Trước Khi Ly Hôn Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 65: 65: Đột Phá






Trác Vi Lan cầm bàn tay lạnh buốt của Mạc Sương, trong lòng cũng thấy lạnh lẽo.



Sau khi vừa dứt lời thì trong chớp mắt có hơi hoảng hốt...!cô ấy đồng ý ư? Lỡ như bị trả thù trong quá trình điều tra thì sao? Lỡ như không có tiến triển gì, ngược lại khiến người ta trả thì thì phải làm sao?

Quá nhiều vấn đề xoay quanh trong đầu, nàng bối rối, rơi vào trong suy nghĩ hoảng loạn không thoát ra được.

mc lại rất vui, thăm dò về phía bàn trà trong phạm vi tầm mắt có hạn, duỗi một tay khác cầm chén trà đang bốc hơi nóng đặt vào trong tay nàng, lòng bàn tay có hơi ấm áp đặt lên nhẹ nhàng vuốt ve: "Cảm ơn vợ."

Ấm áp xuất hiện đột ngột là Trác Vi Lan giật mình.

Nàng lấy lại tinh thần, nhìn mc đang khoác lên tấm chăn không để lộ mặt trong rõ buồn cười, thở dài: "Đừng che kín, ngột."

"Vâng." mc ngoan ngoãn bỏ tấm chăn xuống, lộ ra mái tóc rối.



Biểu cảm sau nụ cười làm người ta không thấy rõ, dáng vẻ nhét chăn vào trong ngực giống như cô gái ngái ngủ vừa tỉnh dậy vậy.

Trác Vi Lan khẽ xuốt, nhìn đôi mắt long lanh của Mạc Sương mới biết được tất cả đều là ảo giác: Người này chẳng những tỉnh táo, mà còn đang vui mừng vì nàng vừa đồng ý.

"Vi Lan..." Mạc Sương không thích trông thấy nàng cau mày, chạm lên khẽ hôn một cái: "Không sao đâu, tôi sẽ bảo vệ mình thật tốt."

"Hừ, có cảnh sát tìm chị, sao không nói với em?" Trác Vi Lan nhớ tới vấn đề quan trọng.

Mạc Sương cúi đầu, níu tay của nàng, nói nhỏ: "Nói rồi."

"Bao giờ?"

"Ngày thứ ba sau khi cô và dượng bị bắt." Mạc Sương nhớ rất rõ: "Em bị dọa sợ, không muốn nghe.



Tôi cảm thấy đây là không đồng ý, cho nên mới từ chối yêu cầu của bọn họ."

Trác Vi Lan nhớ kỹ lại, nhớ ra rồi.

Sau khi cô và dượng sa lưới, cuối cùng nàng cũng có một cảm giác giải thoát, không cần sợ hãi nữa.



Nghe Mạc Sương nói kiên quyết từ chối chuyện làm nhân chứng.



Sau này nữa, khi mẹ Mạc về, Mạc Sương khôi phục ký ức...

Chuyện này tiếp chuyện kia, làm cho bọn họ không thở nổi, mà công ty Diệu Vinh tạm thời không tạo thành uy hiếp gì đương nhiên bị đặt qua một bên.

"Bọn họ thường liên hệ với chị à?" Trác Vi Lan lo lắng: "Nếu như không đi thì có phải sẽ có hậu quả nghiêm trọng không?"

Mạc Sương lắc đầu: "Tình huống trước mắt không rõ ràng lắm.



Diệu Vinh làm rất nhiều chuyện không hợp pháp, người bị hại biết, nhóm chủ miêu tiêu tiền biết, cảnh sát cũng cực kỳ rõ ràng.



Nhưng mà, người bị hại sợ bị trả thù nên chọn im miệng, đương nhiên chủ mưu cũng muốn giấu sự việc tới cùng.



Cảnh sát không có chỗ xuống tay, bắt mấy người theo dõi, nhưng chứng cứ không đủ, lấy tội giáo dục nhỏ rồi thả đi."

"Chứng cứ không đủ? Không thể nào." Trác Vi Lan không hiểu: "Chúng ta có thể tìm ra tài khoản lạ giao dịch, còn những video, ảnh chụp kia, bọn họ không tra được gì ư?"

