Lúc Hồ Nguyệt Hoa đến thành Vân Đô, Mạc Như Nghiên đã nhận nhận được thư của hồi âm của Mục Nhã Huệ cùng Mộ Dung Quân.
Theo Mục Nhã Huệ, đã cường điệu một câu: Nếu như Hồ Nguyệt Hoa dám can đảm tùy ý làm bậy, cứ việc ra tay giáo huấn, nàng làm chỗ dựa cho Mạc Như Nghiên.
Mà Mộ Dung Quân, thì chỉ biểu đạt đơn giản ý của tân hoàng: Hồ gia xong rồi!
Lúc nhìn thấy thư của Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên chỉ cười nhàn nhạt, cũng không để ở trong lòng.
Đối vị Hồ Nguyệt Hoa tiểu thư kia, nàng quả thật ấn tượng sâu sắc. Nhưng mà nói thật ra, điều nàng không chấp nhận vị Hồ tiểu thư kia chính là hành động của nàng ta. Không nói Hạ Trăn căn bản không có ý với Hồ Nguyệt Hoa, hơn nữa một đám Tây Bắc quân, cũng cực kì chán ghét Hồ Nguyệt Hoa, không thể nghi ngờ.
Mạc Như Nghiên hoàn toàn không nghi ngờ, một khi bóng dáng Hồ Nguyệt Hoa đã lọt vào tầm mắt của Tây Bắc quân, trước tiên Hồ Nguyệt Hoa cũng sẽ bị đuổi khỏi thành Vân Đô. Đương nhiên, cũng không tới phiên Hồ Nguyệt Hoa làm nên chuyện gì rồi.
Ngược lại là thư Mộ Mộ Dung Quân gởi, khiến cho Mạc Như Nghiên rung động không nhỏ.
Hồ gia xong rồi, có nghĩa là, ngoại thích đã bắt đầu loạn?
Khẽ thở dài một cái, Mạc Như Nghiên thật sự không biết, tình hình tới cùng là tốt hay xấu.
Nhưng nhắc tới Hoàng thái phi bị đày vào lãnh cung, Mạc Như Nghiên thật sự kinh ngạc rồi.
Này thật là chuyện hoàn toàn chưa từng có. Được Mộ Dung Tể tướng dạy bảo, Mạc Như Nghiên cũng xem qua rất nhiều bộ sách. Tư liệu thông lãm cổ kim lịch sử, từng có Hoàng Hậu bị đày vào lãnh cung, từng có cung phi bị đày vào lãnh cung, nhưng Hoàng thái phi!
Mạc Như Nghiên lắc đầu, thật sự không tìm ra được ví dụ nào.
Chẳng qua, đối mặt chuyện Hoàng thái phi bị đày vào lãnh cung lớn như vậy, Hồ Nguyệt Hoa lại có thể không hề cố kỵ chạy ra khỏi đế đô? Thật không biết nên nói Hồ Nguyệt Hoa quá ích kỷ vô tình, hay là nên nói tâm Hồ Nguyệt Hoa quá lớn.
Mặc kệ Hồ Nguyệt Hoa rốt cuộc là như thế nào, nàng ta xuất hiện tại thành Vân Đô là sự thật.
Lúc Lăng việt tiến vào báo việc này cho Mạc Như Nghiên, Mạc Như Nghiên dừng một chút, vẫn buông bọi sách đang đọc trong tay ra, cùng Lăng Việt đi ra ngoài.
Chỉ nhìn Hồ Nguyệt Hoa một thân một mình ngàn dặm xa xôi đến, nàng giữ quy tắc nên tiếp đãi chút. Dù cho, kỳ thật cái kia không quan trọng.
"Mạc Như Nghiên, đã lâu không gặp." Đứng ở trước mặt Mạc Như Nghiên, Hồ Nguyệt Hoa vênh váo tự đắc, vừa cao ngạo vừa ngạo mạn.
"Hồ tiểu thư lâu rồi không gặp." So với Hồ Nguyệt Hoa ngạo mạn, giọng điệu Mạc Như Nghiên không thể không nói không ôn hòa.
