Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 33: Tận thế đột kích




Chương 33: Tận thế đột kích



Edit: tramhuong3890



Kiếp trước Tiêu Vũ Hiết đi qua rất nhiều nơi, đương nhiên cũng gặp qua rất nhiều người, những người có thể để lại ấn tượng cho cô không nhiều lắm, Hàn Lị xem như một người trong đó.



Kiếp trước lần đầu tiên cô nhìn thấy Hàn Lị là sau khi biến dị kỳ phát sinh không lâu, Hàn Lị có diện mạo mỹ diễm, lúc ban đầu tận thế bởi vì cái vũ khí mỹ lệ này mà thu nạp được không ít người ủng hộ đối cô ta có ý, hơn nữa cô ta cũng được xem là khéo léo hiểu lòng người, dần dần lôi kéo được một tiểu đoàn đội có khoảng chừng 10 người, khi đó tiểu đội của họ còn cùng Tiêu Vũ Hiết từng có xung đột, đương nhiên, Tiêu Vũ Hiết cũng không khiến bọn họ chiếm được lợi ích gì.



Theo lý mà nói, mọi người rất khó ở mạt thế gặp đươc người quen, dù sao tất cả mọi người đều đang trên đường chạy trốn. Nhưng cô không nghĩ tới sẽ lần thứ hai nhìn thấy Hàn Lị, sau khi tận thế xảy ra một tháng, đại đa số người chơi đã tiến vào trò chơi chân thật, chọn được chức nghiệp, nghênh đón một thời kỳ phát triển thực lực cao tốc. Khi đó mọi người không chỉ phải đối mặt với những động thực vật tùy thời có thể lấy đi tánh mạng mình, những bào tử ẩn núp sâu trong cơ thể không biết khi nào sẽ biến dị, lại còn những người tâm lý hỏng mất do tận thế tiến đến, khi những người đó có được thực lực mà người thường vô pháp bằng được, mất khống chế xảy ra là lẽ đương nhiên. Lần thứ hai Tiêu Vũ Hiết nhìn thấy Hàn Lị, cô ấy vẫn mỹ diễm như cũ, chỉ là tiều tụy không ít, vị trí thủ lĩnh của cô ấy bị một nam nhân có thực lực mạnh thay thế, ngoài ra còn có nhiều rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, trong những thiếu nữ đó cô ấy vẫn có vẻ xuất sắc, thủ lĩnh mới đối cô ấy cũng vô cùng thân mật, lúc ấy Tiêu Vũ Hiết đang núp vào nóc nhà mà bọn họ ở ẩn thân làm nhiệm vụ, ngẫu nhiên nhìn lướt qua, cảm thấy quen thuộc mới nhận ra cô ấy.



Lần thứ ba gặp mặt là sau một năm rưỡi tận thế, rất nhiều nữ tính làm xấu mặt mình, ý đồ làm cho những nam nhân có vũ lực mạnh đối mình mất đi hứng thú, mà cô ta vẫn như cũ trương ra bộ mặt xinh đẹp và cá tính tùy ý đường hoàng, cô ta trở thành pháp sư nổi danh trên bảng xếp hạng, chủ tu hỏa hệ, các cô cùng bị đưa tới một nhiệm vụ cưỡng chế, bị bắt trở thành đồng đội, khi đó Tiêu Vũ Hiết coi như là có chút ý thức hợp tác đoàn đội, ngẫu nhiên sẽ phối hợp một chút, cũng kiến thức tính cách Hàn Lị hỉ nộ vô thường và "Làm ra vẻ", đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ta, vài năm sau —— Tiêu Vũ Hiết nhớ không rõ là năm thứ mấy, quan niệm thời gian ở tận thế vốn dĩ cũng rất ít bị để ý rõ ràng—— cô ấy chết trong lồng ngực một người bạn tốt, đây cũng là một trong những lý do Tiêu Vũ Hiết đối bạn bè bảo trì sự cảnh giác, thật sự không biết sẽ có ngày nào đó mà "Bạn bè" của cô sẽ đâm cô một đao từ sau lưng. Mà nguyên nhân tranh chấp chỉ bởi vì ghen ghét, ghen ghét Hàn Lị có thể sống được tốt như vậy, xinh đẹp và có cá tính như vậy.