Mạc Sương cười khổ: "Chứng cứ chúng ta tìm ra chỉ có thể để cô và dượng vào thôi.



Thứ bọn họ có thể tra được chỉ là vài món chỉ về phía kẻ thí mạng, không phải quan trọng, chỉ để Diệu Vinh tạm thời hao tổn một, hai nhân viên thôi."

"Cũng đúng...!Vậy chị co thể giúp một tay không?" Trác Vi Lan cũng sầu theo, càng cảm thấy đây là một con đường dài dằng dặc mà gian nguy.

"Không rõ lắm, tôi vẫn luôn không muốn nói nhiều với họ, lây rồi không quan tâm tới tiến triển của vụ án."

Trác Vi Lan nghe đến đây thì cảm thấy không đúng lắm: "Trong lòng chị hoàn toàn không chắc."

"Có." Mạc Sương nghiêm túc nói: "Phải tin lưới pháp luận tuy thưa mà khó lọt."

"...!Em tin, nhưng thời gian vẫn luôn là vấn đề.



Chị đồng ý đi du học với em, lỡ như bọn họ tra mất tám năm, mười năm, đến lúc đó không cho chị xuất cảnh thì phải làm sao?"

Mạc Sương cười: "Sẽ không đâu.



Tôi không phạm tội, sao bọn họ hạn chế tôi được?"

Trác Vi Lan mím môi: "Em vẫn không yên tâm.



Không tra được còn rước lấy phiền phức thì phải làm sao?"

"Đi từng bước một, đừng nghĩ đến chỗ khó khăn nhất, nguy hiểm nhất." Mạc Sương chạm vào khóe môi mím chặt của nàng, cầm bút liệt kê những việc phải làm: "Chúng ta tìm vệ sĩ trước, sau đó liên hệ với cảnh sát..."

"Chờ một lát." Trác Vi Lan lên tiếng ngắt lời.

"Sao vậy?"



Trác Vi Lan lấy ngón tay làm lược, giúp Mạc Sương chỉnh lại mái tóc: "Đồ ngốc, ăn cơm trước đã.



Em nghe tiếng dì Phương bưng thức ăn rồi."

"À phải." Mạc Sương thêm một việc nữa đặt ở đầu: "Chúng ta phải tìm người giúp."

"Hả?"

"Khả năng Thẩm Văn biết chút nội tình, bạn của Mễ Giai Thanh có quan hệ với Diệu Vinh, còn có..." Mạc Sương nói tới đây thì ngừng một chút, giọng điệu trở nên lãnh đạm hơn: "Ba tôi từng tiếp xúc với Diệu Vinh."

Trong lòng Trác Vi Lan thấp thỏm, nắm chặt tay Mạc Sương, nói: "Không vội, từ từ thôi.



Chúng ta nói với Thẩm Văn trước đã."

"Được." Mạc Sương lại không né tránh, hít một hơi: "Em không cần lo, tôi đã có ý nghĩ này rồi, làm xong sẽ chuẩn bị liên lạc lại với ba."

Trác Vi Lan liếc nhìn Mạc Sương siết chặt bút: "Đây là một trong những nguyên nhân chị từ chối giúp đỡ ư?"

"Nguyên nhân chủ yếu đi." Mạc Sương vuốt mi tâm: "Thật ra Diệu Vinh liên quan tới nhiều bản án, người tương quan biết chuyện cũng nhiều.



Cảnh sát đặc biệt để ý tới tôi, cũng vì tôi có thể trực tiếp liên hệ với ba.



Tôi vừa nghĩ muốn nói chuyện với ông, tôi liền..."

Nói tới đây, Mạc Sương ngừng lại, cúi đầu lẳng lặng nhìn bút tích gọn gàng mà sinh động trên tờ giấy.


Trác Vi Lan do dự một chút, cẩn thận cầm giấy bút, giúp đỡ viết xuống một chuyện quan trọng nhất.

"Liên lạc với ba."

Mạc Sương nhìn nàng viết, chờ đến khi nét bút cuối cùng xong, chợt hỏi một câu: "Ba nào?"

