Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng

Chương 51: Đánh "bóng" xả stress




Nhận được lời lẽ khiêu khích, kiêu căng của Ân Mặc Dao, Ân Hiên Viên liền lập tức quay đầu muốn tát cho cô một cái.

Nhưng làm sao thành công, trong khi Mặc Dao lại phản xạ nhanh hơn cả cú đánh bất ngờ ấy. Túm lấy cánh tay đang hạ xuống, cô siết chặt trong bàn tay mình và vẻ mặt đong đầy sự vui vẻ.

“Là phụ nữ, đừng hở tí là thượng cẳng tay, hạ cẳng chân như vậy. Thảo nào, Phương Quảng Trọng chán ngán cô cũng phải rồi.”

“Câm cái miệng của mày lại đi, chắc gì Phương Cảnh Đình sẽ cưới mày mà vội đắc ý sớm.”

Thu tay về, cô ta còn chẳng tiếc lời nặng nhẹ, nhưnh suy cho cùng thì Ân Mặc Dao vẫn thản nhiên mỉm cười một cách từ tốn.

“Không cưới cũng chả sao, vì mục đích lớn nhất của tôi chính là khiến đôi tra nam tiện nữ các người phải trả giá. Giờ thì sao? Tôi thành công một nửa rồi, đắc chí cũng chỉ là điều hiển nhiên thôi.”. Truyện Hot

“Được. Mày cứ chờ đó, chuyện này chưa xong đâu.”

Nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo xong, Ân Hiên Viên đành mang theo phẫn nộ ra về.

Cùng lúc này, bên bàn của Phương Cảnh Đình lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp. Dường như họ có quen nhau nên người đàn ông ấy mới đồng ý tiếp chuyện.

Sau khi bắt gặp khung cảnh đó, Ân Mặc Dao liền đanh mặt đi tới, nhưng còn chưa kịp giáp mặt thì người phụ nữ kia đã rời đi.

“Cô gái đó là ai vậy? Sao thấy em đi tới, lại vội vã rời đi rồi?”

Nhận được câu hỏi của cô, không hiểu sao Phương Cảnh Đình lại hơi sượng sùng.

“Nhìn nhầm người thôi. Mà em đi vả mặt thế nào rồi, có vui không?”

Vừa nói, người đàn ông vừa kéo cô gái ngồi lên đùi mình, rồi vòng tay ôm eo thân mật kể cả đang ở nơi công cộng.

Mà vì nhà hàng đã được bao trọn, nên Mặc Dao cũng không hề ngại ngùng từ chối.

“Giận quá bỏ về rồi. Cơ mà, nhà hàng được anh bao hết, sao lại có người vào rồi nhận nhầm?”

Ý tứ là cô vẫn chưa chịu bỏ qua vấn đề của cô gái lúc nãy, nên lại khiến anh rơi vào tình huống khó xử.

Nhưng rốt cuộc cô gái đó là ai, sao lại có khả năng làm Phương Cảnh Đình bối rối trước người phụ nữ của mình thế này chứ?

“Anh cũng không biết, chắc do phía nhà hàng có sơ suất gì thôi. Bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ anh đưa em đi đánh người hả giận, chịu không?”

Nghe tới gợi ý trên, hai mắt Mặc Dao liền sáng rỡ, lập tức gật đầu lia lịa.

Sau đó không lâu, cả hai đã canh được thời điểm Phương Quảng Trọng rời khỏi quán bar. Trong lúc hắn xuống tầng hầm lấy xe, anh liền phất tay ra hiệu cho nhóm lính đánh thuê đã được sắp xếp từ trước xuất hiện và tiến thẳng về kẻ say rượu đang loạng choạng đi ra, còn anh và cô vẫn ở trong ô tô quan sát tình hình.

“Em có muốn đích thân xuống đó dạy dỗ nó không?”

“Tất nhiên là có rồi.” Ân Mặc Dao tuyệt nhiên phấn khích.

Phương Cảnh Đình lúc đó chỉ trưng ra nụ cười nuông chiều và từ tốn lấy ra một chiếc gậy đánh bóng chày đưa cho cô gái.

“Nể mặt anh, đừng đánh vào những điểm chí mạng.”

“Em biết rồi.”

Cô vui như được mùa, nhận ngay lấy chiếc gậy và hào hứng bước xuống xe. Chẳng mấy chốc sau, Phương Quảng Trọng đã bị nhóm người của Mặc Dao chặng đường.

Khựng người lại, hắn giương đôi mắt say xỉn nhìn lên người trước mặt, rồi lập tức nhếch mép cười khinh bỉ khi ngấm ngầm đoán được Ân Mặc Dao chuẩn bị làm gì.

“Thím út dẫn theo nhiều chó săn như thế, là định tìm tôi tính sổ đó à? Thím đừng tưởng có chú tôi chống lưng, thì thím muốn làm gì cũng được và cũng đừng quên rằng ở đây còn có camera giám sát. Thím mà dám ngông cuồng xằng bậy, tôi bảo đảm ngày mai thím phải lên đồn đấy, tin không?”

Mấy lời hăm dọa của hắn tưởng hay ho thế nào, kết quả vẫn chỉ nhận được nụ cười khinh bỉ của Ân Mặc Dao.

“Thì có chồng tôi chống lưng mà, muốn đánh cậu lẽ nào còn để bị nắm thóp.”

Nói rồi, cô liền ra hiệu cho hai người đàn ông đi tới giữ chặt hắn lại. Phương Quảng Trọng lúc bấy giờ mới bắt đầu thấy hoảng.

“Ân Mặc Dao, cô đừng có làm bậy. Buông tao ra, lũ khốn.”

“Yên tâm đi, thím chỉ làm đúng chứ không có bậy. Vả lại, lần trước cháu còn dám giở trò đồi bại với thím dâu tương lai ngay trong công ty, thì hôm nay đánh cháu vài cái cho hả giận, chắc ông bà cháu cũng không buồn phiền gì đâu.” (Ps: đoạn giở trò đồi bại là do ở chương 26-27 Y có thay đổi tình tiết, nên nếu thắc mắc thì mọi người đọc lại giúp Y nha!)

“Bụp…phịch…”

Ân Mặc Dao vận động gân cốt bằng cách liên tục tung những cú đánh “bóng” bằng gậy thật chuyên nghiệp. Đánh tới khi Phương Quảng Trọng ngã quỳ xuống đất, mời dừng lại nghỉ hơi.

Cùng thời điểm này, Phương Cảnh Đình ở trong xe lại chẳng bận tâm đến việc cô làm, mà anh đang cầm điện thoại gọi cho La Kiến Hầu.

“Điều tra giúp tôi bối cảnh trước đó của Nhan Ngọc Châu ở thành phố B xem thế nào, tôi cần thông tin chính xác trong thời gian sớm nhất.”

“Sao hôm kia bảo không cần theo dõi hay điều tra gì nữa mà?” La Kiến Hầu ở bên kia bày tỏ thắc mắc.

Lúc này, sắc mặt Phương Cảnh Đình vẫn trầm lạnh như băng.

“Vì cô ấy trở về rồi.”