Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 100




Vì Đại hoàng tử giữ người lại, cũng vì Mộ Dung Quân dung túng, Hạ Tĩnh Du vẫn ở lại cung của Đại hoàng tử.

Hạ Vân Đô với chuyện Hạ Tĩnh Du ở lại, không thể nghi ngờ là vô cùng hài lòng. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trên mặt lại lộ ra tràn đầy vui mừng.

Cũng giống như Hạ Vân Đô, Đại hoàng tử cũng rất cao hứng. Chẳng qua so với Hạ Vân Đô, cảm xúc của Đại hoàng tử không lộ rõ ra ngoài như vậy, cũng không thấy rõ.

Ba đứa nhỏ ở chung với nhau rất hòa hợp, Mộ Dung Quân một mình rời khỏi.

Để Hạ Tĩnh Du ở lại đây là ngoại lệ rất lớn. Mà nàng, tất phải hồi tẩm cung Hoàng hậu mới được.

Lúc Mộ Dung Quân trở lại tẩm cung, Tân hoàng đã ở đó rồi.

Nhìn đằng sau Mộ Dung Quân không thấy bóng dáng của Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng cười cười: “Ngươi quả nhiên không đem tiểu nha đầu về cùng.”

“Thánh Thượng cũng có muốn để cho Tĩnh Du ở lại tẩm cung của nô tì đâu?” Mộ Dung Quân trả lời cực kì lạnh nhạt, đến lễ tiết cũng không làm, ngồi vào bên cạnh Tân hoàng.

Trường hợp đặc biệt như vậy, cũng chỉ có một mình Mộ Dung Quân được hưởng. Đương nhiên, cũng chỉ có lúc chỉ có riêng Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân, mới xuất hiện.

“Ngươi thật hiểu lòng Trẫm.” Tân hoàng vẫn chưa tức giận, cũng không trách Mộ Dung Quân tự ý làm, chỉ than nhẹ một tiếng, nói.

“Nô tì cũng chỉ tùy ý phỏng đoán thôi. Nếu là đoán sai, Thánh Thượng chớ trách cứ.” Mộ Dung Quân ngoài miệng nói như vậy, nhưng cảm thấy đã vô cùng chắc chắn, nàng cảm thấy không đoán sai. Cũng vì vậy, vẻ mặt nàng cũng không thấy chút khác lạ nào, vẻ mặt rất thản nhiên.

Tân hoàng lắc đầu, đối với Mộ Dung Quân, từ trước đến nay đều khoan dung hơn với người ngoài rất nhiều.

Cũng chỉ với Mộ Dung Quân, Tân hoàng mới nói được lời thật lòng: “Lần này Hạ Trăn trở về, ngươi thấy thế nào?”

“Hửm?” Mộ Dung Quân chớp mắt mấy cái, thật không ngờ Tân hoàng sẽ hỏi nàng về chuyện này.

“Thế nào? Không muốn nói cho Trẫm nghe?” Nếu là người khác còn chưa tính, nếu Tân hoàng hỏi Mộ Dung Quân, vậy thì khẳng định vẫn muốn biết được nàng thật sự nghĩ gì rồi.

“Thật cũng không phải.” Tân hoàng đã có ý hỏi, Mộ Dung Quân cũng không kiêng dè, nói thẳng, “Nô tì chỉ cảm thấy, với quan hệ của nô tì cùng tướng quân phu nhân, sợ là không thích hợp tham gia việc này.”

“Không thể. Nếu Trẫm hỏi, sẽ không sợ ngươi bận tâm quan hệ cá nhân.” Nói đến quan hệ cá nhân, Tân hoàng cùng Hạ Trăn, lại làm sao không phải thế được?

Hơn nữa, so với Mộ Dung Quân cùng Mạc Như Nghiên, Tân hoàng cùng Hạ Trăn mới đúng là sinh tử chi giao, là huynh đệ đã từng hi sinh mạng sống cho nhau.

