Trước Gameshow Tình Yêu, Hắc Nguyệt Quang Cô Ấy Bị Mất Trí Nhớ

Chương 9




Vì trò chuyện với đạo diễn Tuân mất một lúc, Giang Kỳ là người cuối cùng trong số các vị khách mời về phòng nghỉ sau khi tắm xong.

Nhà ở trên núi không nhiều lắm, thường sẽ sắp xếp cho hai người ở chung một phòng.

Vừa bước vào cửa, Giang Kỳ liền thấy bạn cùng phòng của mình - Mạc Thiếu Tôn.

Người đàn ông nằm ở trên giường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Nhìn thấy anh đi vào thì lười biếng cụp mắt xuống.

"Yo, bạn cặp của bạn gái hờ đây rồi!"

Nghe vậy, Giang Kỳ khẽ cau mày, "Có con nhện trên quần kìa."

"ĐM ĐM ĐM! Ở đâu ở đâu?"

Hai tiếng "con nhện" tựa như công tắc trên người Mạc Thiếu Tôn. Mạc tổng giật mình bật dậy như lò xo, sau đó điên cuồng vỗ vỗ quần.

Mãi đến khi anh ta nhìn thấy Giang Kỳ ở phía giường đối diện đang uống nước, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mình nhảy tưng tưng như con khỉ, Mạc Thiếu Tôn mới biết là anh vừa bị lừa một vố.

May mà anh ta đã dùng khăn che chắn máy quay, không thì đạo diễn và mọi người sẽ nhìn thấy hình ảnh "đẹp đẽ" này mất.

"Aish chết tịt, Giang Kỳ, cậu xấu tính quá rồi đó. Dù sao chúng ta cũng từng kết giao làm bạn bè khi còn nhỏ, cậu hố tôi một vố thế mà được hả?"

Mạc Thiếu Tôn về lại giường với vẻ mặt oán hận: "Cậu biết thừa tôi sợ cái thứ kia..."

Nói xong, thấy vẻ mặt chẳng thay đổi gì, Mạc Thiếu Tôn trợn mắt xua tay, "Được rồi được rồi, đại thiếu gia, tôi không quản cậu nữa được chưa. Nhưng mà Triệu Sanh Sanh kia thật là, tôi chiếu cố cô ấy tốt như thế, vậy mà cô ấy vừa nổi giận liền nổi giận thật, chẳng báo trước một tiếng gì cả. Cô nàng còn dám quát tôi cơ đấy, bố mẹ còn chưa quát tôi bao giờ đâu. Trọng điểm là lúc cô ấy quát cũng quá đáng sợ rồi. Tôi còn tưởng đó là người dịu dàng, dễ thương, ai ngờ đâu... con gái bây giờ đều không dễ chọc thật đấy..."

Nghe thấy Mạc Thiếu Tôn phàn nàn, khóe môi Giang Kỳ khẽ giật giật.

Vào lúc này, di động hai người đồng thời đổ chuông.

Điện thoại di động của hai người có kiểu dáng giống nhau, đây vốn dĩ không phải của họ, mà là của tổ tiết mục phát do nhà tài trợ điện thoại cung cấp, chuyên dùng để gửi tin nhắn thổ lộ tâm tình?

Đúng vậy, là tin nhắn thổ lộ tâm tình.

Đây là thông lệ lâu đời của các gameshow tình yêu, và 《 Bước đến bên nhau 》 đương nhiên không thể tránh khỏi.

Điện thoại di động vang lên lúc này, là tổ tiết mục nhắc nhở tám vị khách mời đã đến lúc gửi tin nhắn thổ lộ tâm tình.

Lần đầu gặp mặt, muốn biết tình cảm giữa các cặp đôi nào cao hơn, tình cảm của ai nhiều hơn, thì xem phân đoạn này. Bởi ở đây, mọi mánh khóe tình cảm do tổ tiết mục bày ra sẽ được thể hiện hết.

Sau khi đọc xong tin nhắn của tổ tiết mục, Giang Kỳ liền cảm thấy bên cạnh có bóng đen tiến lại gần. Vừa quay đầu lại, anh nhìn thấy Mạc Thiếu Tôn không biết từ lúc nào đã đi tới, đang thò đầu nhìn lén màn hình điện thoại của anh.

Cảm nhận được ánh mắt bình tĩnh của Giang Kỳ nhìn qua, Mạc Thiếu Tôn vội vàng ngẩng đầu lên, bắt đầu ngụy biện:

"Sao nào? Tôi xem chút cũng không được hả? Từ nhỏ đến lớn, trong vòng này ai mà không biết Giang Kỳ cậu khác người như nào, bên người không có nổi một con muỗi cái. Tôi đây không phải muốn nhìn xem cậu thích kiểu con gái nào hay sao?"

