Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất - Chương 39: Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |1|




Chăn đệm mềm mại so với người nằm trên sàn với một tầng bông mỏng manh đủ để nhìn ra sự bất công rõ rệt.



Cánh cửa khép kín khẽ hé ra một khe hở, đầu tiến vào, vô số sợi tóc đen khẽ đung đưa y như ma nữ trong TV xuất hiện.



Một chân trước khẽ bước vào, thấy không có dị động, một chân khác cũng bước vào luôn.



Thiếu niên nằm chữ đại trên giường, chăn đá qua một bên, nữa cái chăn rũ xuống giường.



Sau khi xác định thiếu niên không tỉnh dậy, Lận Ngang nhẹ nhàng nhặt chăn lên, đắp lại, sau đó lui ra ngoài.



Cửa lần thứ hai khép lại, bên trong một mảnh tối đen.



Một đôi mắt sáng ngời thanh tỉnh mở ra.



Khấu Thu để tay lên bụng, vừa xoa vừa hỏi: “Sao phải cố ý đá chăn xuống đất.”



Ngủ trên nền đất, Lận An Hòa thản nhiên lên tiếng: “Nếu không thì chú ấy cứ 5 phút sẽ qua một lần, cho đến khi xác định cậu đá chăn giúp cậu đắp lại mới ngừng.”



Khấu Thu hít một hơi sâu: “Rối loạn ám ảnh cưỡng chế?”



Lận An Hòa: “Yêu thích cá nhân.”



Khấu Thu: “…”



“Dạ dày không thoải mái?”



Khấu Thu sợ run một chút, mới kịp phản ứng hắn đang hỏi mình, dừng lại động tác xoa bụng, đáp: “Không có, chỉ là hơi đói.”



Không biết vì sao càng lúc càng thấy đói bụng.



Lận An Hòa: “Xoa bụng có thể tăng tốc độ tiêu hóa.”



Khấu Thu: “… Thì ra là thế.”



Phòng bếp rất to, dụng cụ đầy đủ. Chỉ là một cái nồi mà có hơn mười loại, đủ để nhìn ra chủ nhân đam mê nấu nướng đến cỡ nào.



Lận An Hòa mở tủ lạnh, lấy ra một túi bánh trôi đông lạnh: “Muốn ăn nhanh chỉ có cái này.”



Từ sau cơm trưa đến giờ chưa từng ăn gì, Khấu Thu đương nhiên sẽ không ghét bỏ.



‘Xoẹt’ một tiếng, gói to bị xé ra. Lận An Hòa lấy ra một cái bát đổ bánh trôi vào, sau đó lấy ấm nước nóng rót vào, đậy nắp nhựa trong suốt lên, sau đó quay lại hỏi Khấu Thu: “Phải ngâm bao lâu?”



Đợi một hồi không thấy Khấu Thu trả lời, chỉ thấy hắn vẻ mặt rối rắm: “Khó chịu?”



Khấu Thu: “… Đau dạ dày.”



Còn chưa ăn mà đau dạ dày? Xem ra thân thể đứa nhỏ này không được tốt, nên uống nhiều thuốc bổ.



Qua 5 phút sau, Lận An Hòa gỡ nắp nhựa, lấy đũa chọt chọt một cái bánh trôi: “Sao vẫn còn cứng?”



Khấu Thu nghĩ nghĩ, chân thành đề nghị: “Theo ý kiến cá nhân, tôi thấy bắt bếp lên nấu có lẽ nhanh hơn một chút.”







“Sao mặt mày khó coi vậy? Chưa ăn hả, ngủ không ngon hay chưa làm bài tập?”



Khấu Thu nhìn Cơ Chi, vô lực nói: “Cả ba.”



Một lát sau, Trần Nhạc Thiên bước vào phòng học, tóc hỗn loạn, cước bộ phù phiếm.



Cơ Chi lặp lại câu hỏi khi nãy vừa hỏi Khấu Thu: “Chưa ăn hả, ngủ không ngon hay chưa làm bài tập?”



Trần Nhạc Thiên run rẩy ngón tay chỉ chỉ: “Hỏi cậu ta.”



Cơ Chi nhìn hắn run rẩy, buồn bực hỏi Khấu Thu: “Cậu làm gì cậu ta?”



