Trước Khi Ly Hôn Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 4: 4: An Ủi






Trước khi chuyện bị lộ ra thì mẹ Mạc Sương là một tồn tại tốt đẹp, nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, lúc nào cũng nở nụ cười, vừa có thể ở nhà biết nói lời lấy lòng chồng vừa kiên nhẫn kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ, cũng có thể trở thành bà Mạc trong những dịp quan trọng, cười nói tự nhiên, thoải mái hào phóng.

Một người phụ nữ tinh tế như vậy, gặp chuyện luôn có thể sắp xếp ổn thỏa.,

Bao gồm cả bỏ trốn với đàn ông.

Trước một đêm rời đi, mẹ Mạc Sương còn đồng ý tham gia buổi lễ tốt nghiệp, chú tâm chọn váy mặc, ngay cả chiếc nhẫn đeo trên tay cũng cân nhắc đến, mời Trác Vi Lan giúp cố vấn một lúc lâu rồi quyết định một chiếc nhẫn phỉ thúy màu xanh xứng đôi cùng bộ đồ màu xanh thạch trang nhã.



Sau đó Trác Vi Lan ngẫm nghĩ, luôn cảm thấy có hơi đáng sợ.

Phòng gửi đồ nhiều quần áo như vậy, nhiều đồ trang sức như vậy, sao mẹ Mạc Sương có thể chọn màu xanh lá cây chứ?

Đương nhiên, khi đó trực giác của các nàng cũng không có chính xác như vậy, vui vẻ chạy tới hiện trường của buổi lễ tốt nghiệp, lúc điện thoại mẹ Mạc Sương không gọi được cũng không để ý mà bình tính đến lúc trước khi bắt đầu hai phút, thấy ba khuôn mặt đen tới chỉ nghĩ rằng là trên đường đến kẹt xe nên không vui.

Thời gian gấp gáp, Mạc Sương không kịp hỏi kỹ sao mẹ không tới mà lên sân khấu với tư cách người tốt nghiệp đại biểu làm diễn giảng.

Trác Vi Lan cầm máy chụp hình chụp vợ, cũng không hề phát hiện vẻ mặt cực xấu của cha vợ đại nhân ở bên cạnh.

Diễn giảng kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm, Mạc Sương trong ánh mắt hâm mộ của mọi người là người đầu tiên nhận lấy bằng tốt nghiệp trong tay hiệu trưởng, lúc xuống sân khấu thấy không kịp chờ đợi đi tới "chào" ba, theo bản năng định cười thì vừa nhếch mép đã bị kéo mạnh xuống sân khấu.

Ba quá nhanh, xém chút nữa đẩy con gái té xuống bậc thang cuối cùng.

Mạc Sương mờ mịt bị kéo tới đầu bên ngoài hội trường, không để ý tới câu nói của Trác Vi Lan mà bị nhét vào trong xe mang đi.

Trác Vi Lan bối rối, hỏi người cô bên cạnh đã xảy ra chuyện gì nhưng bà ấy chỉ nhún vai, đáp một câu kì lạ: "Tôi còn chưa chắc chắn là cô của hai người đâu, đừng kêu bậy."

Đến khi kết thúc quá trình xét nghiệm máu, Mạc Sương mới gọi điện thoại cho Trác Vi Lan, dùng giọng nhưng cố gắng bình tĩnh nói: "Không sao, chị giám định người thân, đến khi có kết quả sẽ về nhà."

Trác Vi Lan sửng sốt: "Sao phải giám định người thân?"

"Sáng sớm hôm nay, mẹ bỏ trốn cùng với người đàn ông khác." Mạc Sương hít mũi, hạ giọng che giấu tâm trạng xao động: "Ba nghi ngờ chị không phải con của ông ấy."

Cuối cùng Trác Vi Lan cũng hiểu rõ câu nói châm chọc của người cô là có ý gì.

"Chị đang ở đâu?" Nàng gấp gáp hỏi nhiều lần: "Em đến chỗ chị, a lô?"



Mạc Sương cúp điện thoại.

