– Lâm Sương, lát nữa em có rảnh không?
Tan tiết văn học anh ngữ, tôi định rời khỏi phòng thì giảng viên gọi lại. Đúng lúc ấy, Hạ Vãn Đình đi ngang qua tôi, y liếc tôi.
Liếc gì mà liếc?
Tôi nhíu mày. Y rời khỏi phòng như một bóng ma.
– Có. Sao vậy ạ? – Tôi theo ngành nghệ thuật điện ảnh. Giảng viên môn văn học anh ngữ tên là Giang Lam, tôi quý cô lắm. Đây cũng là lý do tôi học môn này nghiêm túc, mặc dù trước đây thì còn vờ vịt ra vẻ nghiêm túc học hành trước mặt Cố Liễm Xuyên với Hạ Vãn Đình.
Cô Giang Lam cười bác ái. Cô nói:
– Cô biết em không thích xuất hiện trước đám đông, nhưng mà cuộc họp sinh viên thường niên của trường đợt này cần một buổi hí kịch thuần Anh. Trong kịch có nhân vật hợp với em…
– Em cảm ơn cô, em không thích biểu diễn trên sân khấu.
– Cô biết. – Cô do dự lựa lời – Kịch cải biên từ tác phẩm “Nhân chứng buộc tội” của Agatha Christie. Cô thấy kịch bản ổn lắm, nhà trường đã đồng ý tài trợ kinh phí dựng kịch cũng như cho phép cô tham gia dựng kịch. Có điều, khâu chọn người diễn hơi khó vì diễn viên phải nói tiếng Anh hay và chuẩn. Nhà trường có hỏi ý cô muốn đề cử ai, cô nghĩ đến em đầu tiên.
Cô Giang Lam luôn tự tin, ít khi đắn đo nhiều đến thế. Tôi bắt đầu thấy có hứng.
– Dạ? Hợp với em ạ? Nếu em nhớ không nhầm, bà ấy còn có “Án mạng trên sông Nile” và “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông” thì phải. Mà sao cô không đề cử Hạ Vãn Đình, cậu ấy giỏi mà. Biểu diễn trước đám đông nữa, cậu ấy có duyên hơn em nhiều.
Tôi nhớ đến cái liếc của Hạ Vãn Đình khi nãy, bèn thắc mắc. Mà câu cuối là lời nhận xét thật lòng đấy.
Thấy vậy, cô Giang Lam không vạch trần tôi. Cô chỉ khăng khăng mà rằng:
– Em ấy không hợp. Chỉ có em thôi, Lâm Sương.
Được chọn một cách kiên định như thế, lòng tôi khẽ dao động.
– Vậy em về, em xem phim với tiểu thuyết trước nhé. Tầm hai hôm nữa, em sẽ trả lời cô.
Có vẻ cô cũng đoán tôi sẽ đồng ý, cô vui vẻ:
– Được, cô chờ em phản hồi.
*
Đúng là tôi không thích xuất hiện trước đám đông lắm, do tôi không hài lòng với ngoại hình của mình. Kể từ lúc phân hóa, tôi vẫn mong bản thân có thể cao lớn như Alpha Cố Liễm Xuyên, hoặc xinh trai ai gặp cũng mến như Omega Hạ Vãn Đình.
Có điều, tôi mong được người ta chọn mình một cách quả quyết như được cô Giang Lam đã làm hơn.
Thế là tôi đồng ý với cô đọc tác phẩm gốc của Agatha, tôi đồng ý tham gia vở kịch này.
Lúc tôi rời khỏi tòa nhà đã giữa trưa. Tôi bước về phía trước, chợt thấy một bóng người thân quen đứng bên lề đường như đang chán nản vì chờ ai đó.
Người đó vai rộng, chân dài, dáng người cao lớn như vận động viên thể thao vậy. Người mặc một chiếc hoodie rộng thùng thình mà cơ bắp của người vẫn lấp ló lộ ra. Gương mặt điển trai của người cúi gằm, trông như chú cún bự chờ chủ nhân về nhà.
Tôi xúc động, vô thức gọi tên người:
– Vệ Lẫm!
Hắn ngẩng đầu, cười với tôi trông đến là ngây thơ:
– Chào anh, Lâm Sương!
– Đợi tôi à?
Hắn quan sát vẻ mặt tôi, mới thật thà trả lời:
– Vâng, hết tiết là em đến đây liền. Vì em muốn gặp anh, muốn ăn trưa với anh.
Thấy hắn thật thà quá, tôi câm nín.
Chắc do không nghe thấy tôi phản hồi, hắn quay đầu lại nhìn tôi, giọng hắn lo lắng:
– Có phải anh thấy em phiền quá hay không, Sương Sương?
Tôi thở dài:
– Nếu tôi chê em phiền thì lúc nãy tôi không gọi tên em đâu.
– Ơ? Vậy anh… – mắt hắn sáng rực.
Dường như tôi có thể thấy chiếc đuôi vô hình đang quẫy điên lên sang lưng hắn, tôi vội cắt lời hắn:
– Muốn ăn ngon…
Tôi im bặt, thẫn thờ nhìn phía bên kia đường – Cố Liễm Xuyên – mấy tháng nay tôi chưa thấy mặt.
Gì? Lạ thật. Chẳng lẽ cậu đang ở đây… đợi tôi à?
Vệ Lẫm nhìn theo ánh mắt tôi, thấy Cố Liễm Xuyên. Hắn không cười nữa.
Tác giả có lời muốn nhắn:Chân thành khuyên quý độc giả lướt qua “Nhân chứng buộc tội” trước, có thể thì mấy chương sau đỡ phải giải thích nội dung về kịch nhiều ☺️