Trác Vi Lan sững người, sau đó dùng vẻ mặt cầu xin nói:

"Cả hai ba đều phải liên lạc."

- --

Từ sau khi ba Trác biết thân phận của Mạc Sương, mấy năm ngắn ngủi đã phải trải qua đả kích con gái dọn nhà, con gái kết hôn, con gái dần ít về nhà ngoại.



Độ thiện cảm với Mạc Sương duy trì ổn định ở mức độ thấp, chỉ có lúc biết Trác Vi Lan vì Mạc Sương mà bỏ kế hoạch du học thì mới cho sắc mặt tốt.

Dùng lại câu nói của cô, thì là "thì ra con gái kết hôn cũng có chỗ tốt".

Lúc ấy Trác Vi Lan nghe được thì khó chịu, bây giờ nhớ tới càng khó chịu...!Nếu ba biết nàng muốn du học, với cả còn dẫn theo Mạc Sương đi cùng...!có phải sẽ đổi thành "thì ra con gái kết hôn rồi thật không có chỗ tốt" không?

Muốn dỗ dành ba, nàng và Mạc Sương đi mua rất nhiều quà, cầm hai tay cũng không hết, đặc biệt học được của người ta động tác bóp vai, muốn dùng dáng vẻ hiếu thuận, ngoan ngoãn làm vui, nhân lúc tâm trạng của ba Trác tốt mà nói ra.

Ngày hai người trở về, vừa hay là một ngày tốt, ánh nắng chan hòa.

Thời tiết trở nên ấm áp, hoa trong vườn nhà họ Trác nở rộ, rực rỡ vui mừng, trong vòng một đêm như mang mùa xuân tới vậy.



Ba Trác chắp tay sau lưng, ung dung đi trên con đường đá.



Thỉnh thoảng nhận lấy bình nước từ tay người làm vườn để tưới cây, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã, thoải mái.

"Ba..." Trác Vi Lan chạy vào từ cửa chính, nhào tới ôm ông.

Ba Trác giật nảy mình, tay cầm bình nước khựng giữa không trung: "Vi Lan?"

"Ngoài con thì còn ai chứ?" Trác Vi Lan nói, buông ba ra, giúp ba phủi vệt nước trên áo, sau đó nhận lấy bình nước: "Ba bảo chú Lưu tưới là được rồi, đầu tuần không phải ba bảo đau tay à? Tịnh dưỡng cho tốt đi chứ ạ."

"Sao con..." Ba Trác kinh ngạc nhìn con gái tri kỷ cẩn thận, lời không nói ra miệng được.



Ông thấy Mạc Sương theo tới thì hiểu ngay, hừ lạnh rồi cướp lấy bình nước trong tay Trác Vi Lan: "Ba cầm thôi, con thì có bao nhiêu sức chứ?"


Trác Vi Lan liếc mắt: "Ba, ba kỳ thị giới tính à?"

"Là nghĩ cho bệnh nhân." Ba Trác đặt bình nước xuống, vỗ tay: "Người ta tí thì đau đầu, lát thì tai nạn xe cộ, sức khỏe còn kém hơn ba, sao mà cầm được đồ nặng chứ."

Mạc Sương không nghe nổi nữa: "Ba nói đúng lắm, con sẽ tăng cường rèn luyện."

"Mạc Sương khỏe mà." Trác Vi Lan không phục: "Hai lần tái khám cũng không có vấn đề gì."

Ba Trác không quan tâm lắm: "Được rồi, vào nhà ngồi đi."

Nhìn vợ bị thờ ơ, Trác Vi Lan không phục, muốn lý luận một chút, bị Mạc Sương kéo ông tay áo mới dừng, nhìn dáng đi giống như đại gia của ba Trác thì oán thầm: Đã bao lâu rồi mà còn nhìn Mạc Sương như nhìn kẻ thù, đúng là ương bướng...

Bọn họ vào trong phòng, ngồi vào chỗ của mình.



Trác Vi Lan cầm quà trong tay: "Đây là khăn quàng cổ của mẹ, bàn cờ của ba..."

