Trùng Sinh: Tổng Tài Chuộc Lại Lỗi Lầm

Chương 14: Đi hai về một




" Tôi xong rồi "

Lam Ý bước xuống nhà với bộ đồ đơn giản nhất có thể là áo thun và quần jeans.

" Đi thôi " Cố Thời Ngôn cũng không thèm nhìn trực tiếp ra xe

Lên xe Lam Ý mở cửa ngồi đằng sau:

" Lên ghế phụ " Cố Thời Ngôn gằn giọng

" Tôi thích ngồi sau " Lam Ý cũng cứng đầu nói

" Hứ, tùy cô " Cố Thời Ngôn trên đầu liền bốc khói, lái xe rời đi

Trong nhà Nhan Văn Hương thấy xe rời đi thì liền trúc bầu tâm sự với bà quản gia đứng bên cạnh:

" Dì nghĩ chừng nào tôi mới có con dâu đây "

" Tôi nghĩ sẽ nhanh thôi phu nhân "

" Tôi cũng mong vậy, chỉ sợ một ngày nào đó con bé bị người khác cướp đi thôi " Nhan Văn Hương thở dài

Bên này, Cố Thời Ngôn như bị chọc điên lái xe như bay làm Lam Ý phải níu lấy cái cằm tay trên nóc xe để trụ vững:

" Anh lái chậm chút được không hả? " Lam Ý bực bội vì thái độ của anh

" Xe tôi, tôi lái sao là quyền của tôi " Cố Thời Ngôn nói rồi tăng tốc thêm nữa.

Chẳng mấy chốc đã đến trung tâm thương mại, cả 2 bước xuống nhưng là 2 nét mặt khác nhau. Cố Thời Ngôn thì như xã được cơn tức giận vào việc lái xe nhanh, còn Lam Ý thì sợ hãi với tốc độ lái xe của anh mà mặt mài xanh như tàu lá chuối.

" Vào trong thôi " Cố Thời Ngôn nói rồi mạnh bạo kéo Lam Ý đi thật nhanh

" Đau, buông tay " Lam Ý lập tức kháng cự lại

" Cô muốn gì? " Cố Thời Ngôn lại bị Lâm Ý châm ngòi

" Tôi có chân tự đi được không cần anh dắt " Lam Ý nói rồi hất mặt bước đi.

Không biết 2 người đi bao lâu mà khi ra trên tay đã cầm rất nhiều túi lớn túi nhỏ, đại đa số là cô sai anh cầm phụ.

Đời trước Lam Ý chưa lần nào được sống một cuộc sống hạnh phúc như là đi mua sắm, ăn uống vân vân và mây mây. Nên giờ có cơ hội rồi cô phải mua thả ga còn về tiền bạc thì sau này từ từ trả lại cũng được.

" Này cô mua xong chưa? " Cố Thời Ngôn tức giận khi thấy Lam Ý coi mình như ô sin

" Đợi một chút, cái này nữa xong rồi " Lam Ý cằn nhằn thái độ của anh

Nói là cái này nữa xong rồi chứ thật ra là còn 2 3 cái nữa.

" Về thôi " Lam Ý nói rồi ung dung đi trước bỏ Cố Thời Ngôn phải một mình ôm hết đồ

Chợt đi tới cửa lớn trung tâm thương mại thì có bóng người đi tới:

" Ngôn sao anh lại ở đây? Đây là ai vậy? " giọng điệu thảo mai của Hà Vân

Lam Ý nhìn kĩ người đó thì phát hiện ra là Hà Vân liền cảm thấy trong người nóng ran lên cùng cảm giác khó chịu

" Cô ta là... " Cố Thời Ngôn lưỡng lự

" Không là gì cả " Lam Ý xen ngang dùng thái độ lạnh lùng biểu đạt

" À vậy sao " Hà Vân cười điệu bộ giả trân

" Ngôn hay chúng ta đi ăn đi " Hà Vân quay qua nũng nịu với Cố Thời Ngôn

" Hình như không tiện cho lắm " Cố Thời Ngôn cảm thấy hơi khó xử

" Không tiện? Ngôn, anh hết yêu em rồi phải không? " Hà Vân bắt đầu tỏ vẻ uất ức

Lam Ý nhìn một màng giả trân trước mắt mà muốn ói ngay ngoài đường.

" Đưa đây " Lam Ý lên tiếng nói với Cố Thời Ngôn

" Sao? " Cố Thời Ngôn nhất thời không hiểu

" Đồ trên tay anh " Lam Ý chỉ tay vào mấy túi đồ anh đang cầm

Sau đó, Lam Ý đi đến cầm lấy hết mấy túi đồ mình vừa mua rồi bắt một chiếc taxi:

" Tôi về đây " Lam Ý không thèm nhìn lấy 2 người họ một cái

" Khoan đã " Cố Thời Ngôn ngăn cản

" Cô đi ăn cùng luôn đi " Hà Vân thấy Cố Thời Ngôn đi liền kéo tay lại

" Tôi không thích đi ăn chung với thảo mai " Lam Ý nói rồi lên chiếc taxi rời đi

"Ngôn, anh xem cô ta kìa " Hà Vân tức giận

" Ngoan kệ cô ta, anh đưa em đi ăn " Cố Thời Ngôn dụ ngọt Hà Vân

" Được, vẫn là anh tốt nhất " Hà Vân hôn lên má Cố Thời Ngôn một cái

Biệt thự Tinh Tú

15 phút sau thì chiếc taxi chở Lam Ý cũng đã về đến nhà. Cô bước xuống xe túi lớn, túi nhỏ đi vào nhà trong rất nặng nề.

" Ý Ý sao có một mình con về vậy? " Nhan Văn Hương đang tập yoga thấy chỉ có một mình Lam Ý về nên hỏi

" Dạ, anh ấy bận công việc nên con tự bắt xe về ạ " Lam Ý để đống đồ xuống sô pha rồi thở phù phù

" Công việc? Không phải mẹ nói nó hôm nay không cần đến công ty rồi hay sao? " Nhan Văn Hương nghĩ ngờ

" Dạ không sao, con về một mình cũng được " Lam Ý chỉ giải thích cho Nhan Văn Hương hiểu chứ không phải cố tình bênh vực cho Cố Thời Ngôn.