Trùng Sinh: Yêu Anh Nhất!

Chương 27




Hôm sau.

Hà Lâm mở mắt ra đôi mắt cô nặng trĩu. Cả cơ thể không tài nào nhấc nổi bên ngoài hình như mặt trời cũng lên cao lắm rồi. Hà Lâm cố nhích người đề ngồi dậy. Ôi trời xương sống của cô muốn gãy đến nơi. Ở dưới còn đau hơn thế nữa.

Hà Lâm nhìn sang bên cạnh, hắn vẫn ngủ ngon lành. Khuôn mặt này khi ngủ cũng đẹp thật đó. Cô nhìn xuống cơ thể hắn có thể thấy rõ được những dấu vết đêm qua do cô để lại. Cô há hốc mồm vội lấy tay che lại. Đêm qua không phải mơ.

Cô nhẹ nhàng kéo chăn ra để bước xuống giường. Đau đớn quá đi mất, cô men theo tường cố vào được phòng tắm.

Nhìn cả người trong gương mặt cô đỏ bừng. Không có chỗ nào là không có vết đỏ. Tên khùng đó đêm qua cô ngủ say hắn đã làm gì vậy chứ! Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại một chút trên cổ. Ở đó xuất hiện sợi dây chuyền từ khi nào vậy?"

Cô lấy tay sờ nhẹ lên mặt dây chuyền. Đẹp quá! Ai tinh tế chọn ra sợi dây chuyền này vậy! Hà Lâm mỉm cười,nhưng nụ cười đột nhiên tắt ngủm lại, cơn đau bên dưới lại chuyền đến. Cô mệt mỏi đi vào bồn tắm. Cố chà chà lên vết đỏ đó. Nhưng nó chỉ mờ nhẹ đi chứ không biến mất.

Cô bất lực quẳng luôn cái bông tắm.

Hà Lâm tắm xong cô quấn khăn choàng tắm rồi bước ra ngoài. Bắc Từ Hoành vậy mà vẫn còn ngủ. Hôm nay sao ngủ say thế!

Cô đi tới gần lay lay hắn dậy. Bắc Từ Hoành chộp lấy cánh tay đó kéo nhẹ xuống kế bên mình. Hắn ôm cô lại tiếp tục ngủ.

“Bắc Từ Hoành trưa lắm rồi mau dậy đi”

Hắn dụi dụi đầu vào sau cổ cô.

“Ưm, không muốn đâu”

“Anh khỏi bệnh rồi nhỉ? Đêm qua mặt mày nhăn nhó cau có như thế!”

“Anh yêu em”

Cô đỏ mặt, đột nhiên nói cái gì thế!

Hà Lâm đẩy hắn ra, cô ngồi dậy. Bắc Từ Hoành cũng mở mắt ra. Hắn không ngồi dậy mà nằm nghiêng qua nhìn cô lấy tay đỡ đầu mình lên.

"Đẹp không? Sợi dây chuyền "

“Anh đeo nó sao?”

“Ừm, anh thấy nó hợp với em nên muốn tặng”

"Bình thường "

Hà Lâm đứng lên, cô đi sang tủ quần áo mở ra. Không ngờ bên trong đã có sẵn đồ cho cô. Không phải một mà rất nhiều. Hà Lâm lựa đi lựa lại một bồ đồ “kín cổng cao tường” nhất rồi mới lấy ra. Cô cởi bỏ áo choàng tắm ngay trước mặt hắn. Bắc Từ Hoành giật mình tai hắn đỏ bừng lên.

“Em không còn ngại sao?”

“Đêm qua có góc khuất nào của tôi mà anh chưa nhìn hay chạm qua đâu. Còn gì phải ngại nữa”

Cô mặc đồ xong thì mở cửa đi ngoài, để hắn nằm lại một mình. Bắc Từ Hoành cũng bật dậy vào nhà vệ sinh. Hắn tắm nhanh rồi thay đồ đi ra ngoài.

James từ cửa đi vào,cả hai bất ngờ chạm mặt nhau. Cô cúi đầu chào hỏi, James cũng nhanh chóng chào lại. Hà Lâm đi tới sopha định ngồi xuống thì liền khựng lại. Trên ghế đầy đồ ăn vươn vãi, hình như chỉ toàn là vụn bánh. James nhanh chóng chạy tới.

“Cô đợi chút, tôi dọn ngay đây!”

Anh ta cuốn cuồn lấy giấy gôm gôm nhặt nhặt từng vụn bánh lên. Bắc Từ Hoành bước ra hắn ôm eo cô còn không quên bóp một cái.

“Anh làm gì?”

Bắc Từ Hoành hôn lên tóc cô một cánh nhẹ nhàng.

“Chúng ta đi gặp ông nội”

James khựng lại đôi chút. Anh ta sợ sẽ bị lộ quá, nếu mà lộ ra Bắc Từ Hoành chắc giết anh ta mất. Trong tâm thế lo sợ nhưng vẫn phải dọn dẹp ghế.