Trác Vi Lan nhớ rất rõ, nàng không dám trở về Mạc gia mà đợi 17 tiếng trong biệt thự, lúc ba giờ sáng thì nhìn thấy Mạc Sương với vẻ mặt tái nhợt đi vào cửa thì vội vàng tiến tới, không có hỏi ra lời mà chỉ nghe một câu trả lời lạnh lẽo bình tĩnh.

"Chị không phải con hoang."

Trác Vi Lan nhìn khuôn mặt tiều tụy thì đau lòng không thôi, đỡ Mạc Sương lắc lư chao đảo vào phòng.



Mạc Sương không chịu ngồi trên ghế salon mà muốn lên lầu rửa mặt, nàng không còn cách nào khác đành đi cùng lên, giúp tìm quần áo thay đồ rồi bị ngăn ở bên ngoài cửa phòng tắm.

Tiếng nước chảy kéo dài rất lâu.


Trác Vi Lan biết Mạc Sương mạnh mẽ hơn nữa không muốn rơi lệ trước mặt người khác nên chỉ len lén vòng qua bên cửa sổ nhìn.

Trong phòng tắm đầy sương mù mờ mịt, nước từ vòi sen dội xuống mặt đất.

Mạc Sương rúc lại trong góc tường, ôm đầu gối khóc lóc.

Trác Vi Lan xém chút nữa nhịn không được xông vào nhưng nàng hiểu Mạc Sương, hiểu làm như vậy chỉ khiến cho Mạc Sương nuốt nước mắt ngược trở về và cố tỏ vẻ kiên cường cười nói với nàng rằng: "Không sao."

Nàng đi trở lại cửa phòng tắm chờ đợi, lẳng lặng khóc với Mạc Sương.

Không biết qua bao lâu, Mạc Sương tắm xong ra ngoài, nhìn khuôn mặt rơi lệ đầy đáng thương của nàng thì nhíu mày, hôn xuống một nụ hôn nhẹ trên nước mắt.



Dần dần, hô hấp giữa họ hỗn loạn, cảm nhận sự an ủi và hấp thụ hơi ấm của nhau.

Mạc Sương không khóc nữa nhưng nàng lại khóc mấy lần, sau tất cả thì cố gắng hỏi chuyện này.




Yêu hai năm, kết hôn hai năm, Mạc Sương quá hiểu rõ điểm yếu của nàng và có cách để cho người nói không ra lời, Trác Vi Lan mơ màng, còn có một tia lý trí nghĩ xong định nói thì chỉ có đổi lấy chiêu ác dán miệng tệ hại hơn, cuối cùng kiệt sức mà mềm nhũn ngã vào trong ngực nói nhỏ.

Từ tâm trạng trốn tránh, hai người họ buông thả ba ngày, lúc ngày thứ tư nhận được điện thoại từ ba.

"Về nhà ăn cơm."



Bốn chữ ra lệnh, Mạc Sương nghe, đưa nàng về nhà.

Trong chớp mắt vào cửa, ánh mắt quỷ dị của người nhà quét tới, ông nội bà nội cô chút, chị họ anh họ, còn có một số người cùng vai vế cảm thấy bầu không khí như đang đóng băng lại, em trai em gái thông minh im lặng.

Mạc Sương giữ bình tĩnh, nắm thật chặt tay Trác Vi Lan bên cạnh nhìn chằm chằm Mạc Tân Hạo nghiêm túc đang ngồi chính giữa nói vang dội: "Con đã trở lại."

Mạc Tân Hạo im lặng bao lâu thì Mạc Sương đứng im đúng mực nhìn lại bấy lâu.

"Ừ." Cuối cùng, chủ nhân của Mạc gia lên tiếng: "Vào đi."

Trác Vi Lan căng thẳng đến mức cả lòng bàn tay đều là mồ hôi, không yên đi theo Mạc Sương vào phòng.



Ánh mắt nàng không có chỗ dừng, lúc luống cuống nhìn xung quanh thì lơ đãng thấy phương hướng lò sưởi trong tường, phát hiện bức ảnh gia đình treo lúc đầu đã không cánh mà bay.

Người nhà Mạc gia khó lắm mới ăn cơm cùng nhau nhưng không một ai nói chuyện, mỗi người cúi đầu, ngay cả người cô om sòm cũng không dám mở miệng.