Bởi vậy loại người như Hàn Lị này ở trong lòng Tiêu Vũ Hiết cùng nghĩa với phiền toái, tuy rằng sau đó thực lực cô ta cũng rất mạnh, trên phương diện làm người cũng có sự độc đáo riêng, nhưng Tiêu Vũ Hiết vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, thấy cô ta té ngã trên mặt đất xi-măng, tiếng mèo kêu trong phòng như gió xoáy càng ngày càng gần mà cuốn lại đây, tay cô khẽ động, định đóng lại luôn cửa phòng trộm.



"Từ từ! Tôi còn chưa mang chìa khóa ra mà!" Tay Hàn Lị chống xuống định đứng lên, thấy động tác của cô lập tức kêu lên: "Cô đừng đóng cửa, để tôi đi lấy chìa khóa đã được không?"



Tiêu Vũ Hiết không muốn gặp phiền phức, cô cắm chủy thủ lại về trong túi, xoay người muốn đi.



"Chờ một chút!" Hàn Lị trợn tròn đôi mắt hồ ly, bắt lấy ống quần của cô: "Cô không nghe thấy bên trong có mèo kêu sao?Cô định bỏ mặc tôi một mình ở chỗ này?"



"Không nghe được" Tiêu Vũ Hiết đem cái tay túm ống quần cô không chút lưu tình mà đá văng ra, không kiên nhẫn nói: "Nhường đường chút đi, tôi còn có việc."



Tiếng mèo kêu chói tai ngày càng gần, Tiêu Vũ Hiết chau mày, hai ba bước đã đi xuống dưới cầu thang, khi tới đoạn rẽ giương mắt thấy Hàn Lị nhanh nhẹn trực tiếp đóng cửa lại, từ trong túi lấy điện thoại ra gọi, chỉ là hiện tại không có tín hiệu, cô ta nhăn chặt mày liên tục gọi, sau một lúc mới mới cảm thấy có gì không đúng, mạnh mẽ hít một hơi sâu, ngơ ngác nhìn di động.



Tiêu Vũ Hiết nhún vai, giống như bình thường giảm nhẹ bước chân xuống lầu bên dưới, chuẩn bị tra xét một chút nhân tố nguy hiểm ở phụ cận. Kỳ biến dị tựa hồ tập trung bùng nổ trong đêm qua, hơn nữa chỗ đất này hầu như là khu dân cư chiếm diện tích lớn, khi đó tất cả mọi người đều ở trong nhà, có rất ít người bên ngoài đi lại, cho dù có một hai con zombie biến dị cũng sẽ bị quân đội đóng quân ở phụ cận tiêu diệt, nhưng khu mua bán và khu công nghiệp thì không nhất định có thể khống chế được. Còn có siêu thị gần khu dân cư, bệnh viện và công viên, những nơi công cộng, tóm lại, bình tĩnh chỉ là nhất thời, cũng không biết sự yên tĩnh này có thể duy trì bao lâu.



Đối với những người chơi có chuẩn bị như họ thì thời kỳ đầu mạt thế rất dễ vượt qua, nhưng đối người thường thì không đơn giản như vậy. Tiêu Vũ Hiết đã đi qua cửa một vài nhà, bằng cảm giác hơn người, cô đều nghe được thanh âm gặm thức ăn, còn có tiếng bước chân chạy, tiếng va chạm của vật thể, tại nơi hành lang trống rỗng, những tiếng ồn này càng thêm phóng đại, mà những phòng khác lại yên tĩnh kỳ dị.



Lúc cô đi tới lầu tám thì nghe được tiếng bước chân không nhỏ ở hành lang, một chút lại một chút, đi vô cùng chậm chạp, lúc này còn lắc lư ở hành lang chung cư, trừ bỏ zombie biến dị thì chắc chẳng có sinh vật nào khác cả, cô đặt tay lên tường ngoài hành lang, vận chuyển nội công khuếch tán cảm giác.





