Xoảng...
Phương Quảng Trọng nhận lấy trái đắng, vừa về tới nhà liền trút hết bực tức lên vật dụng trước mắt, điển hình là tách trà nóng vừa rót xong đã đưa lên uống, kết quả bị bỏng nên tức càng thêm tức mà dứt khoát đập vỡ.
Ân Hiên Viên ngồi bên cạnh cũng bất mãn ra mặt.
"Vẫn đang tức chuyện bạn gái cũ bị chú út của mình "xơi" à?" Cô ta khinh khỉnh hỏi.
"Rõ ràng người sắp xếp là lão già Ôn Dĩnh, tại sao cuối cùng người xuất hiện lại là Phương Cảnh Đình chứ? Đã vậy, cô ta còn dám kênh kiệu nói chia tay một cách dứt khoát như thế, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì mà Ân Mặc Dao lại thay đổi 180 độ kiểu đó?"
"Lần sau, tốt nhất nên ở lại canh chừng cho cẩn thận vẫn hơn. Quan trọng bây giờ là, con nhỏ đó đã được Phương Cảnh Đình bảo vệ rồi kìa, nếu nó thật sự trở thành thím út của anh, thì cứ chờ đến lúc bị nó hất cẳng ra khỏi Phương thị đi."
"Em còn định tiếp tục dụng kế này lần hai à? Nếu không phải vì em bảo anh làm vậy để ba em đuổi cô ta ra khỏi nhà, giúp em thừa hưởng toàn bộ tài sản của Ân gia, thì giờ anh cũng đâu bị liên lụy."
Hại người không thành, kết quả còn khiến nội bộ xào xáo. Phương Quảng Trọng, Ân Hiên Viên, cứ mỗi người có một mối đe dọa khiến cả hai không ngừng chột dạ, lo âu.
Phải biết, thế lực của Phương Cảnh Đình không phải dạng vừa. Nếu hiện tại Ân Mặc Dao đã thay đổi hoàn toàn và còn đạt được quyết tâm lấy anh ta làm chỗ dựa, thì hai mệnh khổ ải trăm bề nhất định sẽ là bọn họ.
Ân Hiên Viên làm sao cam tâm để điều đó xảy ra?
"Thay vì ngồi đây cãi nhau, sao chúng ta không cùng nhau nghĩ cách xử lý đứa con hoang đó chứ? Nếu nó thật sự tìm được chỗ dựa, thì buộc phải ra tay càng sớm càng tốt."
Nhìn vào ánh mắt thâm độc của người phụ nữ, khiến Phương Quảng Trọng cũng phải hoang mang.
"Em định làm gì? Giết người?"
"Nếu thật sự cần thiết, thì đó sẽ là biện pháp giải quyết cuối cùng. Nhưng em vẫn không tin Phương Cảnh Đình sẽ chấp nhận chở che cho một đứa con hoang như nó. Anh cũng biết con người anh ta lập dị như nào mà, chắc chắn trong chuyện này còn có khúc mắc gì đó."
"Vậy nếu cái em không tin lại là sự thật thì sao?"
"Thì càng phải sớm chia cắt bọn họ, tóm lại em không muốn đứa con hoang đó có cuộc sống tốt hơn em. Và anh chắc cũng không muốn trở thành cháu của người yêu cũ đâu nhỉ?"
"Đương nhiên không muốn."
Reng reng reng...
Thật đúng lúc Phương Quảng Trọng hắn vừa kiên định tuyên bố xong, thì nhận được điện thoại từ bà Hạ, mẹ hắn gọi tới.
"A lô, con nghe!"
"..."
"Mẹ nói cái gì? Ngày mai chú út đưa bạn gái về nhà ra mắt?"
...----------------...
Biệt thự White.
Trải qua một đêm tại môi trường sống mới, khiến Ân Mặc Dao cứ trằn trọc mãi đến gần sáng. Dù vậy, cô vẫn kịp dậy sớm để chuẩn bị quần áo cho thật chỉn chu, tươm tất. Bởi vì, hôm nay là lần đầu tiên cô được đưa đi ra mắt gia đình "bạn trai".
Mặc dù, hiện tại Phương Cảnh Đình không phải là bạn trai của Ân Mặc Dao cô, nhưng với cô mà nói, thì cuộc gặp mặt này vẫn vô cùng quan trọng. Bởi vì, đó là chìa khóa của cánh cửa đầu tiên trong công cuộc trả thù.
Trang điểm nhẹ nhàng, thời trang thanh lịch, việc cuối cùng là tự tin sải bước đi xuống phòng khách. Và chỉ ít phút sau đó, chiếc nhan sắc nền nã, xinh xắn này đã lọt vào tầm mắt của hai người đàn ông dưới nhà.
La Kiến Hầu một phen há hốc, "tảng băng" Phương Cảnh Đình cũng đứng hình khi bắt gặp dáng vẻ kiều diễm ấy. Nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân của cô, vô tình làm trái tim hai người bọn họ lỗi mất một nhịp.
Ân Mặc Dao, cô cứ tự tin xinh đẹp như này, có khi nào lại khiến họ anh em tương tàn, tình bạn rạn nứt?
"Cô gái này..." La Kiến Hầu vẫn đang lắp bắp.
Chính lúc này, Ân Mặc Dao khoan thai bước tới, điềm đạm hỏi nhỏ một câu:
"Sao hả, có phải tôi rất đẹp không?"
"Đẹp hơn cá mặt quỷ một chút." Phương Cảnh Đình bình thản lên tiếng.
Chỉ một câu nói của anh ta cũng đủ khiến bầu không khí giữa ba người liền lắng xuống thấy rõ. La Kiến Hầu một phen gượng gạo, muốn bật cười nhưng sợ chọc giận mỹ nhân, nên đành cố gắng đè nén. Trong khi đó, Ân Mặc Dao cũng hiện đầy vạch đen trên trán, bất mãn mà lườm lấy ai kia.
"Vậy so ra tôi vẫn đẹp hơn anh." Cô đanh thép đáp trả.
"A haha... Hóa ra, cá mặt quỷ là cậu đó sao? Ôi, cười chết tôi mất, haha..."
Lần này, thì giới hạn chịu đựng của La Kiến Hầu đã hết. Nhìn anh ta hả hê bật cười, mà sắc mặt Phương Cảnh Đình liền hầm hầm sát khí.
"Cố cười đi, để mai mốt muốn cười cũng không cười được." Phương Cảnh Đình trầm giọng, nhắc nhẹ một câu liền khiến hai người còn lại lạnh cả sống lưng.
Thẹn quá hóa giận là có thật.
Thấy anh đã cáu, La Kiến Hầu cũng không dám lộ liễu cười thêm. Thậm chí, lập tức đứng dậy chuẩn bị ra về.
"Xong việc rồi, tôi về."
Nói xong, cậu ấy còn nhìn qua Ân Mặc Dao, mắt nháy, môi cười, nói lời gạ gẫm.
"Em gái, anh dễ chịu hơn cậu ấy nhiều. Hôm nào rảnh, chúng ta gặp riêng một chút nhé!"
"Bye bye!" Vẫy tay xong, người đàn ông liền co chân bỏ về, chứ nếu tiếp tục nán lại chỉ sợ lát nữa bom nổ banh xác.