Nói về tâm tư, Tân hoàng lại làm sao không?

“Vậy nô tì liền nói tình hình thực tế.” Trực giác nói cho Mộ Dung Quân biết, khả năng này là cơ hội duy nhất nàng có thể nói với Tân hoàng việc này. Một khi bỏ qua, liền không có lần tiếp theo rồi.

Vì vậy, sau một lúc lâu trầm mặc, Mộ Dung Quân nhanh chóng sắp xếp từ ngữ, thẳng thắn nói: “Nô tì đã từng gửi thư cho Như Nghiên, bảo nàng cùng Hạ tướng quân đừng trở về.”

Tân hoàng không nhìn về phía Mộ Dung Quân, cúi đầu uống một ngụm trà, sắc mặt không có chút thay đổi.

Chuyện Mộ Dung Quân gửi thư cho Mạc Như Nghiên, hắn vẫn biết. Nếu trước không ngăn cản, hiện nay đương nhiên cũng sẽ không nói thêm gì nữa.

Mộ Dung Quân đương nhiên rõ ràng, nếu không phải Tân hoàng cho phép, thư của nàng không có khả năng mỗi bức đều thuận lợi đưa đến tay Mạc Như Nghiên.

Nhưng càng rõ ràng, Mộ Dung Quân mới càng khó chịu.

Ngày tháng năm năm bình tĩnh qua, vì sao Tân hoàng lại cố ý muốn phá? Tiên hoàng lúc sống nhìn chằm chằm năm năm, Tân hoàng lại không đánh lại được năm đầu tiên của mình sao?

Rõ ràng là rất gian nan, ngày tháng dày vò đều đã đi qua, kết quả lại…

“Thánh Thượng chắc cũng giống như nô tì, thật không ngờ Như Nghiên cùng Hạ tướng quân sẽ thật sự trở về Đế đô! Thật giống như năm năm trước, Thánh Thượng cũng không tin Hạ tướng quân sẽ dẫn theo Tây Bắc quân về Đế đô cứu Thánh Thượng, nhưng mà, Hạ tướng quân vẫn đến đây.” Mộ Dung Quân nói chuyện năm năm trước, là vì nàng cực kì hiểu rõ, Tân hoàng thật sự không quên những cái này. Thái tử điện hạ thời khắc đó, chân thật hơn bất cứ lúc nào, cũng càng trọng tình trọng nghĩa.

“Đúng, Trẫm thật không ngờ, năm năm trước Hạ Trăn sẽ về Đế Đô. Thật giống như bây giờ, bốn người cả nhà bọn họ một lần nữa xuất hiện trước mặt Trẫm, vẫn khiến Trẫm hổ thẹn như cũ.” Tân hoàng không phủ nhận, hắn hổ thẹn với Hạ Trăn. Nhìn thấy ánh mắt Hạ Trăn vẫn trong suốt như cũ, trong lòng Tân hoàng cũng không rõ cảm xúc gì.

Hạ Trăn không nhìn ra dụng ý của hắn, Mạc Như Nghiên sao không hiểu được? Với tâm kế của Mạc Như Nghiên, hoàn toàn có thể ngăn Hạ Trăn lại, cũng có thể dẫn mấy đứa nhỏ trốn đi.

Tân hoàng không chút nghi ngờ Mạc Như Nghiên sẽ bảo vệ cho điểm mấu chốt đó, sẽ không dễ dàng chọc giận hắn, cũng sẽ không cho hắn cơ hội ra tay. Nhưng, Mạc Như Nghiên lại cứ như vậy cùng Hạ Trăn trở lại.

Là quá tin tưởng hắn coi trọng Hạ Trăn? Hay là cảm thấy Tân hoàng hắn đây thật sự có thể nhân từ đến nông nỗi kia? Đến chính hắn cũng không tin tưởng mình, Mạc Như Nghiên lại lo lắng tới đâu vậy?