Có thể là vì đã là mẫu thân, khí chất Mạc Như Nghiên vẫn là trong veo mà lạnh lùng, nhưng cũng không còn xa cách như trước nữa. Giờ phút này đứng mặt đối mặt với Hồ Nguyệt Hoa, lại càng dựng sào thấy bóng, lộ ra chênh lệch.
"Nếu như khả dĩ, ta cũng không muốn gặp ngươi." Trước măt Mạc Như Nghiên, Hồ Nguyệt Hoa nói ra những lời này.
"Cũng phải." Mạc Như Nghiên nhàn nhạt gật gật đầu, ngồi ở trên ghế, không có ý chiêu đãi Hồ Nguyệt Hoa.
Hồ Nguyệt Hoa bực mình cầm quả đấm, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi. Dù lâu ngày không gặp, Mạc Như Nghiên vẫn chán ghét và đáng giận trước sau như một vậy.
"Ngu dân quả nhiên là ngu dân, đến đạo đãi khách tối thiểu cũng không có. Thật sự là không nghĩ ra nữ tử không hiểu quy củ như ngươi, sao có thể gả cho Hạ tướng quân. May Hạ tướng quân lòng dạ rộng lớn, lúc này mới không bỏ ngươi!" Hồ Nguyệt Hoa đắc ý trái lại tự đi đến một bên ngồi xuống, cũng không biết đang đắc ý cái gì. Dù sao chống lại Mạc Như Nghiên, nàng ta liền đặc biệt tự xưng là cao quý.
"Ừm, may Hạ Trăn khoan dung với ta." Mạc Như Nghiên cũng không nói lý với Hồ Nguyệt Hoa, rõ ràng liền theo ý Hồ Nguyệt Hoa nói mà đáp.
Hồ Nguyệt Hoa hơi há mồm, rõ ràng bị nghẹn họng, lại bỗng nhiên có dũng khí không biết bắt đầu nói từ đâu.
Lắc lắc đầu, Hồ Nguyệt Hoa hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên: "Ta cảnh cáo ngươi, lần này ta tới, không phải tới tìm ngươi. Ta là đến tìm Hạ tướng quân."
"Ừm." Mạc Như Nghiên dường như không có việc gì gật đầu, hỏi ngược lại, "Sau đó thì sao?"
Ngữ khí Mạc Như Nghiên quá mức nhạt nhẽo, khiến cho Hồ Nguyệt Hoa vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tranh cãi ầm ĩ cùng Mạc Như Nghiên một trận đột nhiên trong lúc đó liền không khỏi lo lắng.
Nhưng mà, Hồ Nguyệt Hoa không nắm chắc cũng chỉ là một khoảnh khắc. Sau đó, nàng ta lại như có lý nói tiếp: "Sau đó cái gì sau đó? Sau đó đương nhiên là gọi Hạ tướng quân lên gặp mặt ta!"
"Mạc Như Nghiên." Hồ Nguyệt Hoa liếc xéo Mạc Như Nghiên, âm thanh lạnh lùng nói, "Ngươi không phải là cố ý ngăn cản không cho ta gặp Hạ tướng quân đấy chứ! Thế nào? Ngươi sợ sau khi Hạ tướng quân nhìn thấy ta, sẽ bỏ ngươi?"
"Hồ tiểu thư thật đúng là sức mạnh tràn đầy." Mạc Như Nghiên khẽ cười một tiếng, hoàn toàn không đem lời Hồ Nguyệt Hoa khiêu khích để ở trong lòng, "Nhưng mà, thật xin lỗi, ta không có khả năng để cho Hồ tiểu thư như nguyện rồi. Hiện nay Hạ Trăn không ở trong phủ, cũng không thể ra gặp mặt ngươi rồi."
"Không có? Làm sao có thể?" Hồ Nguyệt Hoa không tin Mạc Như Nghiên. Chỉ là, đạo lý người ở dưới mái hiên phải tạm thời cúi đầu, nàng ta vẫn biết.
Vì thế ngay sau đó, liền nghe Hồ Nguyệt Hoa bĩu môi, ra vẻ không sao cả nói: "Nếu Hạ tướng quân không ở trong phủ, ta liền chờ hắn trở về."