Cơm nước xong, Mạc Sương đi phòng sách trên lầu để trò chuyện với ba.

Trác Vi Lan đứng ngồi không yên ở dưới lầu, liên tục nắm tay nhìn đồng hồ treo tường, ước gì thời gian có thể trôi nhanh một chút.

Nửa tiếng sau, Mạc Sương xuống lầu, nói là trễ rồi phải về nhà, trước khi rời đi cũng nói lời khác, ngay cả chị họ ở nhà mới sinh cháu gái sơ sinh cũng chú ý đến, Trác Vi Lan đoán ra đây là có ý nhận tổ quy tông mà ngoan thuận đi theo gọi, miệng đến phá khô.

Trên đường trở về, nàng nhìn gò má của Mạc Sương ở trong ánh sáng mờ tối khiến người ta không nhìn rõ, trong lòng lo âu, thừa dịp đèn đỏ cầm tay Mạc Sương, chạm đến thì cảm nhận lạnh như băng.


Mạc Sương thu tay về, thấp giọng nói: "Vi Lan, chị đang lái xe."

Trác Vi Lan bị rầy thì sợ hãi, tủi thân thủ thỉ: "Thật xin lỗi."

Nàng nghĩ mình an ủi không phải lúc nên cảm thấy áy náy mà không nghĩ đến Mạc Sương đợi đến khi đèn xanh thì lái xe qua giao lộ rồi dựng xe vào, cởi dây an toàn ra lại gần, dịu dàng nhẹ giọng gọi: "Vi Lan?"

Mạc Sương sát lại gần hơn, nắm được cằm khều một cái đúng dịp thấy nàng muốn cắn nát môi dưới, chóp mũi cọ cọ hôn lên, vuốt nhẹ tay đang siết chặt dây an toàn cho đến khi cảm giác lạnh như băng ở đầu ngón tay rút đi mà sinh ra cảm giác ấm áp mới nhẹ giọng nói: "Chị sai rồi."

Lời xin lỗi hòa giữa môi với răng vốn dĩ là ậm ờ không rõ, thì âm thành xe bến ngoài tới, rầm rầm vang vọng bên tai.



Đầu Trác Vi Lan choáng váng, tỉnh tỉnh trả lời: "Không sao đâu."

Mạc Sương lau đi vết nước bên môi nàng, nhẹ nhàng vẽ vòng ở ngực: "Chúng ta tốt nghiệp đi du lịch đi."

Trác Vi Lan còn chưa tỉnh hồn lại: "Tốt nghiệp đi du lịch?"

"Ừ." Mạc Sương nói: "Trăng mật lần thứ hai."

Trăng mật sao...

Lòng Trác Vi Lan sinh ra sự mong đợi, đưa mắt nhìn mi mắt dịu dàng của Mạc Sương, suy nghĩ mình dỗ không được người ta thì thôi cứ bầu bạn thật tốt vậy mà hạ đầu xuống.

...

Toàn bộ hành trình du lịch, nàng quen được chăm sóc, tuy không đặt mình đúng vị trí nhưng nàng vẫn là người đói mệt mỏi sẽ khóc tang tìm Mạc Sương nũng nịu, về đến nhà lại là biểu hiện kém, thấy nơi đặt khung ảnh trống thì hỏi một câu không có đầu óc: "Hình như thiếu cái gì đó..."

Lúc ấy mặt Mạc Sương lạnh xuống: "Ít đi hình của người đàn bà kia."

Người đàn bà kia = mẹ.

Trác Vi Lan hoảng sợ vì lỡ lời nhưng tất cả đã trễ rồi, Mạc Sương nói: "Đừng nhắc lại nữa." Không có ôm ôm hôn hôn mà chỉ có một câu ra lệnh lạnh như băng.

Sau đó nàng cũng không dám nói nữa, Mạc Sương vào công tác ở tập đoàn X, áp lực to lớn, hậu quả của vết sẹo bị vạch trần thật sự khó có thể tưởng tượng.


Dưới sự làm chủ của Mạc Sương, chuyện này dễ dàng lật tẩy.