Trên hành lang có tiếng động của một con zombie, nhưng cách đó không xa còn có một con khác, trên hành lang chúng phảng phất ngửi được mùi thịt, tập tễnh bước về phía cô.



Tiêu Vũ Hiết đang định tiến lên giải quyết chúng thì lại nghĩ tới hai nhân sĩ vũ lực thấp trong nhà – có lẽ, đây là một cơ hội luyện tập tốt, rốt cục trò chơi là trò chơi, hiện thực là hiện thực, dù là ở nhiệm vụ cưỡng chế gặp qua việc đời, ở hiện thực chưa chắc đã xử lý tốt.



Chịu ảnh hưởng giáo dục trong hoàn cảnh an toàn, người thường gặp được việc đột phát thì phản ứng đầu tiên là bỏ chạy, còn có người sợ hãi và khẩn trương đến nỗi không dịch nổi bước chân, so với việc sau này nhỡ họ gặp được zombie lại luống cuống tay chân, chi bằng thử xử lý việc này trước tiên dưới sự bảo vệ của cô, dù sao chỉ có hai con zombie, Tiêu Vũ Hiết tự nhận là vẫn có thể khống chế được.



Nghĩ vậy, cô lặng yên không tiếng động rời khỏi chỗ này, nhẹ nhàng trở lại trong nhà, cô y theo ám hiệu đã ước định trước đó nhẹ nhàng gõ ba lần, rồi lại gõ ba lần theo tiết tấu, lúc ấy cửa mới mở ra một khe hở.



"Có cần thiết sao?" sau khi trở lại trong nhà an toàn, Tiêu Vũ Hiết nhịn không được phun tào: "Ám hiệu này nọ, tới lúc khẩn cấp thì ai mà nhớ được phải dùng cơ chứ."



"Sao lại không cần thiết?" Diệp Vân Khinh đúng lý hợp tình đưa cho cô một bình nước còn nguyên chưa mở: "Đây là một bước tất yếu của việc đào tạo lòng cảnh giới."



Bởi vì thu được tin tức đúng lúc, bọn họ đã cải tạo phòng, dành ra hai phòng chuyên để nước và đồ ăn, nước bao gồm hằng ngày dùng để uống và rửa mặt dùng hệ thống cung cấp nước, đồ ăn thì dùng phương pháp đóng gói chân không, có gạo, bột đậu nành, bột mì, bánh quy khô có hạn sử dụng dài, rau dưa khô vân vân, đương nhiên còn có rau dưa mới mẻ và thịt, những thứ này cất trong tủ lạnh lớn, ngoài ra còn có nhiên liệu, cồn đạn dược, túi để đựng rác, keo, quần áo....



Gần đây Thẩm Nhiên xem nhiều sách về sinh tồn ở thành phố, trong đó có một quyển là "Pháp tắc an toàn gấp ba", ý của nó là đối với tài nguyên sinh tồn quan trọng thì cần ba nơi cung ứng khác nhau, như vậy dù nơi nào mất nguồn cung thì cũng không đến mức gặp phải nguy cơ, đối với những người chơi như họ thì cửa hàng ở không gian dị độ là một nơi cung ứng quan trọng, thực phẩm cất giữ trong nhà là một nơi cung ứng khác. Còn nơi thứ ba, Thẩm Nhiên mua mấy chậu hoa lớn gieo trồng ở ban công cây khoai tây, xà lách, thậm chí còn định nuôi thỏ nhưng bị Diệp Vân Khinh cản lại. Dưới tình trạng không biết động vật có bị ký sinh hay không, tốt nhất vẫn là không nên nuôi động vật trong nhà, thực vật trên ban công cũng phải tùy thời cảnh giác – kiếp trước Tiêu Vũ Hiết cũng không nghe nói là rau diếp và khoai có tính nguy hiểm gì, bằng không nhân loại đã sớm chết đói.



Mặt khác, ba người họ và người nhà Thẩm Nhiên đều phải tiếp nhận học chương trình chữa bệnh và cấp cứu cơ sở, bao gồm cách xử lý miệng vết thương, khi nào thì tiêm thuốc kháng sinh, còn có kỹ năng sửa chữa xe, động cơ, điều khiển ... Nói không chừng một lúc nào đó sẽ phải dùng, bất quá họ cũng không định ở tại khu chung cư này quá lâu.