Khấu Thu nói chuyện sáng nay ở trước cổng trường.



Chân trước hắn vừa mới xuống xe Lận An Hòa, sau lưng Trần Nhạc Thiên lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vọt lên trước mặt hắn, mỉm cười chào hỏi. Sau đó lặng lẽ nói nhỏ bên tai Khấu Thu: “Mẹ tớ cũng tới, vạn lần không được nói tớ cùng A Mai lớp bên cạnh có một chân.”



Khấu Thu: “Hai cậu khi nào có một chân?”




Trần Nhạc Thiên: “Mấy ngày trước, nhiều lắm cũng chỉ là nắm cái tay, ngay cả miệng cũng chưa chạm nhau đâu. Mẹ tớ hận nhất là yêu sớm, bà ấy phát hiện ra chút manh mối nên mới cố ý đưa tớ đi học.”



Mấy ngày nay cước di động tăng lên như cổ phiếu tăng giá, bà Trần sắc bén phát hiện mầm mống yêu sớm.



Ở Học viện Egger nam nữ có hảo cảm kết giao với nhau, chỉ cần không quá nổi bật đều được trường học ngầm thừa nhận. Gia tộc hay tài phiệt cũng hy vọng thông qua trường học mà bồi dưỡng tình cảm tiện thể ngày sau đám hỏi.



Nhưng mọi việc luôn có ngoại lệ, mẹ của Trần Nhạc Thiên tuyệt đối chính là nhân tài kiệt xuất trong số những ngoại lệ kia. Bà sinh ra từ thư hương thế gia, đối với chuyện yêu sớm luôn cho rằng đây là hành vi trơ trẽn.



Trong chiếc xe màu đen có rèm che xa hoa. Một nữ nhân trung niên xinh đẹp nhã nhặn, khí chất ôn nhu, mặc sườn xám cổ điển xuất hiện.



“Tóm lại, lát nữa phải phủi sạch quan hệ của tớ với nữ sinh khác, tuyệt đối không thể nói. Còn nữa đừng làm tớ mất mặt, xong việc tớ mời cậu ăn cơm.”



Cơ Chi nghe đến đó, dường như hiểu, hỏi: “Cậu ta bán đứng cậu?”



Trần Nhạc Thiên giận dữ: “Vậy còn đỡ.”



Nói đến lúc Khấu Thu cùng Trần Nhạc Thiên đi đến cạnh ô tô của bà Trần. Trần Nhạc Thiên giới thiệu: “Đây là Khấu Thu, là bạn học tham gia kỳ thi toán cấp tỉnh đợt này.”



Vừa nghe đứa nhỏ này thành tích không tồi, độ hảo cảm của bà Trần lập tức bay lên, vẻ mặt ôn hoà chào hỏi như nói đùa: “Nhạc Nhạc có phải hay ở trường trêu chọc nữ sinh không cháu?”



Khấu Thu nghiêm túc gằn từng chữ: “Là mấy bạn nữ kia quấn cậu ấy mới đúng.”



Trần Nhạc Thiên mới vừa mặc niệm một câu anh em tốt trong lòng, chợt nghe Khấu Thu nói tiếp: “Dì à, dì yên tâm đi. Trần Nhạc Thiên được cái bạn nữ thích nhưng cậu ấy không thích mấy bạn nữ.”



Cơ Chi hút một hơi khí lạnh: “Sau đó thì sao?”



Trần Nhạc Thiên: “Mẹ tớ mỗi ngày đều kiểm ta phòng ngừa tớ yêu sớm, nhưng giờ thì lên kế hoạch xem mắt trong mười năm, lại đăng báo xem mắt cho tớ nữa.”



Nói xong, lấy ra một quyển dày ơi là dày.



Khấu Thu cảm thấy chính mình rất vô tội: “Là cậu nói muốn phủi sạch quan hệ với nữ sinh, còn không được làm cậu mất mặt.”



Hắn buông tay nói: “Tôi cái gì cũng đều làm được nha. Nhớ, cậu đã đáp ứng mời tôi ăn cơm.”



Trần Nhạc Thiên đứt hơi.




Cơ Chi trước khi hắn đứt hơi bỏ mình, vội vàng chuyển chủ đề: “Bệnh mẫn cảm của cậu dường như đã khá hơn nhiều?”



