vẫn chưa có trở về, Hoàng thượng cũng chưa tới, lúc này nàng mới hiểu được, ngày xưa chính mình đắc chí thánh sủng kỳ thật căn bản chỉ là ảo tưởng, việc quốc gia đại sự là chính? Chẳng lẽ Hoàng thượng còn có thể bỏ lâm triều vì một ái phi?

Nhìn thấu điểm này, lại nhìn Hoàng Hậu trên cao nhìn xuống miệt thị chính mình, Diệp Chiêu Viên trong lòng tràn ngập chua xót cùng oán hận. Phó Yến Tinh dù không được sủng ái nhưng là một Hoàng Hậu, các phi tần phải cúi đầu trước bà, còn nữa con trai của bà là Thái tử, là hoàng tử duy nhất của Hoàng thượng. Phó Hoàng Hậu ngày sau chính là Thái Hậu, chính mình sao so sánh được.

Đáng cười lúc trước chính mình còn ảo tưởng ỷ vào thánh sủng đem đối phương áp chế đi, nay nhớ lại, chính mình thật sự là không biết trời cao đất rộng, hiện tại nằm ở trên giường, chỉ sợ cũng là tự tìm. Diệp Chiêu Viên cũng không phải ngốc, rất nhanh liền đoán được, tám phần là vì chính mình lúc trước quá quắt khiến cho người khác biến thành công cụ đấu với Hoàng Hậu. Nàng vừa trúng độc, cũng từng hoài nghi thật sự là Hoàng Hậu hạ thủ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Hoàng Hậu thật muốn nàng chết, sao lại bỏ độc vòa chén thuốc bổ ban cho nàng.Chỉ sợ Hoàng Hậu cùng nàng đều trúng bẫy người bên ngoài.

"Nương nương dung thứ, Diệp Chiêu Viên hiện tại không khỏe, nương nương có chuyện muốn dạy bảo nàng ta, cũng phải đợi nàng ta có thể đứng lên được không?"

Lúc Diệp Chiêu Viên nghĩ thông suốt, cửa đột nhiên lại truyền đến một giọng nói, Diệp Chiêu Viên ngẩn người, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Đức phi vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ đoan trang đứng ở cửa.

"Là Đức phi sao, bản cung làm việc còn cần ngươi chỉ bảo à?"

Hoàng Hậu nghe Đức phi nói, quay đầu liếc nàng một cái rồi thản nhiên nói.

"Nương nương nói quá lời, thiếp chỉ là nghĩ Diệp Chiêu Viên lúc này suy yếu, nếu lại có tích tụ buồn rầu, đến lúc đó Hoàng thượng trách tội chỉ sợ là không gánh nổi."

Đức phi không một chút để ý Hoàng Hậu mặt lạnh nhạt, tự mình nói.

Hoàng Hậu nghe xong ánh mắt sắc bén liếc nhìn Đức phi, cười lạnh một tiếng:

"Miệng lưỡi như thế chả trách Hoàng thượng nói Đức phi khéo ăn nói."

"Thiếp không dám nhận."

Đức phi cười nhạt trả lời, trên mặt khó tránh khỏi mang theo một tia đắc ý, chung quy có thể được Hoàng thượng tán thưởng, thực là hãnh diện, chỉ là nàng còn chưa đắc ý xong, liền nghe Hoàng Hậu tiếp tục nói:

"Một khi đã như vậy, ngươi hãy ở lại chỗ này an ủi Diệp Chiêu Viên, miệng lưỡi của ngươi tốt nhất định có thể giải u sầu trong lòng Diệp Chiêu Viên."

Nụ cười ở trên mặt Đức phi liền tắt.

Đức phi ánh mắt không khống chế nhìn Diệp Chiêu Viên, thầm nghĩ mình là địa vị gì, Diệp Chiêu Viên là địa vị gì, sao muốn mình đường đường một Đức phi, đi giải sầu cho một Chiêu Viên? Hoàng Hậu không phải cũng quá thâm độc sao? Hoàng Hậu căn bản không có nói rõ nàng làm gì giải sầu cho Chiêu Viện, vì lấy lý do Hoàng thượng khen nàng khéo ăn nói, yêu cầu này truyền đến tai Hoàng thượng cũng chỉ có Hoàng Hậu được khen nhân từ nhân ái, Đức phi ta không phải là làm không công sao.