"Xem tình huống hiện tại, chính phủ vẫn có khả năng khống chế thế cục." Thư phòng giờ đã biến thành nơi cất giữ, Thẩm Nhiên và phụ thân anh nói chuyện, bọn họ vừa đi hỏi thăm tin tức ở bên ngoài về, tình huống này còn chưa phải xấu nhất, vẫn như cũ có nhiều hàng xóm không rõ nội tình muốn biết rốt cục đang xảy ra chuyện gì, cũng có người tranh thủ lúc tín hiệu điện thoại bình thường đã biết được việc người trong nhà gặp phải, cho nên khi bọn họ đi ra ngoài gõ cửa hỏi thăm, có không ít người đồng ý trao đổi tin tức.



"Bởi vì bên cạnh chúng ta là quân khu, trên tuyến đường chính thì hầu như đã dọn sạch hết dị loại." Phụ thân Thẩm Nhiên lấy ra bản đồ, trải ra trên một chiếc bàn lớn, dùng bút ký hiệu lên tên, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuyên qua cửa sổ rơi vào bản đồ, radio bên cạnh lặng yên không tiếng động, ông nói chuyện với con trai: "Bên này phần lớn là khu dân cư, không thể chắc chắn rằng mỗi con zombie đều bị nhốt bên trong, chỉ cần có một con đi lang thang, rất có khả năng sẽ tạo ra một đống zombie."



Tiêu Vũ Hiết cầm hai chén nước lại đó nghe họ nói: "Hai bệnh viện gần đây, nghe nói đã phái quân đội tới đống quân, chuẩn bị dọn sạch nơi đó."



Như vậy xem ra, bọn họ còn có thể hưởng thụ những ngày tháng vững vàng được một đoạn thời gian nữa



"Con nghe nói khu thương nghiệp ở trung tâm thành phố cơ hồ đã bị luân hãm." Thẩm Nhiên mân chặt môi, sau một lát mới nói: "Bên đó lưu lượng người quá lớn, zombie tạo thành từng dòng, quân đôi căn bản không ngăn được, hình như đã quyết định rút lui khỏi đó, thiết lập chướng ngại vật trên đường, đem vài khu vực kia phân chia đề phòng bậc một."




Phản ứng của chính phủ cũng rất nhanh chóng, chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi, bọn họ đã phân chia toàn bộ đế đô thành những khu vực bất đồng dựa theo độ an toàn, thông qua radio truyền tin cho mọi người, chúng bao gồm: khu an toàn, khu khá an toàn, khu trao đổi, khu khá nguy hiểm và khu nguy hiểm, khu khá nguy hiểm và khu nguy hiểm lại chia thành năm cấp đề phòng, một bậc đề phòng có nghĩa là vô cùng nguy hiểm, cấm đi qua, cũng có nghĩa là những người còn sống ở khu vực này đã bị từ bỏ.



Mấy khu vực quanh trung tâm thành phố đều được coi là khu nguy hiểm, quân đội chủ yếu là dọn sạch dị loại ở những khu an toàn, duy trì trật tự ở khu trao đổi, phái một ít người đi khu khá nguy hiểm điều tra, cứu trợ nhân loại. Độ an toàn của những khu vực này cũng liên tục biến động, mỗi lần biến dị bùng nổ đủ để khiến khu an toàn đẩy xuống khu nguy hiểm, trước mắt radio cứ mỗi cách một giờ thông báo môt lần, có tình huống khẩn cấp sẽ thông báo luôn, mọi người cần phải chuyên môn có người trông chừng radio, tiếp thu tin tức bên ngoài.



Tình huống đế đô vẫn còn tốt, nghe radio cũng biết là có không ít thành phố đã bị luân hãm tại thời kỳ biến dị bùng nổ, trong đó thậm chí bao gồm thành phố cấp III.