"Thật xin lỗi. Quý phủ bất tiện không giữ Hồ tiểu thư ở lại làm khách được." Mạc Như Nghiên mở miệng, nhưng lại là lệnh đuổi khách.
Hồ Nguyệt Hoa nháy mắt liền không nén được lửa giận, bạo phát: "Mạc Như Nghiên ngươi có ý gì? Ngươi muốn đuổi ta đi? Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là..."
"Nghe nói Hoàng thái phi đã bị đày vào lãnh cung rồi?" Cực kì không để ý lời nói nàng ta, lại ở giữa lúc Hồ Nguyệt Hoa đuối lý. Mạc Như Nghiên, thật không tính toán giữ chút mặt mũi cho Hồ Nguyệt Hoa.
Hồ Nguyệt Hoa rốt cục vẫn bị nghẹn lại. Nàng ta thừa nhận, Hoàng thái phi quả thật bị đày vào lãnh cung rồi. Nhưng là thế thì thế nào? Này chỉ là tạm thời mà thôi. Cô cô nàng ta trước được tiên hoàng sủng ái như vậy, làm sao có thể thật sự bị nhốt tại lãnh cung?
Tin hay không tin chỉ mất mấy ngày nữa, cô cô nàng sẽ được tiên hoàng tự mình đưa ra? Tiên hoàng sủng ái cô cô như thế, sao để cho cô cô ở trong lãnh cung lâu được?
Khẳng định sẽ không lâu nữa đâu. Hồ Nguyệt Hoa tin tưởng chắc như vậy, cũng có ý nghĩ như vậy.
"Chẳng lẽ Hồ tiểu thư đã biết tân hoàng đang chỉnh đốn cường quyền của ngoại thích, nên mới trước một bước đi khỏi đế đô? Không thể phủ nhận, hành động lần này của Hồ tiểu thư cực kỳ sáng suốt. Ít nhất, bảo toàn một mạng của mình. Nói vậy Hồ Thượng Thư cùng Thượng thư phu nhân cũng tính toán như vậy, nên mới không có ngăn cản tiểu thư rời đế đô..." Mạc Như Nghiên nói không nhanh không chậm, lại mang theo lực sát thương.
Cả người Hồ Nguyệt Hoa đều đã ngây ngốc tại chỗ. Hơn nửa ngày sau, mới vỗ bàn một cái, hét lên: "Mạc Như Nghiên ngươi nói hưu nói vượn cái gì thế? Phụ mẫu ta làm sao có thể? Hồ gia chúng ta làm sao có thể? Ta... Ta còn có ca ca ta! Ca ca ta đươc tân hoàng trọng dụng, ngươi là không biết hay thế nào? Ngươi... Ngươi đừng nói bừa."
"Ta có phải nói bừa hay không, không bằng Hồ tiểu thư viết một phong thư về đế đô, hỏi một câu?" Mạc Như Nghiên nói tới đây, bỗng nhiên lại lắc đầu, "Chỉ là, chắc cũng không cần rồi. Đợi cho thư Hồ tiểu thư về tới đế đô, sự tình đã sớm xong rồi, không cần nhiều lời nữa rồi."
"Không có khả năng!" Hồ Nguyệt Hoa bỗng nhiên đứng lên, hung tợn trừng mắt Mạc Như Nghiên, "Mạc Như Nghiên ta cảnh cáo ngươi, ít nói những thứ dọa người làm ta sợ đi. Ta sẽ không tin tưởng ngươi, Hồ gia chúng ta, tuyệt đối không có khả năng có kết cục như ngươi nói. Ngược lại là chính ngươi, cẩn thận suy nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào đi!"
Hồ Nguyệt Hoa không tin, Mạc Như Nghiên cũng không ngại. Điều nên nói, nàng đã nói xong. Là chính Hồ Nguyệt Hoa không tin nàng nhắc nhở, vậy thì sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, liền không trách nàng được.
Còn Hồ Nguyệt Hoa nói nàng nên lo cho mình, Mạc Như Nghiên lại càng hoàn toàn không để ý đến, mặc cho Hồ Nguyệt Hoa tự không biết bờ bến tự mơ màng.