“James, cậu ở đây giữ nhà nha. Tôi đưa cô ấy đi trước”

“Ờ ờ, ok ok đi đi”

Bắc Từ Hoành ôm eo cô bước ra ngoài cửa, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống lấy giày xỏ vào chân cho cô, Hà Lâm không từ chối vì bây giờ cô ngồi xổm xuống cũng không được. Mang giày xong hắn mở cửa để cô ra trước rồi hắn theo sau.

James vừa thấy hắn ra liền nhanh chóng gửi tin nhắn cho ông nội hắn báo trước rồi dẹp điện thoại tiếp tục dọn dẹp.

_______

Đến cổng chính, hắn bước xuống rồi đi sang mở cửa cho cô. Hà Lâm bước ra, lại trở lại đây rồi. Bắc Từ Hoành nắm chặt tay cô cả hai cùng bước vào. Lần này hắn sẽ không buông tay cô nữa. Dù có phải hy sinh thì hắn cũng sẽ đứng ra chắn cho cô.

Bà quản gia thấy hắn tới thì hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đi ra cúi chào

“Ông nội tôi đâu?”.

“Lão gia đang đánh cờ ở gian dưới”

Hắn gật đầu, nắm tay cô đi tiếp về phía sau. Tùy tiện đẩy cửa ra bước vào trong. Lần này ông lão đang cắt tỉa chậu cây cảnh trong vườn. Bắc Từ Hoành lên tiếng

“Ông nội”

Ông lão quay ra sau, nhìn thấy cả hai đang nắm chặt tay nhau. Ông lão gật đầu rồi đi sang chỗ bàn trà ngồi xuống.

“Chuyện gì?”

“Cháu quyết định rồi. Cháu sẽ cưới cô ấy”

“Thật sao? Không kết thúc nữa?”

Bắc Từ Hoành thắc mắc nhìn ông. Hắn có chút không hiểu.

“Hai đứa đã vượt qua được bài kiểm tra của ta. Nên cứ yêu đi”

“Bài kiểm tra gì chứ?”

"Những gì trải qua đêm qua, chính là thử thách "

“Vậy là ngay từ đầu ông chỉ dọa thôi sao?”

Ông lão gật đầu

“Có thể xem là vậy!”

Bắc Từ Hoành bật cười lớn,rồi hắn nhíu mày. Hà Lâm ở kế bên vuốt vuốt ngực muốn hắn bình tĩnh lại.

“Ông à! Tại sao ông phải làm vậy!”

“Nếu đêm qua cô gái này không trở lại thì chứng tỏ tình cảm của hai đứa vẫn chưa quá sâu đậm. Nhưng con bé đã không bỏ cháu”

Hà Lâm lúc này mới lên tiếng

“Cảm ơn ông đã làm vậy. Cháu cũng đã thấy rõ hơn được tình cảm mà anh ấy dành cho cháu rồi”

Ông lão nhìn cô rồi lại nhìn vào bàn cờ

“Cháu có chuyện muốn nói với ông”

“Hoành,con đi pha trà đi”

“Tại sao chứ? Hai người định nói gì mà không có con?!”

Hà Lâm xoa xoa vào tay hắn:" Anh cứ đi đi"

Bắc Từ Hoành nghe vậy cũng không cãi nữa hắn hôn lên trán cô rồi buông tay bước ra ngoài. Hà Lâm thấy hắn đi thì ngồi xuống phía đối diện ông.

“Cháu nói đi”

“Phải, ông nói đúng chúng không phải Trương Ninh”

Ông lão ngước mắt lên nhìn cô:" Nó biết rồi phải không?"

Cô gật đầu

“Ta không hỏi cháu lý do đâu. Thật ra ông nội cháu cũng là thầy của Hoành”

“Thật vậy sao ạ?”

"Ừm,năm nó 17 tuổi ta mới bắt đầu cho học, nó rất nhanh đã thông thạo, trở thành người xuất sắc "

“Tại sao ông lại cho anh ấy học y”

“Nó thích học, ta không có thời gian rảnh để chỉ dạy nên đưa nó tới người bạn để ông ấy dạy dỗ nó. Vả lại y thuật của ông ấy rất giỏi”

“Nếu cháu đoán không nhầm. Người làm ra thuốc ức chế cho ấy là ông nội cháu. Phải không ạ!”

“Ừm”

“Vây cháu và anh ấy đúng là có duyên thật đấy”

Ông lão bật cười. Cô cũng cười nối theo.

“Ông có ảnh anh ấy lúc nhỏ không ạ?”

“Đợi ta chút”

Ông mở tiếp hộc tủ dưới bàn ra,lấy một sắp ảnh rồi đưa cho cô xem. Hà Lâm hai tay nhận lấy. Cô cầm rồi lật xem từng ảnh.

“Wow dễ thương ghê”

“Đúng vậy, thằng bé là dễ hiểu nhất. Này cháu xem tấm nè, rồi tấm này…”

“Ui đáng yêu quá à”

“Haha, ta chụp đó”

Đứng bên ngoài cửa Bắc Từ Hoành nghe thấy tiếng cười đùa phát ra từ bên trong.Hắn không hiểu chuyện gì đẩy cửa bước vào trên tay cầm khay đựng ba tách trà.