Đức phi bị Hoàng Hậu làm tức nghẹn không nói nên lời, biểu tình trên mặt cũng biến đổi thành trắng bệch. Hoàng Hậu thấy vậy cũng chỉ là hừ lạnh một tiếng, liền không hề để ý tới đối phương. Dù sao bà đã lên tiếng Đức phi có tình nguyện làm hay không cũng mặc kệ, chuyện này đến trước mặt Hoàng thượng bà cũng không can hệ, dù gì cũng bà cũng đã vì lo lắng cho Diệp Chiêu Viên không phải sao?

Tại Điện Lập Chính

Thái tử phi Trác Kinh Phàm vẫn ở chính điện chờ Hoàng Hậu trở về.

Vì khuyên Hoàng Hậu đến thăm Diệp Chiêu Viên, chính mình lại không tiện đi theo, liền có chút lo lắng, không biết Hoàng Hậu có nói gì để sự tình phức tạp hơn không. Bởi vì mình là nam tử, lại là con dâu, nên không tiện đến nơi ở của phi tần, bởi vậy cũng chỉ có thể kiềm chế lo lắng, ngồi ngay ngắn tại điện Lập Chính chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Hoàng Hậu đã trở lại, Thái tử phi nhanh chóng đứng lên đi ra cửa đại điện nghênh đón Hoàng Hậu. Hoàng Hậu thấy Thái tử phi còn ở đây, cũng có chút kinh ngạc, bất quá trên mặt cũng không biểu lộ gì, thản nhiên miễn lễ."Không biết tình huống Diệp Chiêu Viên như thế nào ạ?"

"Không chết được."

" Kính thưa mẫu hậu, chuyện hạ độc nên trình báo lên để phụ hoàng điều tra ra rõ ràng mới tốt. Nhi thần còn nghe nói có một tiểu cung nữ ở điện Lập Chính tự vẫn, nhưng không biết có việc này hay không?"

Thái tử phi không thèm để ý thái độ Hoàng Hậu, thầm nghĩ nhanh chóng đem việc Đậu Thuần nhờ làm cho xong, sớm rời khỏi điện Lập Chính.

"Xác thực có việc này, sao, chẳng lẽ Thái tử phi hoài nghi nàng ta là sợ tội tự sát?"

Hoàng Hậu nghe vậy liếc Trác Kinh Phàm một cái.

"Thưa mẫu hậu, không phải nhi thần hoài nghi, mà cung nữ tự vẫn thời gian quá trùng hợp, không biết mẫu hậu có biết vì sao cung nữ này tự vẫn không?"

Hoàng Hậu đưa mắt nhìn Vương cô cô, Vương cô cô lập tức bước lên, cung kính đáp:

"Thưa Thái tử phi, cung nữ kia có lưu lại một di thư, nói là chịu không nổi trong cung vất vả, nàng thường xuyên bị người ta đánh chửi ức hiếp, cho nên cuối cùng muốn được giải thoát mới kết thúc cuộc sống."

"Một tiểu cung nữ nhỏ bé nhóm lửa trong bếp cũng biết chữ, còn biết lưu lại di thư, ngược lại thật sự là khó tin, thật đáng tiếc."

Thái tử phi Trác Kinh Phàm nghe xong lời Vương cô cô không có phản ứng gì lớn, chỉ là cảm thán một tiếng.

Vương cô cô nghe vậy rùng mình, trong lòng nhất thời nổi lên rất nhiều ý niệm. Bá lúc trước không nghĩ tới tra việc này, hiện tại nhờ Thái tử phi nói ra, mới chú ý tới cung nữ kia trên người có nhiều điểm đáng ngờ. Cung nữ tiến cung, được đưa đến Thượng Nghi Cục học tập quy tắc trước, sẽ đem biết chữ cùng không biết chữ tách ra học riêng, biết chữ tất nhiên là sẽ được đưa đến phục vụ nơi tốt, không biết chữ đại bộ phận đều làm công việc nặng nhọc thấp kém.

Nếu cung nữ kia biết chữ, sao bị phân đến nhóm lửa phòng bếp? Nhớ đến việc này, Vương cô cô có chút đứng ngồi không yên, bà phải đem chuyện này điều tra lại một lần mới được.

"Thái tử phi nếu không có việc gì nữa, về trước đi, bản cung đi một chuyến đến Uyển Phong các hơi mệt muốn nghỉ ngơi một chút."

Hoàng Hậu không kiên nhẫn nghe phán xét này nọ, dù sao chỉ chết một tiểu cung nữ nhỏ nhoi, sao có thể chứng minh độc là do nàng ta hạ? Mà Diệp Chiêu Viên không phải còn sống sao? Nếu Diệp Chiêu Viên không có việc gì, bà cũng cho rằng chuyện này giải quyết xong.