Ba Trác dò xét không ngừng, trên mặt treo nụ cười vui vẻ.



Mẹ Trác nhìn ra con gái không ổn, lại nhìn quà cáp bày đầy phòng, có hơi nghi ngờ hỏi: "Vi Lan, con đột nhiên về, còn mua nhiều quá thế...!có phải xảy ra chuyện gì không?"



Không biết nói dối, biểu cảm của Trác Vi Lan lập tức có chỗ không đúng, đầu ngón tay bất giác gõ lên cái hộp trong tay.

Mạc Sương trả lời giúp: "Không có ạ, nhớ mọi người nên mới về.



Quà đều là bình thường thấy hợp nên mua thôi, về thì mang theo luôn ạ."

"Ngoan quá." Mẹ Trác cười híp mắt khen.

Ba Trác nghiên cứu bàn cờ xong, mới quan sát một phen, thấy hai cô tay nắm tay thì híp mắt: "Uống trà, ăn đồ ngọt đi, ngồi ngốc đó làm gì."

"Vâng." Trác Vi Lan buông tay vợ ra đi lấy bánh ngọt.

Sắc mặt ba Trác hơi sầm đi.

Một giây sau, Trác Vi Lan bưng đĩa bánh ngọt ngồi xuống, đưa tới trước mặt Mạc Sương: "Mạc Sương, mùi này nhạt, không ngọt đâu, chị ăn thử một miếng đi..."

Ba Trác hừ một tiếng.

"Miếng này to quá." Mạc Sương vẫn luôn nhìn mặt mà nói chuyện, không dám đắc tội với nhạc phụ đại nhân, vội tìm lý do ngăn không để Trác Vi Lan đút cho ăn.



Tự mình cầm lấy bỏ vào miệng: "Ừ, ngon lắm."

Trác Vi Lan bất giác phản ứng lại.

Ôi, ở nhà dính nhau quen rồi, nên không chuyển trạng thái ngay được.

"Phải rồi, hai đứa mới tìm trợ lý à?" Mẹ Trác tò mò đánh giá hai đứa một vòng: "Bảo bọn họ cùng vào ăn đi."

Trác Vi Lan khoát tay: "Bọn họ là vệ sĩ ạ."

"Vì sao tìm vệ sĩ?"

"Để an toàn ạ." Trác Vi Lan nhìn thoáng qua: "Bọn họ đang quan sát tình hình xung quanh, lát mới vào."

Ba Trác không tin lý do này, nhìn Mạc Sương hỏi trực tiếp: "Có phải có liên quan tới cô không."

"Vâng, con muốn hỗ trợ cảnh sát điều tra một vụ án ạ." Mạc Sương thản nhiên thừa nhận: "Đây cũng là vì muốn Vi Lan được an toàn."

Dù sao cũng là người từng tìm thám tử tư, ba Trác đoán ngay ra nội tình, trừng mắt: "Hai đứa lại muốn tra cái công ty kỳ quái kia à? Ba nói rồi, thám tử tư không nhận, nói bên trong có nguy hiểm, hai đứa tưởng ba nói đùa phải không?"

"Đương nhiên là không ạ!" Trác Vi Lan thấy ba nổi giận, vội ngăn trước mặt vợ: "Ba, chúng con biết nguy hiểm, cho nên mới mời vệ sĩ tới bảo vệ."

Ba Trác hừ lạnh: "Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bao nhiêu vệ sĩ cũng không bảo vệ được hai đứa!"

"Sao ba..." Trác Vi Lan cố ý đưa vệ sĩ tới, không ngờ ba Trác không thèm nhìn mà nói ngay là không đáng tin.



Nàng bỗng sốt ruột, giọng nói nũng nịu cũng biến mất tăm, trở thành giọng điệu bực bội không khách sáo.

"Không sao." Mạc Sương ngăn Trác Vi Lan đang tính gào to, lấy từ trong túi ra một văn kiện: "Đây là sơ ý lý lịch của vệ sĩ.



Đây là sơ lược quy trình phá án, con tham dự vào không nhiều, ba có thể xem một chút."