"Đại bá mẫu." Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà cùng Hạ Tĩnh Du cùng nhau tới chính sảnh. Đoạn thời gian ở chung này, hai vị tiểu thư đều cực kỳ thích Hạ Tĩnh Du, giống như coi Hạ Tĩnh Du là muội muội ruột của mình.
Còn Hạ Tiểu Tuấn, giống như Hạ Vân Đô, bị Hạ Trăn đưa đến quân doanh Tây Bắc quân.
Còn chuyện dạy bảo Hạ Tiểu Tuấn, Hạ Minh Viễn trực tiếp giao cho Mạc Như Nghiên, nhờ Mạc Như Nghiên quản giáo, không cần kiêng kị bất cứ ai cả.
Trước mặt Hạ Trăn, Hạ Minh Viễn nói rất rõ ràng, trước ở liên hoa thôn, Hạ Tiểu Tuấn bị Lưu thị cùng Chu Vân nuông chiều. Mà nay đến thành Vân Đô, chỉ có đem Hạ Tiểu Tuấn giao cho Mạc Như Nghiên, hắn mới có thể thật sự yên tâm. Hơn nữa, hắn tuyệt đối tin tưởng vị đại bá mẫu Mạc Như Nghiên này nhất định có thể đem Hạ Tiểu Tuấn dạy thật tốt!
Vì được Hạ Minh Viễn phó thác, Mạc Như Nghiên coi Hạ Tiểu Tuấn như Hạ Vân Đô, đều ném cho Hạ Trăn.
Nói tới dạy bọn nhỏ, Mạc Như Nghiên tự nhận, nàng càng thích hợp dạy bảo nữ hài tử. Như Hạ Tiểu Tuấn cùng Hạ Vân Đô, vẫn lại là giao cho Hạ Trăn cho thỏa đáng.
Mà trên thực tế, Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà quả thật càng thêm thích dán Mạc Như Nghiên.
Dù đã nhiều năm không gặp, trong lòng Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà, vẫn nhớ rõ đại bá mẫu này, cũng nhớ rõ đã từng nhận được ấm áp.
Hiện nay ở lại phủ Thành Chủ, Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà đều không hề bài xích. Thời ở cạnh Hạ Tĩnh Du biến thành dài hơn, hai nha đầu càng thêm vui vẻ.
Hạ Tiểu Nguyệt vốn là đứa nhỏ có chủ ý . Đối với chuyện Chu Vân bị mang về liên hoa thôn, nó xem ở trong mắt, không hề nghĩ là lỗi do đại bá mẫu.
Khác với Chu Vân, từ lúc bắt đầu Hạ Tiểu Nguyệt biết Mạc Như Nghiên, cũng rất thích vị đại bá mẫu này. Hơn nữa, bản năng Hạ Tiểu Nguyệt cảm thấy được, nó cùng Mạc Như Nghiên thân cận hơn. Cho dù, Mạc Như Nghiên không phải mẹ ruột nó.
Mạc Như Nghiên rời liên hoa thôn mấy năm nay, đối với Hạ Tiểu Nguyệt mà nói, cũng không có thay đổi quá lớn.
Nương vẫn thiên vị Hạ Tiểu Tuấn, chỉ cần Hạ Tiểu Tuấn muốn gì, khẳng định sẽ cho Hạ Tiểu Tuấn. Nó, chỉ có thể xếp ở phía sau. Có đôi khi, có xếp cũng không tới nó.
Không phải Hạ Tiểu Nguyệt không thích đệ đệ Hạ Tiểu Tuấn. Có thể nhường đồ gì tốt, khẳng định nó vẫn đưa cho Hạ Tiểu Tuấn. Đến ngay cả cơm trong bát cũng phải chia ra một nửa cho Hạ Tiểu Tuấn ăn no, Hạ Tiểu Nguyệt liền không thể chấp nhận cách làm mẫu thân của Chu Vân rồi.