Nói xong, Mạc Thiếu Tôn bỗng nhiên sờ sờ cằm, kêu một tiếng.



"Nói, Giang Kỳ cậu thành thật khai mau, không phải cậu còn nhớ mối tình đầu đó chứ?"

Giọng điệu người đàn ông khoa trương.

"Đừng im lặng thế chứ, cậu có thể nói nhỏ cho tôi nghe, tôi thề sẽ không nói cho người khác biết."

Mạc Thiếu Tôn mặt đầy hóng hớt lại gần.

Giang Kỹ duỗi hai ngón tay đẩy ngực đối phương ra xa, "Ngu ngốc là bệnh có thể lây, cậu tránh xa tôi ra."

"Ngu ngốc..." Mạc Thiếu Tôn bùng nổ, "Cậu, ha, Giang Kỳ cậu vậy mà có thật! Bảo tôi ngu ngốc, tôi thấy cậu mới là cái người ngu ngốc nhất."

Mạc Thiếu Tôn tức giận chạy đi.

Nhưng chỉ một lúc sau, giọng nói anh chàng lại vang lên, "Tôi thật sự rất tò mò, cậu đừng keo kiệt vậy chứ? Được rồi, được rồi, không hỏi về mối tình đầu của cậu nữa. Cho tôi biết cậu gửi tin nhắn thổ lộ cho ai đi? Dù sao chuyện này cũng giấu không được..."

Giang Kỳ không trả lời.

"Vậy cậu bảo tôi nên gửi cho ai đây? Mặc dù tôi và Triệu Sanh Sanh ghép đôi hôm nay, nhưng cô ấy quát tôi như vậy, tôi còn gửi tin nhắn cho cô ấy, có phải là hơi quá đáng không? Gửi cho Âu Lê? Không được, không được, rõ ràng là cô ấy đến vì cậu."

"Hi Bội Bội là người quen, tôi không làm thế được. Hay là gửi cho bạn gái tin đồn?"

Nghe thấy mấy chữ "bạn gái tin đồn", lông mi Giang Kỳ khẽ động.

"Ai da vẫn là không được. Bạn gái tin đồn xinh đẹp thật, nhưng thật ra cũng rất hung dữ, tôi từng bị cô nàng dọa rồi."

Nghe đến đây, Giang Kỳ ngước mắt nhìn hắn.

Có lẽ thấy Giang Kỳ quan tâm chủ đề này, Mạc Thiếu Tôn hăng hái ngồi dậy khỏi giường.

"Cậu không biết sao? Thôi vậy, dù sao năm ấy cậu chưa tiến vào showbiz. Bạn gái tin đồn khi ấy..."

"Cô ấy tên là Đường Trừng."

Giang Kỳ ngắt lời anh.

"Rồi rồi rồi, Đường Trừng. Khi đó Đường Trừng mới vừa bước vào giới giải trí, công ty nhỏ Tinh Duệ, còn có cái người Trần Uy Nhuy kia thì chắc anh biết rồi. Chắc lúc đó Đường Trừng cũng không hiểu, hoặc có thể là thiếu tiền. Vừa nghe nhận được 20000 tệ liền tham gia bữa ăn hôm đấy. Sau đó, cô ấy mới biết một bữa ăn này không đơn giản như mình nghĩ."

"Mấy tên nhà giàu kia nào có đến ăn cơm, rõ ràng là đến coi mấy cô gái nhỏ là đồ ăn. Vẻ ngoài kia của Đường Trừng, làm sao mà thoát? Khi đó, tôi... khụ, không phải thấy cô ấy xinh đẹp sao? Vì thế mà muốn trêu chọc cô ấy một chút, ôi trời ơi, Triệu Sanh Sanh khi mắng người còn chỉ vào mặt mà mắng, Đường Trừng kia mà mắng người phải gọi là âm dương quái khí, chỉ cây dâu mắng cây hòe."

"Cái gì mà con mất dạy là lỗi của bố, tôi bị vậy là do lỗi của cô ấy. Cái gì mà vừa thấy tôi xuất hiện, IQ bị tụt đi mấy con phố. Đây còn là tiếng người sao?"

"Tôi bị mắng thành như vậy, ngày hôm sau còn bị chụp hình, nói cái gì mà bạn gái mới, ông trời chứng giám, tôi làm gì mà có loại phúc khí này!"

Mạc Thiếu Tôn bĩu môi.

Thấy thế, ngón tay đang cầm điện thoại của Giang Kỳ đột nhiên siết chặt lại, đầu ngón tay trắng bệch.

"Được rồi, tôi nói nhiều như vậy rồi, cậu cho tôi ý kiến đi nào, gửi tin nhắn cho ai đây? Tổ tiết mục vẫn đang chờ đấy."

