Rời khỏi Ân gia trong tâm thế của kẻ chiến thắng, nhưng Ân Mặc Dao lại chẳng mấy vui vẻ. Nhìn qua cô là biết ngay đang có tâm sự, nên Phương Cảnh Đình đã dịu dàng nắm lấy bàn tay cô ấy.
“Vẫn để trong lòng mấy lời lẽ khó nghe của mẹ con Ân Hiên Viên sao?”
“Họ làm gì có tầm ảnh hưởng đến vậy chứ. Chẳng qua em hơi nhớ mẹ một chút, hình ảnh một đứa bé năm tuổi ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn mẹ chịu đựng bệnh tật hành hạ lâu lâu vẫn hay xuất hiện trong tâm trí. Em cũng không hiểu tại sao lúc đó em chỉ mới năm tuổi thôi, có nhiều chuyện xảy ra có thể quên đi, nhưng hình ảnh đau đớn của mẹ khi ấy lại không bao giờ quên được.” Mặc Dao lại nghẹn ngào.
Phương Cảnh Đình liền dang tay ôm cô gái bé nhỏ đáng thương của mình vào lòng.
Ân Mặc Dao, đứa con gái sinh ra đã mang nhiều bất hạnh. Chỉ mong ở đoạn đường phía trước sẽ dễ dàng với cô hơn, sẽ được yêu thương, trân quý đến hết một kiếp người.
“Chính vì em càng muốn quên đi, nên sẽ càng nhớ. Anh nói này, thay vì nghĩ tới dáng vẻ đau đớn lúc cuối đời của mẹ, thì em hãy chỉ nhớ tới nụ cười và ánh mắt dịu dàng của bà ấy thôi. Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, đừng để nó lấn át hiện tại còn nhiều điều phải lo nghĩ.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, hai cánh tay cũng thành thật ôm lấy thân thể ấm áp của người đàn ông.
“Anh nghĩ, ba em ông ấy sẽ chọn nhà hay công ty?”
“Anh nghĩ ông ấy sẽ bảo Ân Hiên Viên đi tìm Phương Quảng Trọng.”
Câu trả lời nhanh gọn của anh, khiến cô thoáng ngạc nhiên, còn ngồi thẳng dậy trực tiếp nhìn anh.
“Em quên mất chị ta còn có tấm bùa hộ mệnh là Phương Quảng Trọng rồi.”
Thấy cô lo âu, Phương Cảnh Đình liền bật cười.
“Em tưởng nó còn đủ khả năng lo chuyện bao đồng hả?”
Bấy giờ, Ân Mặc Dao bắt đầu suy nghĩ, rất nhanh sau đã trở nên thông thái.
“Cũng phải ha, nếu cậu ta chịu giúp, thì đâu có để Ân Hiên Viên rơi vào cảnh khốn cùng như mấy tháng nay. Nhưng như vậy thì em lại thật muốn nhìn thấy vẻ mặt bị từ chối giúp đỡ của chị ta quá.”
“Muốn thì đi thôi.” Phương Cảnh Đình ung dung đáp.
“Sao anh biết họ gặp nhau khi nào mà theo rình?”
“Chỉ cần em nói muốn, còn lại để anh lo.”
Anh ta nháy mắt đắc ý, cô trông thấy lại bĩu môi.
“Để xem, chồng em làm được gì.”
…----------------…
Phương gia…
Vào một ngày đẹp trời, tâm trạng tuyệt nhiên “tốt”, ông Phương đã đích thân gọi điện cho con trai lớn và cháu nội về nhà một chuyến.
Gặp mặt, ông còn chưa nói gì thì Phương Quảng Trọng đã bắt đầu lo lắng.
“Ba gọi tụi con về có chuyện gì vậy?”
“Anh hỏi con trai anh trước đi, hỏi xem nó đã cấu kết với người ngoài để làm ra chuyện xấu xa gì.” Giọng nói trầm lạnh của ông Phương vang lên.