Ba Trác nhìn sơ qua một lượt, lắc đầu không đồng ý: "Không tham dự là an toàn nhất."

"Sau đó để công ty kia tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật sao ạ?" Trác Vi Lan không nhịn nổi nữa.

"Bọn họ thế nào không liên quan tới ba." Ba Trác hung hăng trừng nàng: "Ba chỉ quan tâm con an toàn hay không thôi."

Trác Vi Lan bĩu môi, đầu óc nóng lên, mặc kệ ánh mắt ra hiệu của Mạc Sương mà trực tiếp nói: "Ba yên tâm, con tìm được nơi an toàn rồi, chuẩn bị xong là đi."


Mạc Sương bất lực đỡ trán, ba Trác nghe ra điểm không ổn, nhíu mày lại: "Sao?"

"Con..." Trác Vi Lan nhìn nếp nhăn trên mặt ba, chợt không nói lên lời.



Run rẩy cầm tư liệu du học đặt trên bàn trà: "Con muốn học trường này."

Chỉ nhìn một cái, ba Trác lập tức nhận ra đây là ngôi trường nhắc tới năm đó: "Con muốn xuất ngoại?"

Trong lòng Trác Vi Lan thấp thỏm, cũng nhớ tới lý do thoái thác năm đó, lém lỉnh nói hết lời: "Vâng, chế độ giáo dục một năm nên sẽ về nhanh thôi ạ.



Mạc Sương đi cùng con, chăm sóc cho nhau tuyệt đối không thành vấn đề."

Nàng nói một hơi mới dùng lại, suýt thì nghẹn thở.



Sau đó cảm thấy chuyện của chính mình đã làm xong, vỗ ngực thở phào một cái, nhìn chằm chằm ba Trác, chờ phản ứng kịch liệt của đối phương.

Ba Trác lại bình thường, chỉ cầm tài liệu trên bàn trà rồi lật xem với vợ.

"Con ở trong nước không phải đang phát triển êm đẹp à?" Mẹ Trác nói: "Sao lại còn muốn đi du học chứ?"

Lời của mẹ ôn hòa nhã nhặn, Trác Vi Lan cho rằng đây là đang bình tĩnh, vui vẻ đáp: "Muốn nâng cao bản thân ạ! Mẹ, bây giờ mỗi nhà thiết kế đều rất giỏi, đã du học, lấy được giải thưởng.



Con mà không đuổi theo thì không kịp mất..."



"Vi Lan." Mạc Sương thấp giọng nhắc nhở: "Để ba mẹ ngẫm lại đã."

Trác Vi Lan ngoan ngoãn im lặng, nhìn ba mẹ đang suy tư trước mặt.

"Đi thì đi thôi." Ba Trác phản ứng trước, thả lại tài liệu lên bàn trà: "Vẫn là không về nhà, trong nước hay nước ngoài thì có gì khác nhau đâu."

Mẹ Trác bất mãn: "Ông nói gì vậy."

Giọng nói tranh chấp của hai vợ chồng rất nhỏ, vừa hay ở trong phòng khách yên tĩnh, nên như chiếc lá làm xao động mặt hồ phẳng lặng như gương, gợn từng đợt sóng, hồi lâu không bình tĩnh lại được.

Trác Vi Lan nghe được rõ ràng, cảm thấy khó chịu: "Hai người đừng như vậy, sau khi đi du học xong con sẽ chuyên tâm sáng tạo ra thương hiệu của mình.



Thời gian càng thoải mái hơn, cũng tiện về thăm hai người."

"Được." Mẹ Trác lại nở nụ cười lần nữa: "Ba mẹ ủng hộ con."

So với bà vợ khéo hiểu lòng người, ba Trác vẫn lặng lẽ giở tính, thỉnh thoảng trừng Mạc Sương một cái.



Mạc Sương nhịn, tính Trác Vi Lan lại bạo, đã quen coi trời bằng vung trước mặt ba Trác, không hài lòng đáp lại một câu: "Ba, ba trừng Mạc Sương làm gì, là do con đề nghị đi du học."

"Nó không ở bên cô, cô ở nhà nhàm chán nên muốn đi du học à."