Trần Nhạc Thiên sờ sờ cổ: “Ừm, không ngứa nữa. Tan học đến phòng y tế lấy thêm thuốc bôi ngoài da là được, lần trước không biết để đâu mất tiêu.”



Trong sân trường, đám nữ sinh đều đang bàn tán về người tên Thẩm Thanh Hữu.



Ca vương Thẩm Thanh Hữu, lấy hình tượng quý công tử thanh lãnh ra mắt. Chương trình giải trí hot nhất hiện nay chính là chương trình ‘Khiêu chiến Thẩm Thanh hữu’, càng đem sự nghiệp của hắn đẩy lên một tầm cao mới.



Trần Nhạc Thiên trăm triệu lần cũng không ngờ nhân vật chính trong buổi bàn tán chỉ xuất hiện trong TV lại đứng trong phòng y tế — đối diện với Hạ Dự.



“Mẹ Hạ Hoài không đồng ý để chúng tôi đến với nhau.”



Sau khi nghe xong, Hạ Dự lại cười, vết đao trên mặt hòa cùng với nếp nhăn tạo nên một khuôn mặt vô cùng khủng bố: “Em không một lời nào chia tay với tôi, sau đó cùng một chỗ với em trai tôi. Giờ lại nhờ tôi khuyên mẹ kế để hai người đến với nhau, người yêu cũ biến thành người thân?”



Thẩm Thanh Hữu: “Mẹ của Hạ Hoài có thẹn với anh. Nếu anh nói, bà ấy sẽ nghe.”



Hạ Dự cùng Thẩm Thanh Hữu biết nhau từ bé. Sau mười mấy năm quen thuộc từ hiểu nhau biến thành người yêu. Cho đến khi Hạ Dự đi bộ đội, bị trúng đạn trọng thương. Trong khi hắn nằm viện vật lộn với thần chết cướp lại mạng sống, Thẩm Thanh Hữu lại thông đồng với người em cùng cha khác mẹ của hắn.



Cho đến giờ phút này, Hạ Dự cũng biết. Thẩm Thanh Hữu sống quá thanh tỉnh, hắn nhìn như đơn bạc, nhưng so với bất cứ kẻ nào đều có lý trí hơn.



Mình không có lý do trách hắn. Thẩm Thanh Hữu chính là trong một mối quan hệ hỏng nhất chọn ra lựa chọn có lợi nhất với bản thân.



Nhưng nếu đã yêu, sao lại không có hận?



Thẩm Thanh Hữu tháo kính râm, lộ ra đôi mắt xinh đẹp: “Tôi không yêu hắn. Nhưng việc đã đến nước này, anh coi như giúp tôi một lần cuối đi.”



“Giúp cái con khỉ!”



Một âm thanh không hài hòa vang lên.



Trần Nhạc Thiên đẩy cửa xông vào. Khấu Thu đi đằng sau nhưng không cản. Hạ Dự từng cứu mạng bọn họ, một nam nhân tốt như vậy không đáng để bị đối xử như thế.



Thẩm Thanh Hữu thấy có người ngoài. Đầu tiên không vui nhíu mày, sau lại nói với Hạ Dự: “Tôi hy vọng chuyện hôm nay không truyền ra ngoài.”




“Bọn này sẽ không nói.” Trần Nhạc Thiên nhìn Hạ Dự: “Nhưng thầy ấy sẽ không giúp anh.”



Thẩm Thanh Hữu: “Chỉ là mấy đứa con nít, có quyền gì mà lên tiếng.”



Trần Nhạc Thiên tức đến khó thở, ngược lại tỉnh táo nói: “Không thì cá cược đi.”



Thẩm Thanh Hữu không khỏi hiếu kỳ. Chỉ là một tên nhóc con, có tiền vốn gì đánh cược với hắn, những con cháu quý tộc này chẳng có gì khác ngoài tiền tài.



“Đánh cược chương trình ‘Khiêu chiến Thẩm Thanh Hữu’ tuần này, tui…” Trần Nhạc Thiên dừng một chút, chỉ vào Khấu Thu cùng Cơ Chi đứng phía sau: “Cùng bọn họ đoạt giải quán quân.”



Khiêu chiến Thẩm Thanh Hữu, tên như ý nghĩa. Khiêu chiến ca vương Thẩm Thanh Hữu. Dù bạn là người bình thường hay ca sĩ, một mình hay một nhóm, chỉ cần đăng ký tham gia là có thể khiêu chiến.