Khi đó, cặp mắt bất mãn của Phương Chí Thịnh cũng liền chuyển qua Phương Quảng Trọng.
“Mày lại gây ra tai họa gì nữa rồi?”
“Con có làm gì đâu.” Hắn vẫn cố tình trốn tránh.
Ông Phương cũng chẳng muốn dài dòng, nên liền đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
“Chắc anh biết chuyện Lâm Đông Đông bị bắt vì tội cố ý đánh tráo sản phẩm của Mặc Dao rồi chứ?”
“Chuyện này con có nghe nói, nhưng liên quan gì tới Quảng Trọng sao ba?”
“Để sớm về nhà với con gái, cô ta đã khai ra kẻ đứng sau sai khiến mình là ai. Thậm chí còn đưa được bằng chứng chứng minh mình nói thật. Vì thương cho con gái cô ta, nên Mặc Dao đã rút đơn kiện. Con đoán xem, Lâm Đông Đông khai ra ai?”
Nói tới đây thì khỏi cần hỏi cũng biết ông Phương đang đề cập tới ai. Thật ra ông chỉ chờ Phương Quảng Trọng tự lên tiếng thừa nhận, nhưng hắn vẫn đang giữ im lặng cho tới khi…
“Quảng Trọng.”
“Dạ, cháu xin lỗi. Cũng tại cháu nhất thời quá ganh ghét Ân Mặc Dao, nên mới định dạy cho cô ta một bài học.”
“Vậy còn Phương thị thì sao đây? Thiết kế là của Mặc Dao, nhưng tài trợ sản xuất đứng trên danh nghĩa tập đoàn Phương thị, nếu sản phẩm có vấn đề thì không ảnh hưởng đến danh tiếng tập đoàn hả? Mày bao nhiêu tuổi, kinh nghiệm làm việc bao nhiêu năm rồi mà còn đần độn như thế?”
Bị mắng, Phương Quảng Trọng chỉ biết cúi đầu.
“Cháu xin lỗi.”
“Nếu cứ làm sai, rồi xin lỗi thì trên đời này còn có bao nhiêu cơ hội để cháu bắt đầu lại? Ông nghĩ kỹ rồi, từ giờ sẽ cho cháu tự làm chủ sự nghiệp của mình, đừng bám vào Phương thị nữa.”
Đưa ra quyết định xong, ông Phương liền bỏ lên phòng, khiến Phương Quảng Trọng bàng hoàng nhìn theo.
“Ông nội, cháu không muốn ra riêng. Ông cho cháu ở lại Phương thị đi mà…”
Dáng vẻ đáng thương trông thật đáng cười của hắn, không ngờ đều đang thu trọn vào tầm mắt Ân Mặc Dao qua màn hình điện thoại của Phương Cảnh Đình. Cả hai hiện ở Tập đoàn làm việc, nhưng vẫn có thể hóng chuyện ở nhà, khiến cô nàng tuyệt nhiên thích thú.
“Đáng đời tra nam. Để xem, hắn ta có làm ra ngô ra khoai gì không khi bị đuổi khỏi Phương thị.”
Trông cô hả hê, Phương Cảnh Đình cũng vui lây. Hiện tại anh đang ôm cô trong lòng và muốn được thưởng một chút gì đó, nên liền kể công:
“Thấy năng xuất làm việc của anh thế nào, có phải nên thưởng cho anh chút phúc lợi gì không?”
Sao mà cô có thể không hiểu ý anh muốn gì. Mà hiểu, thì phải đáp ứng bằng một nụ hôn ngọt ngào trên môi.
“Thế này đã đủ chưa?”
“Chưa đủ.” Phương Cảnh Đình cười tà mị.
Nói rồi, liền lập tức chiếm đoạt hai phiến môi anh đào của người phụ nữ thật lâu, hôn thật sâu, mới thấy vừa lòng.
“Tối nay, anh lại dẫn em đi xem kịch hay.”