Mỗi lần Chu Vân đều nói, Tiểu Tuấn là đệ đệ, nam hài tử ăn no mới có sức lực chạy khắp nơi. Mà Hạ Tiểu Nguyệt là tỷ tỷ, một cô nương nên an tĩnh một chút, ở nhà không tốn sức gì, ăn ít một chút cũng không sao.
Hạ Tiểu Nguyệt cứ như vậy trơ mắt nhìn, rõ ràng Hạ Tiểu Tuấn đã kêu là no rồi, mà vẫn được Chu Vân nhét thêm nửa chén cơm nữa. Mà chính nó, lại phải chịu đói bụng, đợi đến bữa tiếp theo. Cũng tiếp tục nhịn đói.
Lúc Hạ Tiểu Tuấn còn nhỏ, cũng không hiểu mấy điều này lắm. Mỗi lần Chu Vân ép nó ăn, nó dù không vừa ý, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn.
Nhưng đợi đến khi hiểu chuyện được chút, Hạ Tiểu Tuấn liền không làm nữa. Cho dù Chu Vân nói thế nào, Hạ Tiểu Tuấn cũng không chịu ăn thêm nửa chén cơm kia.
Hạ Tiểu Tuấn cùng Hạ Tiểu Nguyệt đều cảm thấy, nửa chén cơm kia nên trở về bát Hạ Tiểu Nguyệt. Dù sao, người đói bụng chính là Hạ Tiểu Nguyệt.
Nhưng cuối cùng, nửa chén cơm kia kỳ thật lại vào bụng Chu Vân.
Ngay từ đầu, Chu Vân không nói hai lời, liền đưa vào trong miệng mình.
Đợi cho đến khi Hạ Tiểu Tuấn kháng nghị lại, Chu Vân nói, bình thường nàng ta phải làm rất nhiều việc cả ngoài đồng lẫn trong nhà, nên ăn thêm nửa chén này.
Chu Vân còn nói, vì tiền đã chia đều, tiền trong tay bọn họ căn bản không có mấy. Cho dù là ăn hay uống, đều phải tiết kiệm, không được tiêu xài bậy bạ.
Hạ Tiểu Tuấn tức đến trợn mắt há mồm, lại không biết nên nói thế nào.
Chu Vân rất cẩn thận, mỗi lần làm việc này, đều làm sau lưng Hạ Minh Viễn. Thậm chí mãi đến khi gần tới thành Vân Đô, Hạ Minh Viễn cũng chưa phát hiện ra lần nào.
Hạ Tiểu Tuấn không phải không nghĩ tới đi cáo Hạ Minh Viễn, lại bị Hạ Tiểu Nguyệt ngăn lại.
Hạ Tiểu Nguyệt nói, phụ thân đã vất vả làm việc kiếm tiền, là để trả lại cho đại bá và đại bá mẫu.
Theo lời Hạ Tiểu Nguyệt, Hạ Tiểu Tuấn cũng biết, căn nhà của bọn họ ở liên hoa thôn là đại bá mẫu đưa tiền cho xây dựng.
Vì không muốn để cho phụ thân phiền lòng, cũng vì để cho mẫu thân tích tiền, nhanh chóng trả lại cho đại bá mẫu… Hai tỷ đệ Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Tuấn đều một mực nhẫn nại, cũng một mực chờ đợi ngày trả số tiền đó đến.
Nhưng mà, đến ngày cùng tới thành Vân Đô, nhìn thấy đại bá mẫu, hai tỷ đệ đều không thấy cảnh Chu Vân trả lại tiền. Trái lại, Chu Vân còn cho là rất hợp tình hợp lý cùng vô liêm sỉ, đều khiến cho hai đứa nhỏ ngại ngùng và xấu hổ.
Cũng mãi đến lúc này, Hạ Tiểu Tuấn mới không nhịn được, chạy tới nói cho Hạ lão gia cùng Lưu thị.
Hạ lão gia cùng Lưu thị đều không nghĩ tới, ngay dưới mí mắt mình, Chu Vân lại hà khắc với Hạ Tiểu Nguyệt như vậy. Vừa xót Hạ Tiểu Nguyệt cái gì cũng không nói, vừa hiện lên bất mãn với Chu Vân.