Giám khảo đều là người có quyền uy trong giới. Người bị khiêu chiến đương nhiên là Thẩm Thanh Hữu. Từ chương trình đầu tiên phát sóng cho đến hiện tại đã được 13 tập, nhưng không ai thành công. Thẩm Thanh Hữu dựa vào giọng hát thâm tình, kỹ thuật cao siêu chinh phục vô số thiếu nam thiếu nữ, sự nghiệp đạt tới đỉnh cao.



“Nếu chúng tôi thắng, anh không được đến làm phiền Hạ Dự nữa?”



Thẩm Thanh Hữu cười lạnh một tiếng: “Tôi muốn xem đám nhóc ranh các cậu có bao nhiêu năng lực.”



Nói xong, đeo kính râm cùng khẩu trang đi ra ngoài.



Hắn đi rồi, Trần Nhạc Thiên quay đầu lại hỏi hai người đằng sau: “Tớ vừa nói gì vậy?”



Khấu Thu rút di động ra: “Tôi có quay phim lại, cần xem không?”



Xúc động là ma quỷ, nhưng bị đánh mặt sưng cũng muốn xung phong!



Trần Nhạc Thiên hào khí vạn trượng nói: “Cứ yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ thắng.”



Trong mắt Hạ Dự mang theo vài phần ý cười. Tâm tính thiếu niên tuy non nớt, nhưng thắng ở chân tâm.



“Trước hết…” Trần Nhạc Thiên lấy lòng cười cười: “Có thể cho em ghi nợ thuốc bôi ngoài da được không?”



Một câu của Khấu Thu làm mẹ cắt thẻ tín dụng, ngay cả tiền mặt cũng không cho.



Khi về lớp, Trần Nhạc Thiên cúi đầu, thật cẩn thận hỏi: “Các cậu sẽ giúp tớ, đúng không?”



Khấu Thu: “Cậu nghe Cơ Chi hát lần nào chưa?”



Trần Nhạc Thiên dừng bước lại, đột nhiên nhớ tới, ở đây có tên mù hát.



Cơ Chi đánh chết cũng không thừa nhận mình hát khó nghe, hất cằm: “Làm như cậu hát hay lắm ấy, hát hai câu thử xem.”



Khấu Thu: “Người thua thì sao?”



Cơ Chi: “Bao cơm trưa một tuần.”



Khấu Thu: “Chơi luôn.”



Trong phòng học nhạc, Khấu Thu đứng bên cửa sổ, sau lưng là vô tận nắng chiều thiêu đốt. Hắn khẽ hé đôi môi, mỗi một nốt thốt ra đều vô cùng hoàn mỹ, âm thanh phát ra đều lấp lánh ánh vàng.



Tiếng hát cao vút quanh quẩn trong vách tường. Đám bạn đằng sau sợ đến ngây người.



Vừa kết thúc, Khấu Thu bình tĩnh đi tới, nội tâm hỏng bét.



|Khấu Thu: ngươi đã nói là giọng hát tuyệt vời.|



Tiếng hát tuyệt vời nhất chẳng lẽ không phải mềm mại giống như thân thể người cá sao?



|Hệ thống: xin kí chủ yên tâm. Số liệu của hệ thống tất cả đều đứng đầu, người cá chỉ hoàn mỹ nhất trong phương diện lễ nghi. Về phần tiếng hát, hệ thống kích hoạt hình thức ‘Vương của âm cao’ bài opera kinh điển của Pavarotti— Nessun dorma.|



Đúng thật là kinh điển. Khấu Thu quay đầu lại, thấy Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên còn chưa hoàn hồn trong dư âm quãng 8, cố gắng ra vẻ dường như không có việc gì.



Thật lâu sau, Cơ Chi mới nói: “Tôi có thể nghe nhạc cao độ, nhưng cảm thấy có chút đau đầu.”



Đối với người chỉ nghe âm nhạc bình thường, quả thực chính là một hồi tàn phá.



Trần Nhạc Thiên dừng một chút: “Các cậu cảm thấy chúng ta có khả năng thành công đoạt quán quân sao?”



Khấu Thu ăn ngay nói thật: “Thực xa vời.”