Thấy Vương cô cô nghe hiểu ý mình Thái tử phi cũng không muốn ở lâu, cùng Hoàng Hậu quan hệ không tốt, nói vài câu cũng đã là hiếm có, ở lại lâu đúng là chịu không nổi, tất nhiên muốn nhanh chóng rời khỏi điện Lập Chính.

Trở lại Đông Cung điện Thừa Ân điện xong, Hổ Phách đã tiến lên bẩm báo

"Thưa Thái tử phi, Lý Thừa Huy mới vừa đến điện Thừa Ân muốn cầu kiến Thái tử phi, nô tỳ nói ngài không ở đây, Lý Thừa Huy đã trở về, Hoa Dung của Thu Thủy các đã đi Cung cục một chuyến.""Theo dõi họ, có bất cứ hành động gì lại đến bẩm báo."

Hiện tại không có rảnh rỗi để ý tới Lý Thừa Huy cùng Hoa Dung, mặc kệ Tô Phụng Nghi ở bên ngoài làm cái gì, chỉ cần không còn ở Đông Cung, liền không quan mình cùng Đậu Thuần. Tuy rằng Tô Phụng Nghi còn là thị thiếp của Thái tử, nhưng người đã bị đưa vào Phật đường tĩnh tu, chính là biếm vào lãnh cung.

Hổ Phách lĩnh lệnh đi ra, tiếp theo Trác Kinh Phàm lại tìm Trưởng Lâm, lệnh hắn thay mình đưa một phong thư cho Hữu Toàn. Hữu Toàn sẽ có cách giao đến cho Đậu Thuần. Đợi cho giải quyết xong việc này, Thái tử phi mới bắt đầu xử lý cung vụ còn bỏ dở.

Tại điện Lưỡng Nghi trong thư phòng Đậu Thuần xử lý xong tấu chương, liền bắt đầu làm bài tập của Sở Thái Phó, nhưng trong lòng vẫn quan tâm chuyện Diệp Chiêu Viên trúng độc. Hắn biết chuyện này hắn không thể nhúng tay. Hắn chỉ có thể nhờ Thái tử phi tận lực chỉ dẫn mẫu hậu, mà mẫu hậu có thể nghe vào bao nhiêu, nói thật hắn cũng không nắm chắc.

Cho đến khi Hữu Phúc cầm một phong thư tiến vào, hắn xem qua xong trong lòng thở ra nhẹ nhõm một hơi. Cứ để sự tình phát triển mà không quan tâm, để một mình mẫu hậu xử lý thì ngôi vị Hoàng Hậu cùng mặt mũi hắn cũng coi như xong, nghe nói phụ hoàng cũng không vừa lòng mẫu hậu.......

Tại Hoài Vương phủ trong Chính viện

Hoài Vương Phi thân mình gần đây tốt hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn còn có chút suy yếu, nhưng ít nhất có thể xuống giường đi lại vài bước. Cũng sắp bắt đầu mùa đông, thời tiết trở nên lạnh, Bách Thảo cùng Bách Linh đều sợ Vương phi chịu không nổi gió lạnh. Bởi vậy Vương phi muốn đến hoa viên đi lại. Vài nha hoàn quả thực đem Vương phi bao thành quả cầu bông, mặc cho bà rất nhiều lớp quần áo, còn có khăn choàng áo khoác không chừa chỗ nào, trong lòng còn nhét vài lư đồng ủ ấm.

Hoài Vương Phi bị mấy nha hoàn làm cho dở khóc dở cười. Từ nhỏ trưởng thành tại Tây Bắc giá rét hơn ở đây rất nhiều, mà trước đây thân thể của bà còn suy nhược hơn so bây giờ, mà bà còn chịu được, hiện tại chỉ có chút lạnh này sao lại chịu không nổi? Bất quá trong lòng Hoài Vương Phi biết rõ, mấy nha hoàn này là quan tâm bà, sợ là bà lại triền miên trên giường bệnh nên lo lắng.

Bà cũng không muốn phụ tâm ý của họ, cũng vì Bách Thảo là người từ nhỏ đã đi theo bà, cũng rất hiểu ý bà, cho nên cũng để mặc cho Bách Thảo thu xếp, chỉ là cuối cùng vẫn nhịn không được bật cười. Chỉ là đến sân sau đi dạo, mà bị Bách Thảo chuẩn bị cẩn thận như ra khỏi Vương phủ.

