Về đến nhà thì Ân Mặc Dao đã ngủ quên trên xe, nên được Phương Cảnh Đình đích thân bế lên tận phòng riêng. Mặc dù lúc đặt cô xuống giường, anh đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể nhưng vẫn làm Mặc Dao thức giấc.
Bắt gặp hình ảnh người đàn ông ấy đang cận kề trước mắt mình, cô liền trầm khàn cất tiếng:
“Ngày mai, anh phải cùng em đến bệnh viện.”
“Tôi đâu có bệnh.”
“Có!” Cô quả quyết.
“Không có!” Anh kiên định.
“Em nói có là có, anh còn cãi nữa hả?” Mặc Dao gằng giọng.
Phương Cảnh Đình liền ngoan ngoãn khai báo thành thật.
“Ừm, thì có. Dạ dày vẫn còn đau, nhưng bớt nhiều rồi nên không cần phải tới bệnh viện.”
“Phải tới mới được.” Cô vẫn nghiêm giọng.
Người đàn ông bắt đầu cảm thấy hứng thú với câu chuyện hiện tại bằng biểu cảm đầu tiên là nụ cười tà mị.
“Tôi hỏi em. Em đang dùng quyền hạn gì để bắt tôi phải nghe lời?”
Nói đến đây, Ân Mặc Dao lại im lặng trốn tránh. Nhưng cô vẫn nằm như vậy ở trên giường, vẫn quàng tay qua cổ ôm anh không muốn buông.
Thấy vậy, Phương Cảnh Đình liền thâm trầm hỏi:
“Chuyện đó của chúng ta, em nghĩ tới đâu rồi?”
Bấy giờ, cô đã chịu quay lại đối mặt với anh cùng câu trả lời:
“Nếu em từ chối thì sao?”
“Thì vẫn duy trì tiếp hai năm như kế hoạch ban đầu. Tôi không tin trong khoảng thời gian đó lại không thể thu phục con cáo ranh ma như em.”
“Vậy nếu vẫn tiếp tục không thể thu phục?”
Nghe tới đây, sắc mặt của người đàn ông liền lạnh xuống, làm cô một phen hồi hộp.
Có khi nào anh là kẻ cuồng yêu không? Yêu không được sẽ giết người cho hả giận?
“Tôi rất ít khi yêu ai, nhưng một khi đã yêu nhất định chỉ có thành công chứ không thất bại. Trừ khi…”
“Trừ khi thế nào?” Ân Mặc Dao căng thẳng thấy rõ.
“Trừ khi em không có trái tim.”
“Anh này, làm em hết hồn. Nói chuyện cũng vô lý nữa, con người không có trái tim làm sao sống được.”
“Vậy em có trái tim không?”
“Tất nhiên là có rồi! Em con người chứ có phải sỏi đá đâu mà không có tim.” Mặc Dao nhanh nhảu đáp trả mà chẳng cần suy nghĩ.
Mãi tới khi nhìn thấy dáng vẻ đắc ý và nụ cười của Phương Cảnh Đình, cô mới hiểu được ẩn ý anh vừa nói là gì.
Thôi xong, thế là Ân Mặc Dao cô đã sập bẫy rồi chăng?
“Thế là em thừa nhận rồi nhé!”
“Thừa nhận gì chứ? Nói gì không hiểu gì hết à. Thôi thôi, mau về phòng đi cho người ta nghỉ ngơi. Đầu em vẫn đang đau đây này.”
Vừa nói, Mặc Dao vừa xua đuổi người đàn ông, nhưng anh một chút cũng không chịu nhúc nhích.
“Để anh ở lại xoa bóp cho đỡ đau.”
“Thôi thôi, anh cũng về nghỉ đi, mai còn đến gặp ba mẹ sớm nữa.”
Lúc này, Ân Mặc Dao đã trực tiếp bước xuống khỏi giường để kéo Phương Cảnh Đình ra ngoài. Thành công ra tới cửa, cô thấy anh tự dưng lại nhăn mặt với biểu cảm như đang khó chịu, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ anh đang giả vờ để được ở lại.
“Đừng có làm bộ đau để gạt em, ngoan ngoãn về phòng của anh đi.”
Vừa nói xong thì cô cũng thấy anh ôm bụng, trên trán xuất hiện mồ hôi, sắc mặt còn đang tái đi, nên mới bắt đầu lo lắng.
“Cảnh Đình, anh đang đau thật hả?”
Phương Cảnh Đình gật đầu, cơn đau khiến anh phải tựa vào vách tường mới có thể đứng vững, dọa Ân Mặc Dao một phen cuống cuồng.
“Người đâu, mau gọi xe cấp cứu.”
…----------------…
Bệnh viện D.
“Cậu ấy bị viêm loét dạ dày mức độ nặng, thời gian tới nên điều chỉnh lại chế độ ăn uống cho phù hợp. Kiêng rượu bia, thức khuya và thuốc lá, một số thực phẩm dầu mỡ, cay nóng. Nếu không có vấn đề gì phát sinh, thì sáng mai có thể về.”
“Vâng! Cảm ơn bác sĩ.”
Giờ thì Ân Mặc Dao mới thở phào nhẹ nhõm. Bước vào phòng bệnh gặp Phương Cảnh Đình với tâm thế vừa giận, vừa thương.
Mới hai tiếng trước còn vui vẻ cười nói, qua hai tiếng sau lại nằm trên giường bệnh. Đây gọi là không tự lượng sức mình, còn hại thêm người khác lo lắng.
“Về thôi! Anh khỏe rồi.”
“Nằm yên ở đó đi.”
Mặc Dao nghiêm giọng, thái độ hầm hầm. Nói một câu, liền khiến đối phương chợt thấy rén ngang.
“Ở đây làm gì?” Anh ta vẫn đang ngây ngô.
“Cho bác sĩ theo dõi thêm, sáng mai mới được về.”
“Vậy em về đi, anh ở một mình được rồi. Về nhà thoải mái, ngủ mới ngon.” Anh cười, còn đưa tay xoa đầu cô.
“Em không phải trẻ con.” Mặc Dao cau mày nhắc nhở.
Thấy cô đang quạu, anh cũng không dám đùa thêm và nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
“Ai làm gì mà em cáu kỉnh?”
“Bực anh tự cao tự đại, tự cho mình giỏi, tự chữa bệnh bằng miệng, kết quả nhập viện nửa đêm. May là chỉ bị viêm dạ dày, nhỡ bệnh gì nghiêm trọng hơn cũng không biết làm sao.”
Nói đến đây, tự nhiên đôi mắt luôn kiên cường của người phụ nữ lại đỏ hoe, cô còn đang cúi mặt chẳng dám đối diện với anh.
Sau khi Phương Cảnh Đình trông thấy, liền lập tức ôm cô vào lòng.
“Anh làm em sợ hả?”