"Không ạ, con vốn muốn tự đi, nếu không phải chị ấy..." Trác Vi Lan nghẹn lời, không biết miêu tả thế nào: "Chị ấy..."

Mạc Sương nói tiếp: "Quấn chặt lấy."

"Phụt." Dù cho hình dung không đúng, Trác Vi Lan vẫn bị dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Mạc Sương làm cho tức cười: "Không phải quấn chặt lấy, là...!có thành ý, kiên trì tới cùng, nên có mới đổi chủ ý."

Ánh mắt ba Trác nghi ngờ quét tới quét lui giữa hai đứa.

Trác Vi Lan không sợ, ngẩng đầu, ưỡn ngực ra vẻ cho người ta nhìn.

"Mạc Sương, cô qua đây." Ba Trác lạnh mặt đứng lên, tay để sau lưng nắm chặt thành nắm đấm: "Tôi có lời muốn nói với cô."

Trác Vi Lan lo lắng, ôm Mạc Sương không buông: "Ba làm gì, muốn đánh người ạ?"

"Nó là con gái, ba sao đánh nó được!" Ba Trác buồn bực mất tập trung, nói chuyện với cô bớt đi khá nhiều kiêng kị: "Nói chuyện chính, đến phòng sách."

Mạc Sương vỗ tay Trác Vi Lan: "Không sao."

"Cùng đi đi." Trác Vi Lan không yên tâm, nắm chặt tay Mạc Sương: "Mắng người cũng đủ mệt."

Ba Trác thở dài, cũng không từ chối.

Phòng sách ở cuối hành lang tầng hai, tia sáng lờ mờ, yên tĩnh im ắng.



Trác Vi Lan và Mạc Sương tay trong tay đi trên đường, trong lòng không chắc, liếc nhìn nhau rồi hỏi: "Ba, rốt cuộc ba muốn làm gì."

Ba Trác bật đèn hành lang, để ánh sáng ấm xua tan chút cảm giác quỷ dị: "Xuỵt, vào rồi nói, đừng để mẹ con nghe thấy."

"Vâng." Trác Vi Lan và Mạc Sương bước nhanh hơn.

Đi vào phòng sách, ba Trác lấy ra một xấp văn kiện: "Lần trước ba tìm người tra Diệu Vinh, có thám tử tư gan lớn, tìm ra được chút manh mối."

"Manh mối ạ?" Mạc Sương đi tới trước một bước, lật tài liệu ra xem.


Tờ thứ nhất là hình ảnh năng lượng cao.

"A!" Trác Vi Lan bị hình thù kỳ quái năm đó dọa đến co người lại: "Đó là gì..."

Mạc Sương vỗ tay nàng: "Đừng sợ, một kẻ chết đuối mà thôi."

"Ba không cho con tới là có nguyên nhân!" Ba Trác thở dài một tiếng, lấy trong ngăn kéo ra một con rối đáng yêu cho Trác Vi Lan cầm chơi, rồi nói tiếp với Mạc Sương: "Người này buôn bán vật liệu gỗ, tháng bảy năm ngoái đưa hàng tới nơi khác.



Trên đường đi, xe bị lật rơi xuống nước, cứ thế mà không tóm một một cây gỗ để chống đỡ, còn quên cách bơi nên chết đuối.



Cảnh sát nghi ngờ trợ thủ của hắn có liên quan, giam giữ thẩm vấn, bây giờ vẫn chưa có kết quả."

Trác Vi Lan đang cố gắng rời lực chú ý vào con rối nhỏ, nghe được tình tiết như trong phim thì không nhịn được quay qua: "Có phải trợ thủ là Diệu Vinh không ạ?"

Mạc Sương nhanh chóng lật giấy, tìm một trang tư liệu: "Không rõ lắm, nhưng trợ thủ là em vợ hắn."

"Ôi." Trong đầu Trác Vi Lan mở ra một màn kích âm mưu: "Chẳng lẽ là hai chị em hùn vốn..."

Ba Trác không quan tâm trí tưởng tượng của nàng, nói tiếp: "Thám tử tư không biết được nhiều bằng cảnh sát, chỉ nghe nói cậu em vợ đã gặp mặt với người đàn ông mang đao trong tấm ảnh cô đưa.