Đây cũng là một lý do vì sao Hạ lão gia kiên trì muốn Hạ Minh Viễn bỏ Chu Vân. Chẳng qua so với những việc khác Chu Vân làm, lý do này có vẻ cũng không phải không thể nhịn được nữa, Hạ lão gia cùng Lưu thị cũng vẫn chưa nhắc tới với Hạ Minh Viễn.
Đương nhiên, Hạ Minh Viễn không biết, không có nghĩa là khúc mắc liền được mở.
Hạ Tiểu Nguyệt không nói, là bởi vì còn nghĩ Chu Vân là nương mình. Dù Chu Vân có thế nào, bọn chúng vẫn nhận người nương này.
Nhưng sau khi tới thành Vân Đô xong, Chu Vân đủ loại làm thời khắc đều đã tại khiêu chiến Hạ Tiểu Nguyệt điểm mấu chốt. Mãi đến nghe nói Chu Vân bị nhốt vào đại lao lý do, Hạ Tiểu Nguyệt đối Chu Vân này cái nương thân, triệt để thất vọng rồi.
Ngày đó, Hạ Tiểu Nguyệt chủ động vào phòng của Mạc Như Nghiên, xin Mạc Như Nghiên cho nó ở lại phủ Thành Chủ. Chỉ cần một chén cơm là đủ, nó tình nguyện chết đói tại thành Vân Đô, cũng không muốn về liên hoa thôn nữa.
Lúc đó, Hạ Trăn cũng ở trong phủ, không hề nghi ngờ đã nghe được Hạ Tiểu Nguyệt khóc lóc kể lể.
Sau đó, không có bất cứ ngoài ý muốn gì, Hạ Tiểu Nguyệt ở lại thành Vân Đô. Cùng lúc đó cùng được giữ lại, có Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà.
Trước khi Lưu thị đi, cố ý nắm tay Mạc Như Nghiên nói, Hạ gia bạc đãi Mạc Như Nghiên, vẫn mong Mạc Như Nghiên tha thứ. Ba đứa nhỏ đều rất ngoan, không phải là kiểu bạch nhãn lang, nhất là hai nha đầu, vẫn luôn nhớ nhung người đại bá mẫu này…
Kỳ thật Lưu thị không cần thiết nói những lời này, Mạc Như Nghiên cũng sẽ không bạc đãi ba đứa nhỏ.
Mạc Như Nghiên chỉ không nghĩ ra, vì sao Chu Vân có thể làm ra chuyện để đứa nhỏ nhịn đói để lấp đầy bụng của mình. Với Mạc Như Nghiên mà nói, mặc kệ là Hạ Vân Đô hay là Hạ Tĩnh Du, nàng còn không lỡ để hai bọn chúng bị đói một chút.
Đồng thời, mặc kệ là Hạ Tiểu Nguyệt, Hạ Tiểu Hà hay là Hạ Tiểu Tuấn, chỉ cần ở lại phủ Thành Chủ, Mạc Như Nghiên liền khẳng định sẽ đối xử bình đẳng. Bỏ đói mấy đứa nhỏ? Nàng làm không được.
Chu Vân mãi đến khi rời khỏi thành Vân Đô, mới nhận ta chính mình là người mẫu thân thất bại. Nhưng, sợ cũng không có nghĩ ra được, tới cùng là sai ở chỗ nào.
Thất vọng của Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu với người mẫu thân như nàng ta, là tích lũy từng giọt từng giọt mà lên, cũng không phải một sớm một chiều, cũng không phải vì một chuyện mà đột nhiên nảy sinh.
Chỉ là, Chu Vân trước không nghĩ ra, sau cũng sẽ không còn có cơ hội suy nghĩ cẩn thận rồi.
Mà nay Hạ Tiểu Nguyệt, cực kỳ thích những ngày ở lại thành Vân Đô. Không cần đói bụng, còn có thể đi theo bên cạnh đại bá mẫu. Mỗi ngày ngoại trừ chiếu cố Tĩnh Du muội muội, thì là cùng Tiểu Hà đọc sách viết chữ. Cuộc sống như vậy, thật giống như chuyện trước kia nó từng được nghe, là cuộc sống của tiểu thư khuê các.