Theo tin tức bên trong của Diệp Vân Khinh, tiếp theo chính phủ sẽ thiết lập đội cứu viện ở mỗi quảng trường, yêu cầu mỗi hộ gia đình cần có một radio, đáng tiếc kỳ biến dị tới ồ ạt, bọn họ còn chưa chuẩn bị tốt cũng đã xảy ra, chính phủ không thể dọn sạch tất cả các khu vực, chỉ có thể cam đoan trên đường tương đối an toàn, ngoài ra bọn họ cần không ngừng tiêu hao dòng zombie, nghĩ cách cứu viện người sống sót ở khu nguy hiểm, giữ gìn trật tự bên ngoài, khôi phục vận tác nhà xưởng, nghiên cứu vắc xin phòng bệnh và động thực vật biến dị... Có thể nói, quốc gia đã tận lực làm tốt những điều có thể, dư lại phải dựa vào chính bản thân người dân.



"Lấy quảng trường làm đơn vị đi?" Mấy người Thẩm Nhiên đang thương lượng xem làm thế nào để cam đoan an toàn cho nhà của mình: "Tổ đội dọn dẹp chung cư một lần?"



"Không thích hợp" Phụ thânThẩm Nhiên lắc đầu: "Đầu tiên không chìa khóa, con không mở cửa được, nhiều nhất chỉ có thể kiểm tra hành lang một lần, chúng ta có thể làm viêc này, tiếp theo, con cảm thấy những người khác sẽ không có dị tâm sao? Nói câu không dễ nghe, có chút người còn đáng sợ hơn cả zombie."



"Nhưng là dù sao cũng phải đoàn kết lên" Thẩm Nhiên chỉ chỉ bản đồ nói: "Nếu chúng ta ít người, gặp phải đoàn đội lớn có nhiều người, vạn nhất bùng nổ xung đột......"



"Theo tôi thấy" Diệp Vân Khinh nói chen vào, lúc này anh phá lệ nghiêm túc lên: "Quảng trường đã có đội tuần tra, đội cứu viện, chính chúng ta cũng cần tạo nên một tiểu đoàn đội, thu nạp đủ những người có thể tín nhiệm, trong tình huống xấu nhất, nhỡ có rất nhiều bạo dân xuất hiện, quân đội không rảnh bận tâm, đến lúc đó số lượng lớn mới có thể chống cự được, tôi đồng ý cách nhìn của Thẩm Nhiên, nhưng tôi cũng cảm thấy trước mắt không phải thời cơ tốt nhất, người thường không hiểu biết zombie như chúng ta, lúc ban đầu đều ôm tâm lý may mắn, chờ mong chính phủ có thể thanh trừ tất cả zombie, lúc này nói phải đoàn kết lên, người khác còn tưởng rằng chúng ta lừa gạt họ nữa, theo tôi, trước phải dọn sạch đường đi ra ngoài, đến thời điểm quan trọng nào đó, sẽ có người tới liên hệ chúng ta."



Bọn họ đều đồng ý quyết định này, mà đúng lúc này Thẩm Nhiễm lại đây gọi mọi người ra ăn cơm trưa.




Điện nước của khu an toàn vẫn còn dùng được, nhưng tình hình này phỏng chừng cũng không giữ được bao lâu, Dương Hộ nấu mì sợi, thêm rau xanh, thịt heo và trứng gà, cho vào chút muối ăn, bát mì cũng thơm ngào ngạt, phảng phất như họ đang ở xã hội bình thường, đang ăn, Thẩm Nhiễm bỗng yên lặng rơi nước mắt.



Tiêu Vũ Hiết có thể lý giải tâm tình của cô ấy, mới chỉ một ngày, thế giới đã thay đổi, trong lòng cô ấy hẳn là vô cùng sợ hãi, chỉ là những người khác đều có bộ dáng như đã chuẩn bị trước, cô ấy cũng bị lây nhiễm không khí mà bình tĩnh lại, nhưng cũng không thấy dễ chịu gì.



Thẩm phụ ôm bả vai cô, an ủi vỗ vỗ lưng, Thẩm Nhiễm sụt sịt, cố gắng gượng cười.