“Nô tì cũng thấy cực kì kinh ngạc.” Nghe nói Tân hoàng nói đến từ “Hổ thẹn”, Mộ Dung Quân không hiểu liền thả lỏng xuống, “Với tính tình Như Nghiên, nên biết được biến hung thành may mới đúng. Nhưng nàng ấy lại chọn con đường nguy hiểm nhất, thậm chí đưa cả hai đứa con về cùng. Nô tì tự nhận, không có dũng khí như vậy.”

“Dũng khí?” Không nghĩ tới Mộ Dung Quân lại hình dung Mạc Như Nghiên như vậy, Tân hoàng đột nhiên nở nụ cười, “Ta thấy là ngu ngốc thôi! Nếu không phải Mạc Như Nghiên ngu ngốc, làm sao có thể lại về Đế đô?”

“Ừm, thiếp cũng thấy lần này Như Nghiên không nên trở về.” Nếu Tân hoàng xưng “Ta”, Mộ Dung Quân cũng thuận thế tự xưng thiếp. Cứ như vậy, hai người trở nên tự nhiên, giống như bạn hữu thân quen, lại như đôi phu thê bình thường.

Cách nói chuyện như vậy, Tân hoàng cực kì hưởng thụ. Mà như vậy, Tân hoàng càng nguyện ý nói với Mộ Dung Quân nhiều lời trong lòng hơn thường ngày một chút.

“Đến ngươi cũng không tin ta?” Mang theo tự giễu, Tân hoàng đặt chén trà xuống, trịnh trọng nhìn Mộ Dung Quân, “Nếu như ta nói ta không tính làm gì Hạ Trăn, ngươi tin không?”

“Tin.” Không cần nghĩ ngợi, Mộ Dung Quân liền gật đầu.

Chống lại Mộ Dung Quân không nghĩ ngợi gì, Tân hoàng lắc đầu: “A! Nhưng ta lại không tin bản thân ta.”

Một câu không tin của Tân hoàng, làm không khí một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Một lát sau, Mộ Dung Quân đứng lên, đi đến trước mặt Tân hoàng: “Không sao, thiếp tin người.”

Ánh mắt Tân hoàng nháy mắt đỏ lên. Đến hắn cũng không dám tin chính mình, Mộ Dung Quân lại nói, sẽ tin tưởng hắn sao?

Tin hay không, cho tới bây giờ không phải ngoài miệng có thể nói được. Tân hoàng có thể cảm giác được Mộ Dung Quân thật lòng thật dạ, cho nên mới lộ ra kinh ngạc, cũng càng vì thể mà lay động.

Cùng lúc đó, Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn rời hoàng cung đã thuận lợi đến phủ tướng quân Tân hoàng chuẩn bị cho bọn họ, hơn nữa còn thuận lợi tiến vào ở.

Cho dù không có Lăng Việt, không có Trương bà bà ở bên cạnh, một vài việc có chút không quen. Nhưng mà, mặc kệ là Mạc Như Nghiên hay là Hạ Trăn, cũng không thật sự đem tòa phủ tướng quân tráng lệ này thành nhà của mình. Nếu không phải nhà mình, phòng không thoải mái, cũng không cần tìm hiểu kỹ càng nữa.

Rửa mặt chải đầu xong, nằm trên giường, Mạc Như Nghiên đột nhiên hỏi Hạ Trăn: “Hối hận không?”

Mạc Như Nghiên hỏi, đương nhiên không chỉ chuyện về Đế đô, mà là để hai đứa nhỏ ở lại hoàng cung.

Hạ Trăn trầm mặc, lắc đầu: “Không.”

Trước khi nhìn thấy Tân hoàng, trong lòng hắn vẫn luôn mang theo nhớ nhung. Mà nay lúc gặp được Tân hoàng, hắn lại dấy lên hi vọng.