Chuyện xảy ra trước đó không lâu hắn đột nhiên phát tài, nói với hàng xóm láng giềng là tìm được cách kiếm tiền nhanh, để người ta phải nịnh bợ hắn."

"Có quan hệ hợp tác với Diệu Vinh nhỉ...!Con cầm đi cho cảnh sát Lý xem."

"Ừ." Ba Trác liếc mắt nhìn Trác Vi Lan: "Con đừng đi."

Trác Vi Lan ấm ức: "Bây giờ con không sợ."

"Không sợ cũng không cần thiết đi." Ba Trác nhìn Mạc Sương: "Cô cũng cũng không giúp được gì đâu, chuẩn bị cẩn thận mà đi du học đi."

Mạc Sương ngạc nhiên, Trác Vi Lan cảm động khi ba bắt đầu quan tâm Mạc Sương, nũng nịu gọi: "Ba..."

Ý nghĩ của ba Trác lại không giống bọn họ.

"Vi Lan không hiểu chuyện, việc cô cần làm rất nhiều." Ba Trác vỗ vai Mạc Sương: "Vất vả cho cô rồi."

Trác Vi Lan cười, nghiến răng nghiến lợi kêu:

"...!Ba!"


Có bản án tử vong khác thường, bản án của Diệu Vinh được làm sáng tỏ, không còn loanh quanh trong vòng kinh doanh bất hợp pháp nữa.



Cảnh sát phụ trách nghe được manh mối bọn họ cung cấp, hiểu rõ rồi thì gật đầu: "Đây là mạch suy nghĩ mới, tôi xem lại xem có vụ án tương quan khác không."

Chuyện tới hồi kết, bước kế tiếp của Trác Vi Lan và Mạc Sương là nghe theo lời cảnh sát đề nghị, đi tìm ba Mạc nói chuyện.

Việc này quá nặng nề, Mạc Sương vừa nghĩ tới là mày ủ mặt ê.



Trác Vi Lan không đành lòng, định tìm một chút thời gian thả lỏng: "Lần sau lại nói đi, thời gian còn sớm, chúng ta đi chơi đã?"



Mạc Sương ngẫm nghĩ một lát, đáp: "Đi thư viện đi."

"Hả?" Trác Vi Lan hoang mang.

"Chúng ta về đại học A hai lần rồi, nhưng chưa đi thư viện lần nào."

"Được." Trác Vi Lan đồng ý: "Nhưng chúng ta không phải học sinh trong trường, vào làm sao được?"

"Mượn thẻ, tôi có bạn làm nhân viên nghiên cứu trong trường."

Trác Vi Lan chỉ vệ sĩ: "Còn bọn họ?"

Vệ sĩ là một nam một nữ, sự uy hiếp của người nam có tác dụng lớn, nữ thì tiện đi theo.



Nhìn nhau một cái xong nhanh chóng quyết định: "Một người đi theo hai người vào, một người ở ngoài quan sát."

Trác Vi Lan lờ mờ gật đầu, có hơi xúc động.

Trước kia khi nàng chạy tới thư viện của đại học A với Mạc Sương, bị vài bạn học thích hóng chuyện nhìn chằm chằm.



Bây giờ bạn học đều có tương lai riêng, người nhìn chằm chằm vào bọn họ thế mà lại biến thành vệ sĩ mà họ mời tới.

Chẳng trách Mạc Sương chỉ dám trốn sau giá sách hôn nàng.

Nghĩ tới đây, Trác Vi Lan cũng có chút chờ mong trở lại chốn cũ.



Theo Mạc Sương về đại học A, mượn bạn thẻ ra vào, thành công tiến vào thư viện giống như những bạn học sinh non nớt khác.

"Không thay đổi gì cả." Nàng nhỏ giọng nói: "Sàn nhà vẫn trơn như thế."

Mạc Sương cười khẽ: "Em lớn rồi, sẽ không đi đứng loạng choạng nữa."

"...!Rõ ràng là già rồi."

