Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng

Chương 17: NGƯỜI ĐÀN ÔNG HƯ HỎNG




"Anh sợ, tôi lại làm "thịt" anh à?" Ân Mặc Dao láu lỉnh hỏi.

Không hiểu sao khi nghe xong câu hỏi đó, Phương Cảnh Đình lại nhất thời lúng túng, cũng trốn luôn ánh mắt cố tình thăm dò của người phụ nữ.

Lẽ nào, mới có vậy mà anh đã bị cô thao túng?

"Tôi chỉ sợ đêm nào cũng gặp ác mộng, chứ chuyện đó, cô nghĩ cô đủ bản lĩnh khuất phục được tôi?" Phương Cảnh Đình nhoẻn miệng cười khẩy khi đã chuẩn bị được tâm lý sẵn sàng đáp trả.

Ân Mặc Dao trông thấy cũng chỉ bĩu môi tỏ ý chê bai, rồi tiếp tục đọc nội dung trong tờ giấy.

"Yêu cầu bên A thỏa thuận đúng như lời nói ban đầu, cung cấp những bản thiết kế độc nhất của Song Khiết cho tập đoàn Phương thị trong thời hạn hai năm hợp đồng."

Đọc xong, Ân Mặc Dao lại bĩu môi lần thứ n.

"Con người thực dụng, lúc nào cũng chỉ biết tới tiền."

"Vì tiền cho ta tất cả." Anh vội thẳng thắn nêu ra quan điểm.

"Nhưng ngoại trừ tình yêu." Cô cũng chẳng chần chừ mà đáp ngay tức khắc.

Lúc đó, Phương Cảnh Đình lại là người lần nữa yếu thế. Vừa cau mày, vừa ngập ngừng mãi mới nói:

"Đọc xong thì ký nhanh đi."

"Ký gì chứ? Tôi còn chưa soạn xong hợp đồng nữa, nhưng mà anh cứ yên tâm đi, tôi không rườm rà phức tạp tận mấy chục cái điều khoản như anh đâu." Ân Mặc Dao chu môi đáp trả.

"Sao hôm bữa nói soạn xong rồi?"



"Điêu anh thôi, chứ làm gì nhanh vậy." Cô nhe răng cười.

"Thôi vậy sẵn tiện cứ đưa bút để tôi thêm vài dòng vào đây luôn là được rồi."

Người đàn ông im lặng, nhưng vẫn thật thà lấy chiếc bút bi thân thuộc nhất của mình để đưa cho cô gái.

Sau đó, cô vui vẻ nhận lấy và viết liền mấy dòng vào khoảng trắng còn trong tờ giấy. Trôi qua vài phút, Phương Cảnh Đình đã được "chiêm ngưỡng" những nét chữ đẹp như sách in của Mặc Dao.

"Điều thứ 21: Bên B phải sắp xếp một công việc cho bên A tại tập đoàn Phương thị, thời hạn làm việc kết thúc cùng lúc với hợp đồng.

Điều thứ 22: Không ngủ chung, không nắm tay, không hôn, không ôm, ai vi phạm phải bồi thường thiệt hại hai trăm tệ."

Ai cũng có những yêu cầu riêng biệt và khi xem qua cũng chẳng ai có ý kiến gì. Phương Cảnh Đình lại càng bình thản hơn, chỉ thấy anh nhoẻn miệng cười, rồi trả bản hợp đồng lại, nhướng mày nhìn cô.

"Ký đi."

Ân Mặc Dao không do dự, liền chấp bút ký tên vào hợp đồng. Người đẹp, lại có hoa tay, nên nét chữ ký cũng đặc biệt uyển chuyển hơn người khác.

"Tới lượt anh đó." Cô đẩy tờ giấy lại.

Phương Cảnh Đình cầm bút, nhưng không vội ký tên, mà lại viết thêm vài chữ vào điều khoản thứ 22 của Ân Mặc Dao. Vì tò mò, cô đã chạy sang bên chỗ anh để đọc được nội dung sáu chữ trong ngoặc "Trừ trường hợp bất khả kháng".

Nghĩa là, điều thứ 22: Không ngủ chung, không nắm tay, không hôn, không ôm, ai vi phạm phải bồi thường thiệt hại một trăm tệ, trừ trường hợp bất khả kháng.

"Ơ, thế này thì có khác gì điều 22 của tôi trở thành điều vô nghĩa đâu. Anh mau gạt bỏ mấy chữ đó đi, trông xấu chết đi được." Cô đứng bên cạnh, liên tục biểu tình.

Còn người đàn ông vẫn hết sức bình thản ký tên. Thấy vậy, Ân Mặc Dao liền muốn giành lại tờ giấy để tự mình ra tay.

"Đưa tôi, tôi giữ cho."



"Đây là hợp đồng tôi soạn, đương nhiên tôi có tư cách giữ nó hơn cô."

"Không được, tôi muốn giữ. Anh đưa đây."

Hai người tranh qua tranh lại một tờ giấy mỏng manh, kết quả vì một giây lơ là mà Ân Mặc Dao bất ngờ vấp ngã, trực tiếp nhào về phía người đàn ông, tạo thành tư thế cô trên anh dưới, lãng mạn vô cùng.

Khoảng cách giữa hai đôi môi tưởng chừng chỉ còn cách nhau một tí xíu là chạm, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng ngỡ ngàng, bối rối. Cô cảm thấy da mặt mình đang nóng lên...

"Muốn hôn tôi không? Một nụ hôn, đáng giá hai trăm tệ." Phương Cảnh Đình bá đạo hỏi.

Chính câu hỏi lập tức cắt đứt bầu không khí tình cảm ướt át, thay vào đó là cảm lạnh tới mức Mặc Dao muốn hắt hơi.

"Anh xứng sao?" Cô bĩu môi, nói xong liền đứng dậy ngay ngắn.

"Chả biết xứng hay không, chứ tối qua đôi môi này đã bị ai đó chiếm đoạt hơi nhiều ấy chứ. Hôn như muốn nuốt chửng mới chịu." Anh cười ngạo mạn, ánh mắt ngập ý thích thú khi trêu đùa cô gái.

Càng nghe lại càng thẹn, Mặc Dao thẹn tới mức nổi giận đùng đùng, quay qua lườm anh ta bằng cặp mắt sắc lẻm.

"Anh bảo tối qua gặp ác mộng rồi còn gì, không ngờ con người anh cũng hư hỏng thật, thèm khát chuyện đó tới mức tối ngủ nằm mơ luôn. Không biết thấy như vậy, rồi cái tay có chịu an phận hay không nữa."

"Tất nhiên là không rồi, những ngón tay bận bịu làm ra động tác khiến đối phương không ngừng rên rỉ."

"Phương Cảnh Đình, anh..."

"Tôi đi làm."