Bà lắc đầu, vịnh tay Bách Thảo chậm rãi đi ra khỏi cửa phòng.

Phía sau vài nha hoàn vây quanh, đoàn người từ chính viện đi ra, chỉ chốc lát sau, người canh giữ ở cửa chạy đến báo, tiểu Quận chúa đến đây. Hoài Vương Phi vừa nghe nhất thời tinh thần rung lên, sau đó đã thấy một thiếu nữ mười bốn tuổi, dẫn theo vài nha hoàn vào chính viện. Thấy Vương phi đang đứng ở trong viện, trên khuôn mặt xinh xắn nháy mắt hiện lên vẻ vui mừng.

"Chỉ Dung vấn an mẫu thân."

Tiểu Quận chúa tuy rằng vui sướng, nhưng vẫn giữ quy tắc hướng Vương phi vấn an, Vương phi vội vàng kéo tay nàng, ôn nhu cười nói:"Trời lạnh như vậy, sao không chờ ở trong phòng, sao đi ra ngoài thế?"

"Chỉ Dung nghe nói thân thể mẫu thân đã khá lên một chút, nơi nào có thể ngồi được."

Một tiểu thư rất khuôn phép, giờ phút này vì quá vui khi gặp được mẫu thân đã nói với giọng điệu ngây thơ như trẻ con, ngữ khí rất thân mật làm cho Vương phi mềm lòng.

"Mau vào trong, cẩn thận gió lạnh, quay lại mau."

Vương phi vội vàng lôi kéo con gái vào phòng, bà rất lo cho con gái của mình, thân mình xương cốt có chút nhược, bởi vậy Vương phi rất chú ý thân thể con gái, nhưng may mắn con gái thân thể chỉ là yếu đuối, không giống bà là ấm sắc thuốc.

Mẹ con hai người khoác tay thân thiết vào phòng, Bách Thảo cùng Bách Linh đã sớm nói phòng bếp chuẩn bị một ít điểm tâm, còn có hai chén canh nóng để cho Vương phi cùng tiểu Quận chúa có thể ấm bụng.

Đậu Chỉ Dung cùng Vương phi ngồi ở tràng kỷ nói chuyện. Đậu Chỉ Dung sang năm đã đến tuổi cập kê, hôn sự cũng đã được Vương phi hai năm trước bắt đầu xem xét, một năm trước đã định xong. Bất quá Vương phi còn muốn ở chung với Đậu Chỉ Dung vài năm, cho nên nói mười sáu tuổi mới có thể xuất giá.

Tuy rằng còn hơn một năm mới xuất giá, nhưng nàng đã sớm học cách quản lý gia đình. Từ khi mười tuổi Đậu Chỉ Dung được Vương phi mang theo bên mình khi xử lý mọi việc trong Vương phủ nên ít nhiều cũng quen với cách thức làm việc của chủ một gia đình.

Về phần quản lý gia đình nàng đã học nhiều năm, vài hôm trước Vương phi bị bệnh, Hoài Vương tuy rằng đem quyền giao cho Tôn Nhụ Nhân, nhưng người trong phủ này trừ Vương phi chỉ có nghe lệnh nàng. Sự thật Tôn Nhụ Nhân không có quyền gì, trong Vương phủ ai dám không nghe lời nàng? Ở mặt ngoài Tôn Nhụ Nhân được cho là quản nội viện, nhưng thực tế Thường Tổng quản cùng Chính viện quản lí tất cả.

Bởi vậy Đậu Chỉ Dung tuy rằng không trực tiếp nắm quyền, nhưng chìa khóa ngân khố cùng sổ sách thu chi vẫn trong tay nàng. Ngày thường Thường Tổng quản ra mặt thay Đậu Chỉ Dung, những quản sự tuy rằng trình bày cho Tôn Nhụ Nhân, nhưng ai cũng rõ Tôn Nhụ Nhân khi nào được làm chủ, mỗi sự vụ đều qua tay Thường tổng quản, sau đó đều được báo rõ cho tiểu Quận chúa, để cho nàng định đoạt.

Những quản sự trong lòng tự hiểu, tuy rằng trước mặt Tôn Nhụ Nhân tỏ ra cung kính, nhưng chưa từng đem việc lớn trong phủ trình qua chỉ đưa những việc vặt cho đối phương quyết định. Mỗi buổi sáng các quản sự có chuyện đương nhiên sẽ bẩm báo cho Thường tổng quản sau đó đợi tiểu Quận chúa quyết định.