Hạ Tiểu Nguyệt biết, cuộc sống như vậy là đại bá mẫu cho chúng. Vì vậy, đối với Mạc Như Nghiên, nó thủy chung vẫn là cảm tạ cùng kính yêu. So với cha mẹ thân sinh của mình, còn kính yêu nhiều hơn.
Giống với Hạ Tiểu Nguyệt, Hạ Tiểu Tuấn đối với Mạc Như Nghiên, cũng là ghi nhớ sâu sắc, không thể nào quên.
Vì bụng Tưởng Xuân Hương không tốt, ngoại trừ Hạ Tiểu Hà, Tưởng Xuân Hương đến nay vẫn không sinh con.
Tuy thường ngày Tưởng Xuân Hương cũng thích quở trách Hạ Tiểu Hà, nhưng cũng không để Hạ Tiểu Hà đói.
Nhưng, này cũng không phải nói, Hạ Tiểu Hà liền may mắn hơn với Hạ Tiểu Nguyệt. Trái lại, so với Hạ Tiểu Nguyệt bị đói bụng, mỗi ngày tinh thần Hạ Tiểu Hà đều bị tổn thương.
So với Chu Vân, Tưởng Xuân Hương nói chuyện thật sự khó nghe. Động cái liền mắng Hạ Tiểu Hà là nha đầu vô dụng, còn không bằng bóp chết.
Ngày qua ngày nghe Tưởng Xuân Hương chửi rủa, Hạ Tiểu Hà dần dần trở nên vô cảm. Đợi đến sau cùng, trực tiếp bị ám ảnh. Chỉ cần nhìn thấy Tưởng Xuân Hương nhìn về phía nó, liền theo bản năng chạy trốn đi.
Nghe nói mọi người muốn tới thành Vân Đô tìm đại bá cùng đại bá mẫu, trên mặt Hạ Tiểu Hạ không tỏ vẻ gì, nhưng cảm thấy cực kì cao hứng.
Trong lòng Hạ Tiểu Hà, vẫn luôn giấu tận bên tỏng, chính là hình ảnh một người, đó là Mạc Như Nghiên.
Hiện giờ rốt cuộc cũng tới bên cạnh Mạc Như Nghiên, Hạ Tiểu Hà không có bất cứ ngoài ý muốn gì, nghênh đón cuộc sống mới của mình.
Mới bắt đầu biết được chỉ có Nhị bá mẫu bị mang về liên hoa thôn, Hạ Tiểu Hà sợ hãi. Nó cực kỳ lo lắng nếu như Tưởng Xuân Hương không trở về liên hoa thôn, nó nhất định sẽ phải đi theo Tưởng Xuân Hương, không có thể ở lại phủ Thành Chủ.
May mắn, lúc ông nội bà nội rời đi, đã nói với đại bá mẫu chuyện của nó. Lúc này, cho dù phụ thân cùng mẫu thân nó đều đã ở lại thành Vân Đô, nó vẫn đang vẫn đi theo bên cạnh Mạc Như Nghiên.
Hiện nay Hạ Minh Chí cùng Tưởng Xuân Hương không ở phủ Thành Chủ, cũng không có đề cập chuyện đón nó ra ngoài, Hạ Tiểu Hà cực kì cao hứng. Nó cực kì hi vọng, mẫu thân nó có thể sinh thêm một đệ đệ. Cứ như vậy, mẫu thân nó sẽ không tái nhớ nó nữa.
Cứ như vậy quên đi nó ở phủ Thành Chủ! Hạ Tiểu Hà không ngại, ngược lại cực kì chờ mong. Cho dù cả đời không ở cùng phụ thân mẫu thân, nó cũng không sao cả.
Nhìn thấy là ba nha đầu nhà mình đi tới, Mạc Như Nghiên gật gật đầu, cầm điểm tâm trên bà đưa tới: "Chơi vui không?"
"Vâng." Hạ Tĩnh Du nhỏ nhất, nhìn thấy Mạc Như Nghiên liền trực tiếp dựa sát vào. Trả lời Mạc Như Nghiên, là Hạ Tiểu Nguyệt lớn nhất.