Tân hoàng lúc này, bỗng nhiên khiến cho Hạ Trăn nghĩ đến tâm trạng lúc trước khi gặp Mạc Như Nghiên. Có chờ mong cũng có lo lắng, có khẩn trương cùng không yên lòng. Nhưng niềm tin phát từ trong nội tâm, đều giống nhau y như đúc, không khác biệt.

Năm đó dù bị Mạc Như Nghiên từ hôn, mãi đến lần thứ hai trở về liên hoa thôn, Hạ Trăn cũng chưa từng oán hận Mạc Như Nghiên. Đến ngay cả hai chữ “Thất vọng”, cũng chưa từng nói tới.

Hiện giờ với Tân hoàng, Hạ Trăn cũng luôn giữ phần tin tưởng kia.

Tất cả mọi người nói, Tân hoàng sẽ giết hắn. Nhưng trên thực tế, Tân hoàng không có, không phải sao?

“Thiếp cũng không hối hận.” Mạc Như Nghiên cong môi, trong mắt hiện lên ý cười ấm áp, “Nhìn thấy Tĩnh Du, Vân Đô chơi với Đại hoàng tử vui như thế, thiếp bỗng nhiên cảm thấy, có phải thiếp nghĩ quá mức rồi không? Mặc kệ là có chuyện gì, thiếp cũng nghĩ tới con đường tệ nhất. Như vậy, có phải không tốt không?”

“Không.” Cầm lấy tay Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn không hề cảm thấy Mạc Như Nghiên nghĩ không tốt, “Ta không thể tưởng được, có nàng hỗ trợ chu toàn như vậy, là phúc phận của ta.”

Như lời Hạ Trăn nói, hắn cực kì cảm kích Mạc Như Nghiên vào mỗi lúc quan trọng đều có thể bình tĩnh bày mưu tính kế cho hắn. Những điều hắn không lường trước được, có Mạc Như Nghiên, toàn bộ đều có thể giải quyết dễ dàng. Những điều hắn thiếu sót, chỉ cần có Mạc Như Nghiên ở đây, cũng khẳng định sẽ không để lại tiếc nuối gì.

Mấy năm nay Tây Bắc quân thắng trận, nhiều lần đều không thể tách rời có Mạc Như Nghiên tỉ mỉ bố trí cùng đề xuất ra. Với Hạ Trăn, không thể nghi ngờ Mạc Như Nghiên là người vợ hiền tốt nhất. Có một không hai, không ai có thể so được.

“Như vậy…” Mạc Như Nghiên ngừng một lát, lập tức nói, “Thiếp sẽ lại giúp chàng chu toàn một lần nữa vậy.”

Hạ Trăn kinh ngạc nhìn Mạc Như Nghiên, cũng không hiểu rõ vì sao giờ phút này Mạc Như Nghiên lại nói như vậy.

“Nếu như Tân hoàng đề nghị với chàng muốn con gái trở thành người nhà, chàng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Tuy hôm nay lúc Tân hoàng nói chuyện với Hạ Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên không ngắt lời. Nhưng có một số việc, vừa thấy liền biết. Không phải Mạc Như Nghiên nghĩ nhiều, mà là sự việc đã đến mức này, căn bản không phải do nàng nghĩ nhiều.

“Nhưng Tĩnh Du còn nhỏ…” Hạ Trăn không hề cảm thấy Đại hoàng tử không tốt. Nhưng Tĩnh Du mới hơn hai tuổi, hiện nay nhắc tới chuyện hôn sự, có phải quá sớm rồi không?

“Chẳng lẽ phu quân đã quên, khi thiếp ở trong bụng nương, đã bị định gả cho chàng sao?” Mạc Như Nghiên cũng không bất ngờ, Hạ Trăn sẽ có phản ứng này. Buồn cười, liền cười vui vẻ.

