Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam

Chương 37-2




Hắn gặp anh.

Hôm nay, trời nắng gắt. Hắn đã hẹn bạn thân chơi bóng trong giờ nghỉ trưa, thế mà mới vào trận được mấy phút thì hắn thấy anh bước đến.

Người anh mảnh khảnh, da anh trắng, tia nắng rọi sáng da anh. Gương mặt xinh xắn của anh như được Nữ Oa dày công nhào nặn, nhất là đôi mắt phượng khiến người ta xiêu lòng, hết thảy tựa trăng trên mặt sông.

– Này, Tiểu Vệ nhìn gì đấy?

Bạn thân hắn định truyền bóng cho hắn, thấy hắn đơ người tại chỗ, đành chạy đến chỗ hắn, khoác vai hắn, nhìn theo hắn.

– Uầy, ông đang ngắm Lâm Sương à. – Bạn thân hắn trêu hắn, nhỏ giọng bổ sung – Ôi, anh ta cũng đẹp đấy, mà ông đừng quên rằng anh ta là Alpha nha. Anh ta còn khó chịu với người khác nữa… Anh ta cứ tự cao, coi thường người khác suốt thôi.

Bị bạn thân phát hiện lòng mình, hắn đỏ mặt:

– Không, tôi đang nhìn…

Có vẻ anh phát hiện, anh nhìn qua phía bọn hắn. Quanh bọn hắn là tiếng gào thét cổ vũ ồn ào, mà hắn chỉ nghe thấy tim hắn đang đánh trống.

Bạn thân hắn không nói chuyện với hắn nữa, nhìn chỗ khác, thở dài, bảo hắn:

– Kệ đi, chơi tiếp thôi Tiểu Vệ…

Hắn ổn định tinh thần, mỉm cười xin lỗi bạn thân:

– Ấy, tôi có việc đột xuất. Xin lỗi ông nha, lát tôi hẹn ông chơi trận khác.

– Ơ? Việc gì…

Hôm nay, hắn phải giới thiệu bản thân hắn với anh mới được.

Mong anh nhớ tên hắn, mà anh không nhớ cũng chẳng sao, anh có chút ấn tượng về hắn là hắn thấy thỏa mãn lắm rồi.

*

Anh đi nhanh thật đấy. Dọc hành lang chẳng có ai. Hắn không định thô lỗ xông lên, vì làm thế không lịch sự cho lắm. Thế là hắn âm thầm đi theo anh, me cơ hội tốt nhất.

Anh dừng chân trước cửa phòng tự học.

Anh vào phòng tự học à? Cơ hội tốt quá trời.

Hắn cười hớn hở, vuốt phẳng mấy chỗ hơi nhăn trên áo do mới chơi bóng rổ, nhẩm lại lời thoại: “Uầy, em cũng vào phòng tự học. Thật tình cờ, anh có muốn học chung với em không? Tiện cho em giới thiệu chút nhé, tên em là Vệ Lẫm…”

– Thật tình cờ, cậu cũng đến phòng tự học à?

Ơ? Ai cướp lời thoại của hắn?

Hắn lén nhìn lên thì phát hiện người mới lên tiếng là anh – Lâm Sương – không coi ai ra gì.

Vẻ mặt anh, giọng điệu anh không hề giống như những gì hắn từng thấy ở anh cả. Anh cười rạng rỡ như nắng hòa tan tuyết đông, như quỳnh rộ trong đêm.

Tự dưng, hắn tạm ngừng thở.

Người mà anh đang hỏi quay lưng về phía cửa phòng tự học, hắn không thấy mặt người đó. Người đó im một chốc rồi hỏi anh:

– Cậu cũng đến phòng tự học à? Sao không mang cuốn sách cuốn vở nào vậy?

Có vẻ anh không người người đó sẽ hỏi anh như thế, anh nghĩ mãi mới đáp:

– Mang sách vở làm gì, kiến thức trong đầu tớ mà…

Người đó “ừ” qua loa, không biết là người đó có tin anh không nữa.

Mặt anh ửng đỏ. Anh kéo ghế kế bên người đó ra, ngồi xuống. Hắn chứng kiến nãy giờ, lòng chùng xuống.

Tất nhiên, anh đến đây không phải để tự học. Trong mắt hắn, anh cứ nhìn người đó mãi thôi, đến lúc người đó cảm nhận được ánh nhìn của anh thì ngẩng đầu nhìn lại anh, anh mới nhìn chỗ khác.

Thế là hắn thấy mặt người đó.

Ồ, ra là Cố Liễm Xuyên – nhân vật nổi tiếng trong trường, học sinh xuất sắc trong miệng thầy cô, Alpha cấp cao nhất trong trường lúc bấy giờ.

Hắn chưa phân hóa. Hắn từng thấy giới tính của mình là gì cũng được. Tuy đã nghe đến tiếng tăm của Cố Liễm Xuyên, hắn cũng chẳng có hứng gì với Cố Liễm Xuyên.

Hôm ấy, lúc thấy anh Lâm Sương nhìn Cố Liễm Xuyên si mê, chợt hắn thấy hâm mộ Cố Liễm Xuyên ghê gớm, và thấy ghen ghê gớm.

Mong rằng bản thân có thể vượt qua Cố Liễm Xuyên, thay thế Cố Liễm Xuyên…

Trong lòng Lâm Sương.