"Tĩnh Du muội muội chơi mệt rồi, buồn ngủ. Con cùng Tiểu Hà cũng phải đi đọc sách, đặc biệt tới bấm báo với đại bá mẫu một tiếng." Dưới sự dạy bảo của Trương bà bà, Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà tuy sinh ra ở nơi kém hơn các tiểu thư khuê các, nhưng cũng có tư thái của các tiểu thư khuê các.
Mạc Như Nghiên vui vẻ nhìn thấy Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà càng ngày càng tốt. Thấy hai nha đầu cũng không bài xích bị Trương bà bà dạy dỗ lời nói và hành động, cũng không ngăn cản.
So sánh ra, các cô nương học chút quy củ, không phải chuyện xấu. Sau này thành thân, cũng có thể thích ứng được với phu gia, càng thêm sẽ không bị khinh thường cùng thất lễ.
Giờ phút này đó là như vậy. Nghe Hạ Tiểu Nguyệt càng ngày càng có tư thái về lời nói và hành động, Mạc Như Nghiên khen ngợi gật đầu: "Đi đi! Đừng quá mệt mỏi."
"Không sao. Con cùng Tiểu Hà về phòng trước." Hạ Tiểu Nguyệt nói xong liền cùng Hạ Tiểu Hà xoay người rời đi.
Đến nơi xa lạ, lại không có phụ mẫu bên cạnh, Mạc Như Nghiên để Trương bà bà sắp xếp cho khuê phòng của Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà ở một sân, vừa lúc là ở cách vách. Như vậy, hai tỷ muội có thể có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng có thể trò chuyện, làm bạn với nhau.
Đối với an bài của Mạc Như Nghiên, Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà đều đáp ứng. Hơn nữa vẫn vì chuyện này, mà cảm tạ Mạc Như Nghiên.
Tuy chúng sẽ không vì không có phụ mẫu ở bên cạnh liền cảm thấy không tự nhiên, nhưng dù có thể ở cách vách, thật khiến cho Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà đều cực kì an tâm.
Nhìn theo hai tỷ muội cùng nhau rời đi, Mạc Như Nghiên lúc này mới quay đầu nhìn về phía Hồ Nguyệt Hoa không mời tự đến: "Hồ tiểu thư còn có chuyện khác sao?"
"Mạc Như Nghiên ngươi!" Bị Mạc Như Nghiên triệt để coi như không có như vậy, Hồ Nguyệt Hoa quả thực bị tức điên rồi.
"Hồ tiểu thư an tâm chớ vội nóng nảy, vẫn mong thận trọng từ lời nói đến hành động, chú ý dáng vẻ mặt mũi mới phải.” Mạc Như Nghiên nói xong liền chỉ chỉ hai tỷ muội Hạ Tiểu Nguyệt đã đi xa, "Hồ tiểu thư chắc nhìn thấy hai chất nữ nhà Hạ gia chúng ta rồi. Nói đến làm Hồ tiểu thư buồn cười rồi, hai nha đầu đều xuất thân từ liên hoa thôn, không thể nào cao quý như Hồ tiểu thư. Nhưng nếu xét về quy củ, hai nha đầu hình như đều đã hơn xa Hồ tiểu thư đấy!"
Hồ Nguyệt Hoa lần nữa đen mặt, trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên hận không thể giết chết Mạc Như Nghiên.
Khinh người quá đáng! Mạc Như Nghiên quả thật quá đáng!
"Nhưng mà nghĩ đến, Hồ tiểu thư hiện nay sợ là cũng không cần thanh danh rồi. Dù sao..." Mạc Như Nghiên dừng một phen, mới chậm rãi nói, "Hồ tiểu thư đến mặt mũi cũng không cần rồi."
"Mạc Như Nghiên! Ngươi có ý tứ gì? Ngươi mắng ta không biết xấu hổ? Ngươi lại dám mắng ta như vậy? Ngươi, ngươi..." Hồ Nguyệt Hoa dưới cơn thịnh nộ, trực tiếp chỉ vào Mạc Như Nghiên, mắt thấy liền muốn chửi ầm lên.