Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Chương 15: Sự giả tạo của “cô nàng trà xanh”




Lúc tuyển hoa khôi, mỗi ngày Lục Du Du đều cùng các bạn nói rằng, “Nhìn Kiều Kiều của chúng ra đi, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khuynh đảo trời đất, không hề tầm thường, tướng mạo của hoa khôi phải như thế này ra ngoài mới uy phong, mới có thể đàn áp các trường khác được.”

Nhưng hiệu quả không cao, Ôn Kiều vẫn không có tư cách tham gia.

Lục Du Du an ủi Ôn Kiều, nói là lên đại học, mọi người sẽ có gu thẩm mĩ bình thường, cậu xinh đẹp hơn so với Hứa Lộ, lên đại học chắc chắn sẽ không ai tranh cướp được vị trí hoa khôi của cậu.

Ôn Kiều không quan tâm lắm đến việc mình có là hoa khôi hay không, nghe nói Hứa Lộ tốn không ít tiền để mua chuộc những bạn học khác, cho nên lúc chọn hoa khôi mới có thể liều mạng như vậy. Nếu như cô ta không được như ý nguyện, chỉ sợ cô ta sẽ làm loạn lên.

Ở cổng trường, Ôn Kiều thấy hơi mất tự nhiên, Lục Du Du không chỉ bắt cô mặc một bộ váy liền màu trắng mà còn đánh rối tóc cô, thậm chí còn dùng máy làm tóc để làm, đánh nền, tô son, vốn còn định vẽ cả eyeliner nhưng cô không quen, bút vẽ vừa chạm đến cô đã chảy nước mắt, Lục Du Du đành phải thôi.

Lục Du Du thưởng thức kiệt tác hoàn mỹ của mình: “Cho dù chỉ bôi son, Kiều Kiều của chúng ta đã đẹp đến mức làm người ta choáng váng, hôm nay nhất định phải để Hứa Lộ biết, cái gì gọi là khí chất trời sinh.”

Một chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng trường, Hứa Lộ và Chung Tuệ cùng xuống xe.

Chung Tuệ thấy Ôn Kiều, cố ý giúp Hứa Lộ chỉnh sửa tóc tai: “Chiều nay phỏng vấn, chú Ôn sẽ đến ủng hộ tinh thần cho con, thoải mái đi, không có vấn đề gì đâu.”

Lục Du Du không e dè liếc mắt với mẹ con hai người, nhỏ giọng nói: “Ôn Kiến Dân đối xử với con gái riêng có tâm thật nhỉ.”

Ôn Kiều kéo túi đàn sau lưng, rồi lại kéo Lục Du Du đi vào sân trường.

Dưới bóng cây, Hứa Lộ liếc mắt thấy Ôn Kiều, trong lòng như thấy đại địch. Ôn Kiều trước dây luôn mặc đồng phục, đi giày thể thao rẻ tiền, dùng túi tote giặt đến trắng bệch, buộc tóc đuôi ngựa vạn năm không đổi, tất nhiên không thể so sánh được với đủ các thể loại làm tóc trang điểm của cô ta.

Nhưng khi Ôn Kiều thay đổi cách ăn mặc một chút, cô ta sẽ thua kém, chính cô ta cũng tự hiểu điều này.

Với lại mấy ngày trước rõ ràng cô ta thấy Ôn Kiều đi quán bar tìm công việc, sao vừa đảo mắt đã trở thành người khác, quyết tâm thi đại học rồi?

Cô ta vội vàng đuổi theo, đến khi Ôn Kiều xoay người qua một bên, vẻ đẹp của cô khiến cô ta nắm chặt nắm đấm theo bản năng.

“A… Ôn Kiều, cậu trang điểm à? Còn làm tóc nữa nha, mặc dù thi đại học xong rồi nhưng không phải trường không cho học sinh trang điểm sao?”

Lục Du Du cười lạnh: “Hứa Lộ, cô giả ngu à? Ba năm qua có khi nào cô không trang điểm đi học?”

Hứa Lộ sốt ruột, mặt đỏ rần: “Cậu nói mò gì thế? Tôi… tôi trang điểm bao giờ?”

“Đánh kem BB, kẻ mắt trong, tô son môi màu hồng, à đúng rồi, còn nối lông mi, con trai nhìn không ra, nhưng cô cho rằng tôi nhìn không ra sao? Giả vờ mặt mộc làm cái gì?”

Bị vạch trần không hề kiêng nể, mặt Hứa Lộ hết đỏ rồi trắng, cô ta giữ chặt tay Ôn Kiều.

Ôn Kiều căm ghét đẩy ra.

“Ôn Kiều, tôi có mấy câu muốn nói với cậu, cậu có thể đi cùng tôi ra đây một lát không?”

“Có chuyện gì nói ở đây đi.”

Hứa Lộ lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra: “Lúc đầu chú Ôn rất tức giận, tôi khuyên chú ấy rất lâu, cuối cùng chú ấy cũng nguôi giận, đồng ý thỏa hiệp, các cậu nhượng bộ một chút, hai triệu nhiều quá, công ty của chú Ôn chỗ nào cũng cần tiền. Tôi vì cậu mà thương lượng được 50 nghìn tệ, cậu cầm tiền này đi xin lỗi chú Ôn đi, việc này cho qua, được không?”