Tôn Nhụ Nhân trong lòng biết rõ ràng, lại không thể nói gì, chỉ trách mình không đầu thai được chỗ tốt, lại sinh ra là thứ nữ, tất nhiên là chưa từng được học qua cách quản lý gia đình. Vốn Tôn phu nhân cũng định chỉ dạy cho thứ nữ, nhưng mẫu thân Tôn Nhụ Nhân ỷ vào việc được sủng ái, nên không nghe lời Tôn phu nhân vào tai. Trước mặt Tôn Thượng Thư còn khóc kể lể rằng Tôn phu nhân ngược đãi con gái mình, Tôn phu nhân cũng không so đo, không cần phải mất thời gian đi chỉ dạy thứ nữ bà càng rảnh tay liền đem Tôn Nhụ Nhân bỏ một bên.

Hiện nay Tôn Nhụ Nhân lại hối hận vô cùng, là nàng cùng mẫu thân đã đem cơ hội vứt bỏ, mà từ lần đó trở đi Tôn phu nhân cũng mặt kệ họ, còn phụ thân đối với mẫu thân nàng cũng lạnh nhạt hơn, ngày sau cũng cực ít đến chỗ họ. Tôn phu nhân không còn hỏi đến nàng, đợi cho nàng đến tuổi cập kê hôn sự cũng không ai hỏi.

Nếu không phải bị phụ thân bỏ qua, đại nương không thèm chú ý đến, nàng cùng mẫu thân sao lại đi câu dẫn Hoài Vương? Nàng không tính toán cho mình thì còn có ai sẽ thay nàng tính toán?

Tôn Nhũ Nhân nhớ tới lúc trước, trong lòng liền là một trận oán hận, nàng vốn tưởng rằng vào Hoài Vương phủ, phụ thân cùng đại nương sẽ hối hận, nàng cũng có thể trút giận. Không ngờ, nàng vừa vào Vương phủ, mẫu thân liền bị đưa đến thôn trang, ngay cả khi về phủ phụ thân đều tránh không gặp mặt, đại mương trên mặt biểu tình cười mà không cười so trực tiếp nhục mạ nàng càng làm cho nàng xấu hổ. Sau này nàng cũng từng tận lực tu bổ quan hệ cùng Tôn phủ, nhưng đại nương không lạnh không nóng còn đem nàng ngăn không cho nàng vào Tôn phủ.

Vương gia cũng đối với nàng lạnh nhạt, nàng biết Vương gia sở dĩ nạp mình vào phủ vì nàng họ Tôn, trong lòng lại không cam tâm, nàng liều mạng dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng Vương gia. May mắn nàng hiện tại trong bụng có cốt nhục của Vương gia, mặc kệ Vương gia coi trọng hay không, chỉ cần nàng có thể sinh hạ một đứa con trai liền có thể nâng cao địa vị tại Hoài Vương phủ. Đến lúc đó, có lẽ là phụ thân sẽ đến đây gặp cháu, cũng sẽ không xa cách nàng, xa cách Vương phủ.

Tôn Nhụ Nhân tất nhiên là không biết, mặc kệ nàng thay Hoài Vương sinh hạ bao nhiêu con trai, chỉ cần Hoài Vương tà tâm vẫn còn, người trung thành với Hoàng đế như vậy Tôn Thượng Thư liền tuyệt không có khả năng thân cận cùng Hoài Vương. Sinh là thứ nữ không phải là sai, cái sai chính là vọng tưởng điều không thể có được, vì vậy sai là do nàng.

Tôn Nhụ Nhân vẫn nghĩ Tôn phu nhân chèn ép mẹ con nàng, mà không biết Tôn phu nhân sinh ra ở danh môn thế gia, tính tình rất nhân hậu, cũng chưa từng vì nàng là con vợ lẽ mà không quan tâm hay cắt xén chi phí dành cho nàng. Chỉ có mẹ con nàng luôn tự ti về xuất thân hèn kém, vẫn sợ sẽ bị ép gả chỗ quá kém. Suy nghĩ quá nóng vội của mẹ con nàng đúng là tự làm mà không muốn tự chịu.

Con đường mà Tôn Nhũ Nhân cùng mẫu thân chọn không quang minh chính đại, không hề để Tôn Thượng Thư cùng Tôn phu nhân trong mắt, lại là một con đường chết không thể thối lui.