Nếu Trác Vi Lan có thể chuyển kiếp trở về, thật sự muốn cho mình một cái bạt tai- đã nói là mày phải khống chế, đã nói là mày phải xem tuần trăng mặt như chữa lành vết thương, đã nói là mày du lịch trở về phát hiện Mạc Sương vứt bỏ mọi thứ về người mẹ rồi mà, lắm mồm nói bậy!

Hiện tại, nàng chưa có trở về mà đã làm Mạc Sương mất trí nhớ mới bắt đầu biến hóa.

Cơ hội đột ngột tới, Trác Vi Lan cẩn thận bắt lấy, ngồi ở bên giường bệnh xoa xoa tay cân nhắc hồi lâu, cứ thế một chữ cũng không nói ra lời.

Ba năm trước, mặc dù Mạc Sương có thể chặn kín miệng nàng, trừ "hiểu" lẫn nhau thì nhiều hơn là đầu bình tĩnh hơn nàng, lúc nàng chóng mặt chìm đắm vào trong đó vẫn nhớ việc che giấu cảm xúc ổn thỏa.

Cho dù Trác Vi Lan thật sự có thể mở miệng thì cũng không biết bắt đầu từ đâu.

"Vi Lan?" Mạc Sương nhìn nàng suy nghĩ quá lâu: "Sao vậy?"

Trác Vi Lan hắng giọng: "Chuyện đó..."

Mạc Sương bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt mặn mà.


Trác Vi Lan nghĩ đến cặp mắt xinh đẹp rơi lệ thì lời đến khóe miệng nhanh chóng nuốt xuống, không nói mà cầm tay Mạc Sương.

Dáng vẻ đắn đo của nàng vào trong mắt Mạc Sương.



Cho dù là 18 tuổi hay là 25 tuổi, Mạc Sương cũng không thích gây phiền toái cho người khác nên cô cẩm tay nàng lại, mỉm cười nói: "Không muốn nói cũng không sao đâu."

Trác Vi Lan hơi sững sờ rồi sau đó tức giận dâng cao.

Hướng về phía mình.

Tại sao lại thành Mạc Sương tới thông cảm rồi! Không thể trốn tránh!

Nàng quyết đình, xoay bả vai Mạc Sương lại để mặt đối mặt: "Chị nghe em nói..."

Mạc Sương gật đầu, sửa sang quần áo người bệnh méo sẹo, vuốt lên nếp nhắn bị nàng kéo.

Cảm giác chứng cưỡng ép quen thuốc này phát tác khiến Trác Vi Lan khó hiểu xì hơi, hé môi lúc lâu dùng một câu giải thích khéo léo: "Mẹ chị rời nhà."

Vẻ mặt Mạc Sương thật bình tĩnh: "Ly hôn?"

"Ừ..."

Nhận được câu trả lời xác định, Mạc Sương rốt cuộc cũng hiện ra sự hơi mờ mịt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ nho nhỏ của phòng bệnh, hai mắt trống rỗng.

Trác Vi Lan thầm đau xót, thẳng người lên ôm an ủi cho Mạc Sương một chút thời gian để tiêu hóa thực tế.



Nàng ôm một cái như vậy mới phát hiện Mạc Sương gầy đi rất nhiều, khó trách cảm giác kỳ lạ, lợi thế chiều cao ngồi trên giường cũng bị mất đi, chôn trong vòng tay vô cùng nhỏ yếu đáng thương của nàng.

"Em ở đây." Trác Vi Lan xoa làn tóc bị rối của Mạc Sương: "Đừng sợ."

Mạc Sương dựa vào ngực nàng, thấp giọng trả lời: "Ừ."

Trác Vi Lan cảm giác một tiếng này truyền đến tận xương tủy, cả người lên men, ôm chặt hơn nữa theo bản năng.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Tv; dần dần cảm thấy quỳ ngồi ở trên giường rất mệt mỏi, Mạc Sương dựa vào trên người có chút chìm, cúi đầu nhìn kỹ.

Mạc Sương nghiêng đầu dựa vào chỗ mềm nhất trên người nàng, nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn.

Khóe miệng Trác Vi Lan giật giật.

Ngủ nữa sao?.