Mạc Thiếu Tôn vội vàng hỏi.

Nghe vậy, Giang Kỳ ngước mắt lên nhìn anh một cách lạnh lùng, "Tùy cậu."

"Vậy cậu định gửi cho ai?"

"Không liên quan tới cậu."

"Tôi nói chuyện với cậu nhiều như vậy, cậu lại... Giang Kỳ cậu thật nhàm chán! Quên đi, tôi đã quyết định, vẫn là gửi cho Triệu Sanh Sanh đi. Dù sao cô ấy rất hung dữ, không có chàng trai nào dám nhắn tin cho cô ấy đâu. Nếu lúc này tôi đến đưa than ngày tuyết*... hehe."

* Gốc là 雪中送炭 (Tuyết trung tống thán): giúp người khi gặp nạn.

Khi nói chuyện, Mạc Thiếu Tôn đã bắt đầu chỉnh sửa tin nhắn văn bản.

Vì thế, nửa phút sau, di động Triệu Sanh Sanh vang lên.

Vừa mở ra thì thấy ——

【 Mạc Thiếu Tôn: Cô gái dịu dàng sẽ được nhiều người thích hơn, cô thấy sao? 】

Triệu Sanh Sanh: "..." Thấy cái đầu nhà anh!

Tôi thấy không nói được thì im mồm đi!

Vấn đề gửi tin nhắn này, Triệu Sanh Sanh thật sự đã băn khoăn rất lâu.



Trong nguyên tác, cô gửi tin nhắn thổ lộ cho nam chính Giang Kỳ.

Nhưng hiện tại cô không thể sánh đôi với Giang Kỳ trong lần ghép đôi đầu tiên, mà Đường Trừng lại ghép đôi với anh thành công. Nhưng hiện tại rõ ràng là chàng có tình thiếp có ý, cô không thể tự nhiên xen vào mà gửi tin nhắn thổ lộ đi được.

Làm vậy có khác gì tiểu tam đâu?

Triệu Sanh Sanh không vượt qua ranh giới này được.

Mấu chốt là ngoài Giang Kỳ, cô cũng không quen thân với hai người Túc Hải và Thịnh Dặc.

Mạc Thiếu Tôn thì thôi đi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Sanh Sanh thấy đầu mình sắp phình ra rồi.

Một lúc sau, cô đột nhiên nhìn vào camera trong phòng, giơ tay hỏi đạo diễn và những người khác.

Triệu Sanh Sanh: "Đạo diễn ơi? Tin nhắn thổ lộ tôi không gửi cho khách mời nam thì gửi cho khách mời nữ được không?"

Đạo diễn: "..."

Đường Trừng vừa mới đẩy cửa vào: "..." Hay lắm, bạn cùng phòng muốn chơi bách hợp sao!

Thấy ánh mắt Đường Trừng không đúng, Triệu Sanh Sanh vội vàng giải thích: "Không phải, ý tôi không phải thế. Tôi không động tâm với khách mời nam nào, cho nên mới..."

Được rồi, càng bôi càng đen.

"Quên đi, dù sao tôi cũng sẽ gửi đi."

Triệu Sanh Sanh gửi tin nhắn cho Mạc Thiếu Tôn trong nước mắt.

Nửa phút sau, điện thoại của Mạc Thiếu Tôn rung rung.

Vừa cầm điện thoại lên, anh ta đã bật dậy khỏi giường ngay lập tức.

"Oaa!"

Người đàn ông hét lên, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Giang Kỳ khoe khoang, "Thấy chưa, thấy chưa? Đây là mị lực của anh Mạc ta đây. Lúc trước mắng tôi đến máu chó phun đầu, không phải bây giờ thành thật gửi tin nhắn cho tôi sao?"

Giang Kỳ thuận theo mà nhìn màn hình điện thoại ——

【 Triệu Sanh Sanh: [mỉm cười] [mỉm cười] [mỉm cười]】

Sau khi xem xong, anh ngẩng đầu nhìn Mạc Thiếu Tôn đang đắc ý kia.

"Thấy chưa? Cô ấy cười với tôi, còn nói rằng cô ấy không có hứng thú với tôi. Con gái chính là thế đó. Chậc chậc."

Thấy vậy, Giang Kỳ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mạc Thiếu Tôn, tôi nhớ rõ cậu là con một."

"Đúng vậy, sao thế?"

Mạc Thiếu Tôn không hiểu tại sao Giang Kỳ nhắc tới chuyện này.

"Có điều kiện thì nói bố mẹ cậu sinh đứa khác đi."

Giang Kỳ nghiêm túc nói.

Mạc Thiếu Tôn: "..."