Đột nhiên nhớ tới hắn có hôn ước với Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn cũng không nhịn được cảm thấy buồn cười. Bình tĩnh nhìn Mạc Như Nghiên, hỏi: “Vậy thì mặc kệ?”

“Không phải mặc kệ, mà là không quản được.” Nếu là Hạ Tĩnh Du không thích tiếp xúc với Đại hoàng tử, Mạc Như Nghiên có thể nghĩ ra cách. Nhưng trên thực tế, Mạc Như Nghiên nhìn thấy rất rõ ràng, Hạ Tĩnh Du cực kì thích Đại hoàng tử.

Mạc Như Nghiên cũng là nữ nhân, nàng thấy được rõ ràng, cũng biết rõ.

Tính tình Hạ Tĩnh Du không tính là sống trải qua phong ba, cũng không dễ dàng chủ động tiếp cận với người lạ. Nếu Hạ Tĩnh Du thích ở chung với Đại hoàng tử, Mạc Như Nghiên tìm không ra lý do ngăn cản hai đứa nhỏ tiếp xúc với nhau.

Mà bên Tân hoàng, nói vậy cũng biết rõ ràng, rất có khả năng sẽ chọn Hạ Tĩnh Du.

Đương nhiên, Mạc Như Nghiên nói vậy, chỉ là khả năng, suy đoán của nàng thôi. Một khi Tân hoàng không có ý nghĩ này, bọn họ cũng không cần suy nghĩ nhiều, càng thêm bớt việc bớt lo.

Cho nên mới nói, chỉ là chu toàn một phen, cũng không phải là sự thật.

“Ai nói không quản được?” Nếu Mạc Như Nghiên cảm thấy Tân hoàng thật sự mở miệng nói, liền không có cách nào khác. Nhưng trên thực tế, Hạ Trăn căn bản không cho là vậy.

Dù là Tân hoàng định ra mối hôn sự này, chỉ cần Tĩnh Du nhà bọn họ không muốn, Hạ Trăn sẽ dám tìm Tân hoàng xóa bỏ chuyện này.

Mạc Như Nghiên chớp mắt mấy cái, bị khí thế của Hạ Trăn đột nhiên tỏa ra làm cho hoảng sợ. Sau đó, trên mặt lộ ra sùng bái: “Ừm, Hạ tướng quân lợi hại nhất!”

Không phải Hạ Trăn chưa từng nghe người khác nói với hắn lời sùng bái, nhưng giờ phút này nghe Mạc Như Nghiên nói vậy, hắn không nhịn được mà đỏ mặt rồi.

Mang theo chút không được tự nhiên, Hạ Trăn quay mặt đi chỗ khác.

Mạc Như Nghiên vốn không phản ứng kịp, lập tức liền giống như phát hiện ra cái mới, cố gắng đối mặt với Hạ Trăn.

Hai người một trốn một tìm, lui vào bên trong, lạc thú tỏa ra. Không khí, đẹp như lúc ban đầu, làm cho người khác không đành lòng đi quấy rầy.

Có Mạc Như Nghiên nhắc nhở, ngày hôm sau Hạ Trăn tiến cung, liền vô ý thức liền căng mặt.

Tân hoàng kinh ngạc phát hiện hôm nay Hạ Trăn như không có phần hòa nhã. Cái này kì quái rồi. Nếu là lúc hôm qua gặp mặt, Hạ Trăn làm vẻ gặp kẻ địch thì không đáng trách. Nhưng hiện nay thì?

Không xác định hắn rốt cuộc làm gì không đúng chọc giận tới Hạ Trăn, Tân hoàng liền trực tiếp hỏi ra miệng.

Hạ Trăn hơi hơi mở miệng, lời đến bên miệng, lại nuốt trở vào. Như Nghiên đã nói, không thể nói, nếu để lộ ra, càng khiến Tân hoàng nhận ra.

Hạ Trăn cứ như thế, Tân hoàng lại càng tò mò. Hắn có thể chắc chắn, Hạ Trăn không phải vì sống chết mà so đo với hắn. Như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì có thể khiến Hạ Trăn thay đổi sắc mặt?