Bắc Từ Hoành đi vào thấy họ vừa xem gì đó vừa cười rất vui. Hắn đặt khay trà xuống rồi đặt ra từng tách cho từng người. Hà Lâm nhích vào chút Bắc Từ Hoành ngồi xuống kế bên. Hắn liếc sang xem coi đang nhìn cái gì mà cười tươi vậy.

Hắn nhìn sang mặt liền đỏ bừng muốn giật lấy lại nhưng cô không cho.

“Anh làm gì vậy, em đang xem mà!”

“Ông à! Sao ông lại…đưa cô ấy chứ!”

“Anh ngại à!”

Hắn xoay mặt ra hướng khác còn cô thì dí theo muốn chọc hắn. Ông nội nhìn thấy cũng vui trong lòng. Cháu của ông đã yêu thật rồi.

______

Ở đó đã lâu nên hắn xin phép ông nội đưa cô về dù rằng cô vẫn muốn ở lại. Hắn đưa cô đi rất nhanh như sợ chỉ cần chậm một chút là cô sẽ ở đó mãi luôn vậy.

Trong xe.

“Hoành. Anh đưa em tới đây đi”

Cô đưa địa chỉ cho hắn. Bắc Từ Hoành không phản đối trực tiếp phóng xe đến đó. Chỗ đó không quá xa đi gần 15 phút là đến. Họ dừng lại ở một bệnh viện tư nhân dành riêng cho lực lượng FBI quốc gia.

“Em tới đây làm gì vậy?”

“Thật ra, em tới để xem tình trạng của Bắc Từ Mộ”

“Cái gì? Xem hắn sao?”

Cô gật đầu.

“Anh đừng vội kích động, lần trước là em bắn hắn, hắn vẫn chưa chết, chúng ta đến xem tình hình để dễ đối phó”

Bắc Từ Hoành thở dài chấp thuận theo ý cô. Hắn lái xe đi vào trong không ngoài dự đoán chiếc xe bị chặn lại. Hà Lâm phải gọi điện cho Lý Bạch Phong để trợ giúp cuối cùng cũng vào được.

Lý Bạch Phong đã ở trước của đợi sẵn. Nên cô vừa tới thì đã nhìn thấy anh. Bắc Từ Hoành đỗ xe xong đi vào cùng cô. Hắn cố tình nắm chặt tay cô lại để anh thấy.

Lý Bạch Phong lướt nhẹ qua sau đó tươi cười dẫn cô vào trong

“Nè anh là cảnh sát?” Bắc Từ Hoành thắc mắc lên tiếng

“Ừm tôi là FBI ngầm, xin lỗi thời gian qua đã giấu”

Hà Lâm đã biết chuyện này từ lúc hắn bất tỉnh nằm trong viện nên cô cũng không còn bất ngờ gì nữa. Địa chỉ này cũng là anh cho cô.

Tầng bệnh của Bắc Từ Mộ là tầng 5. Hắn nằm trong viện tình nghi đặc biệt nên được ở một căn phòng được canh chừng nghiêm ngặt. Cô đứng từ bên ngoài nhìn vào, Bắc Từ Mộ như bị điên hắn cứ la làng rồi nhảy nhót trên giường. Đúng là khùng thật rồi.

“Hắn không còn khả năng sinh con nữa nên mới như vậy đó”

“Hả? Không còn luôn sao?”

Lý Bạch Phong gật đầu:" Là em bắn mà"

Bắc Từ Hoành nghe vậy ngắt má cô một cái: “Đúng là độc ác thật đó”

“Lúc đó em hoảng quá chỉ bắn đại thôi không ngờ lại ngay chỗ đó à?!”

“Ừm nhắm chuẩn lắm, mà hôm nay sao em mặc đồ kín đáo vậy. Ý anh là vừa vào mua hè mà?”

Hà Lâm đỏ mặt. Bắc Từ Hoành đứng đợi nghe thử câu trả lời của cô.

“Hôm qua em ngủ ở nhà, mũi chích rất nhiều,đến nỗi em phải uống thuốc…nữa đó”

Bắc Từ Hoành phụt cười,hắn đưa tay lên che miệng. Cố tình ngước lên nhìn biểu cảm của Lý Bạch Phong. Anh ta hoàn toàn tinh lời cô.

“Mũi sao? Vậy em phải cẩn thận hơn. Nhớ chưa” Lý Bạch Phong vừa nói vừa xoa xoa đầu cô.

Bắc Từ Hoành ngứa mắt hất tay anh ra. Hà Lâm quay sang liếc hắn một cái

“Vậy thì bữa sau em lại tới”

“Tạm biệt về cẩn thận nha”

“Khỏi lo, có tôi đây cô ấy sẽ không bị gì hết!”

Hắn nói xong choàng tay qua cổ cô. Rồi kéo cô đi. Lý Bạch Phong đứng phía sau nở nụ cười nhẹ đợi khi cô đi khuất hắn mới thay đổi biểu cảm liếc nhìn vào trong phòng bệnh.

_______

“Anh đưa em đi đâu vậy?”

“Đi học cách bắn súng. Thú vị lắm”