Ăn cơm trưa xong, Tiêu Vũ Hiết nhìn vết máu loang lổ trên đường, tưởng tượng cảnh tượng đã gặp tối hôm qua, bỗng nhiên nghĩ ra hình như cô đã quên chuyện gì đó——



"Đúng rồi!" Cô nhớ tới trên lầu còn có hai con zombie đi lang thang: "Zombie!"




"Trước khi hành động, chúng ta phải lập kế hoạch trước đã." Khi Diệp Vân Khinh biết được lầu trên có hai con zombie thì tập hợp mọi người trong thư phòng họp: "Đầu tiên, Tiêu Tiêu em nói xem tình huống trên lầu như thế nào?"



Lần đầu tiên tham gia họp mà lên tiếng, Tiêu Vũ Hiết sắp xếp ngôn ngữ một chút mới nói: "Vừa rồi em nghe được tiếng mèo kêu..." Nghe thế, Thẩm Nhiên nắm chặt tay, Thẩm Nhiễm hít sâu một hơi lạnh.



Tiêu Vũ Hiết kể lại sự tình một lần nữa, nhà Hàn Lị ở tầng mười một, nhà họ ở tầng mười, hai con zombie ở tầng tám.



"... Cho nên em nghĩ là, để lại chúng cho mọi người luyện tập được không?" Cô chần chờ hỏi.



Sắc mặt những người khác đều rất ngưng trọng, sau một lúc lâu, Diệp Vân Khinh mới nói: "Nghiêm trọng nhất không phải là zombie, mà là con mèo kia."



Zombie ở thời kỳ biến dị ban đầu có hành động chậm chạp, chỉ cần tấn công vào đầu hoặc khớp chân liền có thể khiến chúng mất năng lực hành động, zombie lạc đơn cũng không đáng sợ, đáng sợ là chúng kết bè kết đội, Tiêu Vũ Hiết một người có thể một mình đối phó ba bốn con, nhưng nếu trên năm con trở lên thì cô cũng chỉ có thể chạy trốn hoặc ẩn giấu, dù sao động tác người bình thường luôn tiêu hao lực lượng và thể lực, mà zombie thì không cần, trong óc chúng không biết đến hai từ nghỉ ngơi.



Động vật thì khác, tuy thể chất chúng không tiến hóa tăng trưởng như thẹc vật, nhưng một khi có chỉ số thông minh, cho dù là trí tuệ bằng đứa trẻ ba tuổi, hơn nữa độ nhạy của thân thể cùng móng vuốt và hàm răng bén nhọn, đủ khiến chúng trở nên vô cùng nguy hiểm, thực tế, trừ bỏ Tiêu Vũ Hiết thì ở đây, cơ hồ không có ai có thể lông tóc vô thương dưới trảo của con mèo, Dương Hộ có lẽ có thể giết chết nó nhưng cũng sẽ bị thương.



Trong kỳ biến dị, bất luận vết thương nhỏ nào đều có thể khiến bào tử ký sinh trong cơ thể tăng trưởng nhanh chóng, tiện đó sẽ bị ký sinh trở thành zombie chỉ biết kiếm ăn, khi còn chưa có vắc xin phòng bệnh, bọn họ không dám để bản thân bị thương tùy ý.



"Lúc em đi, còn mèo kia vẫn còn ở đó chứ?" Thẩm Nhiên không tự giác sờ cằm: "Còn có thể nghe được tiếng mèo kêu sao?"



"Ừm" Cô nói: "Thanh âm rất sắc nhọn, em nghĩ là nó đang cào cửa."



Cửa chung cư phần lớn là cửa sắt phòng trộm, chỉ dựa vào móng vuốt cào có lẽ sẽ không cào ra được.



"Còn cửa sổ thì sao?" Thẩm Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: "tầng mười một, chắc nó sẽ không trực tiếp nhảy xuống cửa sổ chứ?"



"Em đi đóng cửa sổ." Em gái Thẩm Nhiễm nhảy dựng lên nói, vội vàng đi ra ngoài thư phòng, Dương Hộ nhận được ánh mắt của Diệp Vân Khinh, cũng theo sau cô