Vì như những người khác dám làm bộ mặt đó với Tân hoàng, đã sớm bị Tân hoàng hạ lệnh kéo ra ngoài xử tội rồi. Nhưng vì là Hạ Trăn là ngoại lệ, Tân hoàng đương nhiên có phần đặc biệt, cách xử lý cũng không theo lẽ thường.

“Là Mạc Như Nghiên nói cái gì với ngươi hả!” Nghĩ tới nghĩ lui, Tân hoàng hoàn toàn xác định, có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Hạ Trăn, mà người có thể ảnh hưởng sâu như vậy, cũng chỉ có một người là Mạc Như Nghiên.

Nghe giọng điệu khẳng định của Tân hoàng, Hạ Trăn cũng không phản bác, chỉ nghiêm mặt đứng ở đó, một bộ không nguyện nhiều lời với Tân hoàng.

“Chậc! Ta nói Hạ Trăn này, ngươi cố ý hả? Làm vẻ mặt lạnh cho ai xem? Lại dám lạnh mặt với ta?”

Tân hoàng cũng chưa ý thức được, từ khi nhìn thấy Hạ Trăn, tâm tình hắn bất tri bất giác liền xảy ra thay đổi.

Giờ phút này cũng như vậy. Cho dù Tân hoàng nói lời như vậy, nhưng giọng điệu cùng biểu cảm hoàn toàn không có lực uy hiếp gì. Mấu chốt chính là, hắn lại xưng “Ta”.

Không phải lấy thân phận Đế vương để trách cứ Hạ Trăn, Tân hoàng chỉ đơn thuần là thân phận bằng hữu để kháng nghị với Hạ Trăn.

“Có phải ngươi…” Hạ Trăn cuối cùng cũng mở miệng, chống lại bộ dạng tràn đầy nghi hoặc của Tân hoàng, bỗng nhiên khoát tay, “Thôi, không nói, không có việc gì.”

“Không có việc gì? Ngươi như bây giờ giống không có việc gì? Ta nói cho ngươi biết, không cho phép thừa nước đục thả câu với ta. Có chuyện nói chuyện, có việc nói việc. Làm gì lắm do dự như vậy? Có phải huynh đệ hay không? Là huynh đệ cứ nói thoải mái, đừng học Mạc Như Nghiên kia.” Đến nay, Tân hoàng vẫn không thích Mạc Như Nghiên. Cho nên, chỉ cần nhắc tới Mạc Như Nghiên, giọng của Tân hoàng khẳng định là đầy ghét bỏ. Đến ngay cả biểu cảm, cũng phối hợp.

“Ta…” Hạ Trăn vẫn thỏa hiệp, không thể nhịn được liền hỏi thẳng, “Có phải ngươi nhìn trúng Tĩnh Du nhà ta rồi không?”

“A?” Lần này, đến lượt Tân hoàng trợn tròn mắt. Sau đó, là cười không ngừng, “Tĩnh Du nhà ngươi mới bao tuổi? Sao ta có thể…”

Nói được một nửa, Tân hoàng bỗng nhiên phản ứng kịp, nhìn về phía Hạ Trăn: “Thế nào? Mạc Như Nghiên muốn làm thông gia với Trẫm?”

Vừa thấy Tân hoàng nói lên, trong giọng nói vẫn tràn đầy cao cao tại thượng, Hạ Trăn nhất thời liền mất hứng: “Không có.”

“Không có?” Giọng Hạ Trăn đầy cứng rắn, vẫn để lộ ra chút không vui. Đồng thời, cũng khiến Tân hoàng suy nghĩ.