Mạc Sương bỏ điện thoại xuống, ỷ vào có áo khoác che mà bóp khẽ một cái, kề tai nói: "Ai bảo, xúc cảm vẫn thế."

"Cút!" Trác Vi Lan đẩy Mạc Sương ra, lặng lẽ đi tới lầu ba.

Mạc Sương yên lặng đuổi theo.

Bọn họ thường hay tới phòng tự học ở tầng ba.



Trác Vi Lan đã tìm được vị trí từng thích, một nơi hẻo lánh gió thổi không tới, người không nhìn đến được đang bị một đôi tình nhân chiếm.

Nàng có hơi thất vọng, Mạc Sương tùy tiện chỉ vào một cái bàn trống, kéo nàng ngồi xuống dò xét một vòng, bất mãn lắc đầu: "Sắp tới cuối kỳ rồi, thế mà những người này lại không tới để học."

Trác Vi Lan cười trộm: "Thỉnh thoảng chúng ta tới đây cũng không phải để học."

Mạc Sương ho khẽ, tùy tiện cầm hai quyển sách tới: "Học đây..."

"A, em mang vở với bút theo." Trác Vi Lan nghe là sẽ đi thư viện, muốn dung nhập với tập thể học sinh một chút, cố ý mua bốn cái bút, bốn quyển vở: "Làm dáng chú thôi, em mang cho Tiểu Tôn."

Tiểu Tôn là vệ sĩ nữ cùng đi theo bọn họ vào thư viện.



Trác Vi Lan định chia giấy bút, quay người lại phát hiện phong cách của Tiểu Tôn rất thống nhất...!ngồi ở nơi có ánh mắt trời tới, chơi điện thoại giống bạn học sinh bên cạnh.

"..." Trác Vi Lan ngồi lại chỗ, nhỏ giọng cảm khái: "Bây giờ học sinh đều không học đâu."

Mạc Sương an ủi nàng: "Sắp tới lễ Giáng sinh với Tết Nguyên Đán, tâm không tịnh được."

"Ừ." Trác Vi Lan lật sách mà Mạc Sương lấy ra.

Mạc Sương cũng làm theo, thân là người đọc đủ thể loại, nhìn một lát lại thật sự chú tâm.



Trác Vi Lan đã thành thói quen, lật xem hết tranh vẽ thì đóng sách lại, không tiến gần tới nũng nịu tỏ vẻ dễ thương, mà làm chuyện nhàm chán thường làm.

Vẽ Mạc Sương.

Đi học lúc nào cũng luyện, nên Trác Vi Lan vẽ dễ như trở bàn tay.



Bây giờ vẽ trang sức cần chú trọng xử lý tia sáng nhiều.



Đương là lúc chiều, ánh mặt trời nồng đậm chói mắt chiếu vào từ cửa sổ sát đất, làm cho sườn mặt Mạc Sương đang chăm chú đọc sách trở nên dịu dàng.



Nàng cảm thấy cảnh này rất đẹp, chân thật, cảm thấy bút mực không đủ dùng, nên mặt dày mượn của bạn học bên cạnh.

Nàng không biết là, chỉ hành động mượn bút thôi đã làm cho kẻ hay ghen bên cạnh chú ý.

"Vi Lan." Mạc Sương dính tới, nắm tay nàng không buông: "Tôi không đọc nữa."

Trác Vi Lan khoát tay: "Đọc đi, em muốn vẽ tranh."

"Tôi giúp em."

"Muốn vẽ chị mà." Trác Vi Lan cười: "Ngoan, ngồi lại đi."

Mạc Sương chớp mắt mấy cái, hỏi: "Vẫn mặc quần áo hả?"

"Mặc! Chị coi em là ai!"

Mạc Sương đáp tới hai năm rõ mười: "Vợ."

Không biết do ánh nắng quá ấm, hay là do nụ cười của Mạc Sương quá ngọt.



Trác Vi Lan mơ hồ hết giận, dịu dàng đáp một tiếng: "Thật hả?"

Hai người họ đang dính lấy nhau, vệ sĩ ở bên kia ngồi không yên, bước nhanh tới nhỏ giọng nói:

"Có người chụp lén, đi mau.".