Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Chương 27: Khách không mời mà đến




Phó Nam Lễ quát nhẹ một tiếng, có vẻ không vui vì sự lo chuyện bao đồng của cô ta.

Chú Lê vội vàng nói: “Bà chủ đang ở nước ngoài, cậu chủ nói chỉ bị thương nhẹ, không cần cho bà ấy biết, chỉ khiến bà ấy thêm lo lắng.”

Hà Xuyến đan ngón tay vào nhau, dáng vẻ ngượng ngùng, bởi vì Phó Nam Lễ không hề nói điều này với cô ta, ý muốn đuổi khách thể hiện rất rõ ràng.

Anh trước giờ vẫn luôn thờ ơ và xa lánh như vậy, cô ta thì lại lo lắng đến rối bời, hoàn toàn không dám hành động hấp tấp, vì sợ làm anh buồn, trực tiếp bị tuyên bố thua cuộc.

Vậy nên hai người cứ lấy mối quan hệ đồng nghiệp mà qua lại, không nóng không lạnh như thế đã ba năm.

Hơn nữa, cô ta luôn tỏ ra thanh cao, cảm thấy trong cả công ty, chỉ có ngoại hình và gia thế của cô ta mới xứng với Phó Nam Lễ, vì vậy luôn dè bỉu, coi thường đối với những tiếp viên hàng không nịnh bợ kia.

Cô ta thậm chí còn ảo tưởng rằng Phó Nam Lễ có lẽ sẽ chủ động theo đuổi cô ta.

Nhưng bây giờ, Phó Nam Lễ lại bỗng nhiên có bạn gái mà không hề báo trước.

Điều này giống như sét đánh giữa trời quang, đánh cô ta đến mức không làm chủ được tinh thần, toàn thân bủn rủn.

Triệu Quyên đã theo Phó Nam Lễ trong bốn năm với tư cách là tiếp viên trưởng nên hiểu rõ anh nhất, nhìn thấy anh cau mày liền biết anh đã hơi mất kiên nhẫn rồi, vội vàng kéo Hà Xuyến lại: “Cơ trưởng, anh nghỉ ngơi đi, chúng tôi đợi anh quay lại.”

Một nhóm người chậm rãi bước ra.

Bên chiếc máy bán cà phê tự động trong khoa nội trú, sắc mặt Hà Xuyến trắng bệch.

Cô ta là kiểu thiên kim danh giá, ánh mắt lúc nào cũng cay độc, giống như đang đeo máy soi X-quang vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua cô gái vừa đi ngang qua lúc nãy liền biết giá tiền từ đầu đến chân của cô ấy, thương hiệu rẻ tiền, toàn bộ cơ thể từ trên xuống gộp lại không quá hai nghìn tệ.

Không phải cô ta có thành kiến, nhưng đồ lề đường và hàng cao cấp đứng cùng với nhau thật không tương xứng.

“Chị Quyên, đây không phải là sự thật đúng không?” Hà Xuyên gắng gượng nhấp một ngụm cà phê hòa tan, nhưng vẫn chưa hoàn hồn lại.

Triệu Quyên nhún vai: “Cái này không phải tôi nói, vừa rồi cô không nghe thấy đội trưởng cũng nói rồi sao? Cơ thể anh ấy không sao, buổi chiều còn phải đi xem bạn gái biểu diễn.”

“Có… Có sao?” Chỉ cần nhìn thấy Phó Nam Lễ, đầu óc cô ta liền trống rỗng, anh đã nói cái gì cô ta căn bản không nghe rõ.

Yêu thầm đã ba năm mà không được Phó Nam Lễ nhìn một lần, thế mà cô gái ấy lại được anh đồng ý. Cô ta là thần thánh phương nào?

Triệu Quyên vỗ vai Hà Xuyến: “Người theo đuổi cô nhiều như vậy, cô không cần phải đu mãi một cành cây, cô nói xem có phải không?”

Tay cầm cốc giấy của Hà Xuyến không khống chế được sự run rẩy, những người đó làm sao có thể sánh ngang hàng với Phó Nam Lễ chứ?

Không ai trên thế giới có thể so được với Phó Nam Lễ.

Triệu Quyên nhìn thấy vẻ mặt mỉa mai của cô ta, không thể nói được lời an ủi.



Sau khi rời khỏi bệnh viện, Ôn Kiều bắt xe buýt về nhà, xuống xe ở đầu ngõ, cô mang chiếc túi đựng đàn trên lưng và đi bộ đến cửa hàng tiện lợi nơi mẹ cô đang làm.

Cô rất nóng lòng muốn báo tin vui này cho mẹ mình.

Xa xa, chỗ cây Hương Nhãn nơi vệ đường, cô nhìn thấy một chiếc BMW mini màu bạc đậu trước cửa hàng tiện lợi, người từ trên xe bước xuống chính là Chung Tuệ.

Cửa cảm ứng của cửa hàng tiện lợi tự động mở ra, bà ta bước vào trong một cách tao nhã.

Tim Ôn Kiều hẫng một nhịp, rảo bước nhanh hơn, chạy như bay tới.