“Ha ha, Hạ Trăn, Trẫm nói cho ngươi, Đại hoàng tử của Trẫm không phải có thể tùy tùy tiện tiện đính hôn đâu. Tĩnh Du nhà ngươi quả thật cực kì đáng yêu, Trẫm cũng rất vừa ý. Chỉ là muốn đính hôn với Đại hoàng tử, liền thiếu chút nữa.” Tân hoàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hôm qua hắn đã đề cập tới chuyện này cùng Mộ Dung Quân.

Tuy Mộ Dung Quân có khuyên hắn là không thể, Tân hoàng vẫn cố chấp, trước mặt Mộ Dung Quân, miệng vẫn hứa hẹn việc này.

Chỉ là, còn chưa ra ý chỉ, cũng không phải không có đường sống.

Nếu hôm nay Hạ Trăn không nhắc tới chuyện này, không chừng hôm nào tâm tình Tân hoàng tốt, vung tay một cái, ban thưởng mối hôn sự này.

Nhưng nếu Hạ Trăn nói tới, vậy thì bày tỏ, khẳng định Mạc Như Nghiên đã nhìn ra tính toán của hắn. Như vậy, Tân hoàng sẽ không định ra việc này nữa.

“Tĩnh Du nhà ta rất tốt.” Nghe Tân hoàng hạ thấp Tĩnh Du, sắc mặt Hạ Trăn càng không tốt hơn, cả người đều tản ra khí lạnh thấu xương.

Tân hoàng không thể tránh đi liền bị ảnh hưởng. Chỉ là, hắn lại bỏ qua. Cỗ bĩu môi, xua xua tay, vẻ mặt không chút để ý: “Cho dù tốt cũng không vào được hoàng gia.”

Bị Tân hoàng chọc giận, Hạ Trăn không thể nhịn được nữa, phun ra ba chữ: “Ai hiếm lạ?”

Tân hoàng trong phút chốc liền không đáp lại. Được rồi, khả năng Hạ Trăn quả thật không hiếm lạ. Hắn cứ tiếp tục nói như vậy, chỉ sợ không thể tiếp diễn nữa.

Tân hoàng không nói lời nào, Hạ Trăn cũng sẽ không mở miệng. Hai người từ đó, bắt đầu giằng co.

Cuối cùng, vẫn là Tân hoàng nhượng bộ trước, nói với Hạ Trăn, “Được rồi được rồi, không hiếm hạ không hiếm lạ. Dù sao hai đứa đều còn nhỏ, chuyện tứ hôn sau này hẵng nói.”

“Không được thương lượng.” Sau này hãy nói? Vậy không phải là nói, xác thực có khả năng? Sắc mặt Hạ Trăn không chuyển tốt, tiếp tục nghiêm mặt với Tân hoàng.

Tân hoàng đã hoàn toàn chịu thua rồi. Cái gì mà không được thương lượng? Khẳng định phải có bàn bạc có tính toán mới có thể làm huynh đệ không phải sao? Hơn nữa, hắn đúng là rất xem trọng chuyện chọn dâu cho Đại hoàng tử! Hạ Trăn rốt cuộc có biết không, này có ý nghĩa gì không?

A… không đúng, cho dù Hạ Trăn biết, khẳng định sẽ không coi là quan trọng. Dù sao Hạ Trăn với chuyện tranh đoạt quyền lực, thật sự không mãnh liệt lắm.

Như vậy, Mạc Như Nghiên thì sao? Mạc Như Nghiên biết được ý nghĩa của chuyện này, nhưng vẫn bày mưu để Hạ Trăn phản đối chuyện này. Đổi lại, là Mạc Như Nghiên không coi trọng chuyện Hạ Tĩnh Du gả vào hoàng gia?

A! Hoàng gia bọn họ khủng bố như thế sao! Thế cho nên Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn đều né tránh?

Nếu như vậy, nếu hắn không tặng bọn họ một đại lễ, chẳng phải cô phụ Mạc Như Nghiên suy tính một phen rồi sao?