"Tốt lắm, cái tên Giang Kỳ này, cậu cùng bạn gái tin đồn quả thật là một cặp trời sinh, mắng người đều cùng một kiểu, tôi nói cho cậu biết..."

Cầm điện thoại lên, Giang Kỳ tự động chặn âm thanh của Mạc Thiếu Tôn lại.

Ngay khi anh đang nghĩ xem nên gửi tin nhắn như thế nào, điện thoại của anh đã rung lên.

Vừa mở ra ——

【 Âu Lê: Chưa ăn tối nên giờ có đói không? 】

Gần như cùng lúc đó, điện thoại của Đường Trừng rung lên.

【 Thịnh Dặc: Học muội à đã lâu không gặp! 】

Tin nhắn như vậy làm cho Đường Trừng khẽ cau mày.



Thực tế, nếu không có Giang Kỳ, nhìn vào sự phối hợp của tiền bối Thịnh, có thể thấy anh ta thực sự là một ứng cử viên phù hợp để xào nhiệt độ.

Nhưng ai ngờ Giang Kỳ lại tham gia.

Anh là giải pháp tốt nhất của cô.

Đạo diễn Tuân và những người khác đã thấy tin nhắn của tám vị khách mời.

"Âu Lê vẫn chọn gửi tin nhắn cho Giang Kỳ, nhưng Túc Hải lại gửi tin nhắn cho cô ấy."

"Không phải Hi Bội Bội cũng gửi tin nhắn cho Thịnh Dặc sao? Thật không ngờ Thịnh Dặc lại có tình cảm với Đường Trừng nhiều như vậy, xem ra tin tức anh ta theo đuổi tám - chín phần là sự thật."

"Ta cũng không ngờ một người như Đường Trừng, đầu tiên là Giang Kỳ, sau lại là Thịnh Dặc, lại cho chúng ta bất ngờ lớn như thế! Mấy người có tin cái này sẽ lên Hot search không?"

"Giang Kỳ và Đường Trừng sao còn chưa gửi tin nhắn? Mọi người đoán họ sẽ gửi cho ai?"

"Gửi đi rồi, gửi đi rồi, Giang Kỳ gửi cho... Đường Trừng! Thật đúng là không ngoài dự đoán!"

"Bạn học cũ của tôi thật thú vị, trước đó bảo anh phối hợp với Đường Trừng để tạo CP, anh lại đồng ý phối hợp như vậy. Sau khi kết thúc tôi nhất định phải cho cậu ấy một phong bao lì xì thật lớn!"

"Đạo diễn Tuân, anh nói gì cơ? Tôi còn tưởng..."

"Tưởng gì? Cho rằng anh ta có ý với Đường Trừng? Đừng đùa, lời nói dối này nói ra ai tin chứ? Ha ha ha."

"Này, này, Đường Trừng cũng gửi cho Giang Kỳ, thế mà lại là một đôi song tiễn!"

"Đi thôi, công việc hôm nay đã hoàn thành tốt đẹp, nhưng nếu mỗi cặp đôi đều thuận lợi như vậy, thì chương trình còn có gì đáng xem nữa? Mục tiêu của chúng ta là tạo drama. Mọi người trong đoàn ngày mai sẽ biết, lúc nào nên động tay động chân tạo kích thích. Đừng để hai mũi tên tình yêu cùng hướng về nhau, nếu thế thì người xem làm sao mà trộm ăn nhiều đường được! Mọi người đều hiểu khẩu vị của người xem rồi, kẹo ăn ngon phải là kẹo còn lưu giữ hương vị, haha!

Sau khi đạo diễn Tuân phân phó công việc cho ngày mai, anh ta ngáp một cái rồi bảo cấp dưới về nghỉ ngơi.

Lúc này, Đường Trừng thấy tin nhắn gửi tới của Giang Kỳ, khóe miệng hơi cong lên.

【 Giang Kỳ: Ngủ ngon. 】

Có thể xem như là lời chúc ngủ ngon sau khi giúp cô rửa bát không?

Giang Kỳ bên này nghiêm túc xem tin nhắn Đường Trừng gửi đến.

【 Đường Trừng: Trăng đêm nay thật tròn và đẹp, muốn được chia sẻ cùng với anh. 】

"Ái chà chà, trăng đêm nay thật đẹp à, bạn gái tin đồn diễn được quá!"

Mạc Thiếu Tôn nhìn lén tin nhắn rồi ồ lên.

Giang Kỳ: "..."

Giang Kỳ: "Nhện kìa."

"Cậu nghĩ tôi ngốc à? Loại kịch bản này cậu đã dùng một lần rồi, làm sao tôi có thể mắc mưu lần hai? Tôi... ĐM!!! Có nhện aaaaa!!"

Tiếng hét thảm thiết của người đàn ông vang vọng cả bầu trời đêm.