Tứ hôn! Tất phải tứ hôn! Hắn chính là muốn Hạ Tĩnh Du là Thái Tử Phi kế nhiệm của Thanh Vân quốc, còn là đứng đầu trung cung sau này!

Tân hoàng đổi ý, Hạ Trăn hoàn toàn không biết. Nhưng lúc hai người đến trước cung Đại hoàng tử, Mạc Như Nghiên rất nhanh liền ý thức được có gì không thích hợp.

Mạc Như Nghiên kì thật không muốn Hạ Trăn giữ bí mật tuyệt đối. Hạ Trăn coi trọng Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du như thế nào, Mạc Như Nghiên biết rõ.

Sở dĩ nói với Hạ Trăn rất có khả năng được tứ hôn, Mạc Như Nghiên muốn Hạ Trăn chuẩn bị tâm lý thật tốt. Đồng thời cũng hi vọng, thông qua Hạ Trăn đi nói với Tân hoàng, lập trường cùng thái độ của bọn họ.

Có lẽ với người khác với chuyện gả vào hoàng gia là vô cùng chờ mong thậm chí là khao khát, nhưng Tĩnh Du nhà bọn họ, cũng không phải người thích hợp nhất gả vào hoàng gia.

Mạc Như Nghiên ý muốn, Tân hoàng nên tỉ mỉ lựa chọn vào các tiểu thư khuê các ở Đế đô đi, từ từ chọn lựa mới đúng.

Cho nên Mạc Như Nghiên mới cố ý đem việc này đặt ra trước mặt Tân hoàng.

Chỉ tiếc, Mạc Như Nghiên không ngờ rằng, chỉ gặp mặt lần đầu tiên thôi, Tân hoàng với Hạ Tĩnh Du đã là một cố chấp rồi.

Vừa mới nghe Mộ Dung Quân nhắc đến, đêm qua Tân hoàng đã tiện miệng nói qua việc này. Giờ phút này Tân hoàng chẳng kiêng dè dùng ánh mắt đắc ý truyền đạt với nàng, lại tự mình ôm lấy Hạ Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên không khỏi nhíu mày.

Hạ Trăn muốn bế Hạ Tĩnh Du, lại bị Tân hoàng bỏ qua.

Không tính so đo với Tân hoàng, Hạ Trăn lại một tấc cũng không rời đứng ở bên cạnh Tân hoàng, thời thời khắc khắc chờ cơ hội ra tay.

Lần này, không chỉ có Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân cùng Đại hoàng tử cũng phát hiện điều khác lạ.

“Như Nghiên.” Mộ Dung Quân quay đầy nhìn về phía Mạc Như Nghiên, muốn nói gì đó, lại không nói lên lời.

Mạc Như Nghiên lắc lắc đầu. Đều nói người tính không bằng trời tính, nàng cũng không phải mỗi lần đều đoán đúng. Nhất là, người nàng chống lại là Tân hoàng tâm tư khó dò trước mắt.

“Phụ hoàng.” So với Mộ Dung Quân muốn nói lại thôi, Đại hoàng tử liền lợi hại hơn. Trực tiếp đi đến trước mặt Tân hoàng, có nề nếp nhắc nhở, “Phụ hoàng ôm Tĩnh Du muội muội như vậy, Tĩnh Du muội muội không thoải mái.”

Tân hoàng đang đắc ý, trong phút chốc liền cứng ngắc.

Trước đó, hắn quả thật chưa từng ôm trẻ con. Đừng nói các hoàng tử cùng công chúa khác, đến ngay cả Đại hoàng tử, Tân hoàng cũng chỉ nhìn qua mấy lần.

Hiện giờ đổi lại là Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng… hắn quả thật ôm không đúng cách.

Hạ Trăn không nhiều lời, thừa dịp Đại hoàng tử nói chuyện, nhận lấy Hạ Tĩnh Du. Sau đó, trực tiếp ôm Hạ Tĩnh Du cách xa Tân hoàng…