Trường An Nguyệt

Chương 27




Ta ngồi lên xe ngựa của Từ Quân Dật, trong xe được đốt than ấm áp, trên bàn bày đủ loại đồ ăn vặt, một bình trà nóng, trên ghế là một tấm nệm có họa tiết hoa sen do ta vẽ, nhưng lật qua lật lại vẫn không thấy y phục nam được chuẩn bị cho ta.

"Không cần thay," Từ Quân Dật buộc lại chiếc áo choàng màu đỏ thẫm cho ta, "Đã ba tháng rồi chưa thấy ngươi mặc đồ tử tế."

Tết nguyên tiêu là thời điểm náo nhiệt nhất ở thành Trường An, dù nam nữ được dạy dỗ nghiêm ngặt đến đâu, lúc này cũng sẽ mặc bộ y phục đẹp nhất trong nhà, trong lòng đầy ước ao di dạo phố, thắp sáng chiếc đèn lồng Khổng Minh cùng với bằng hữu. Ta mặc nữ trang cũng không phải là chuyện đột ngột, nhưng ta biết Từ Quân Dật nhất định có ý nghĩ mờ ám nào đó, ta đưa hai tay lên đỉnh đầu, làm mặt quỷ với hắn.

Hắn tỏ ra thích thú, tựa người vào đệm rồi vẫy tay với ta: "Làm một cái khác để ta xem chút."

Ta cảm thấy bị xúc phạm không muốn làm, nghiêm mặt nói: "Ta là công chúa uy nghiêm của Đại Tấn, không phải là đồ chơi để mua vui."

"Ra vậy à." Hắn cũng không tức giận, bình tĩnh lấy bình rượu sơn mài từ trong ngăn kéo ra, mở nút bình, mùi hoa quế trong nháy mắt tràn ngập. "Trước khi đến Kế Trấn, ta đã nhờ ngự thiện phòng nấu một vò rượu với mật ong, hoa quế và Đồ Tô (*) rồi cất vào hầm, buổi chiều lấy ra đổ một ít."

(*) Đồ Tô: Tên một thứ rượu tương truyền do Hoa Đà chế ra và người đời sau làm theo. Ngày Tết uống rượu đồ tô để tránh các tà khí.

Ta không thích rượu cung đình làm từ nhiều nguyên liệu đắt tiền, ta thích loại rượu đông cất này hơn, nhìn Từ Quân Dật giơ bình rượu đến trước mũi ta vẫy một vòng rồi thu hồi lại, ta lo lắng muốn giật lấy từ tay hắn.

Từ Quân Dật đặt rượu sau lưng, cố ý dùng lời ta vừa nói để chặn đường ta: "Thân là công chúa uy nghiêm, uống rượu sẽ làm mất đi địa vị, tiểu điện hạ sẽ không làm như vậy phải không?"

Ta quyết tâm nhào vào lòng hắn, hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, tội nghiệp ngẩng đầu lên, ngọt ngào nói: "Ca ca tốt, Ly nô của ngươi khát nước, thưởng cho ta uống một ngụm rượu đông cất đi."

Từ Quân Dật nâng má ta lên, nhào nặn má phải của ta như nhào bột, cười nói: "Lật mặt còn nhanh hơn lật sách, học từ ai đó?"

"Đương nhiên là Từ tướng rồi," ta lăn vào vòng tay hắn, hết lần này đến lần khác tâng bốc hắn, "Người đó dũng cảm, tháo vát, là một anh hùng vĩ đại, dạy cho Tiểu Nghiên rất nhiều đạo lý lớn."

"Nịnh nọt," Từ Quân Dật chiếm được lợi, nhéo nhẹ chóp mũi ta, dịu giọng nói: "Cũng không có dạy ngươi làm nũng vô lại."

Ta lợi dụng lúc hắn chưa kịp chuẩn bị, mò tới bình rượu, lập tức rời khỏi người hắn, nép sang một bên. Rượu đông cất có vị đậm đà trong miệng, vị ngọt của mật ong và hương thơm của hoa quế, rượu Đồ Tô được lên men trong hầm vài tháng, mất đi vị cay, chỉ để lại dư vị êm dịu.

"Uống từ từ," Từ Quân Dật nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ta, thở dài, "Không ai tranh với ngươi đâu."

Rượu này ngon hơn rượu bán bên ngoài, lúc uống không nổi nữa ta đậy nắp bình lại, lặng lẽ giấu vào khe hở giữa nệm và tấm gỗ.

Khi xe ngựa tiến vào thành lầu, tiếng người bên trong thành Trường An náo nhiệt vô cùng, vô số đèn Khổng Minh bay trên bầu trời, khiến màn đêm giống như ban ngày.

Ta không phải là người biết khổ đau, từ nhỏ khi gặp chuyện không vui, ta chỉ cần một đĩa đồ ăn vặt thơm ngon là mọi chuyện đều quăng sau gáy, có lẽ là do uống rượu say, khi nhìn thấy ánh đèn của hàng ngàn gia đình ở đó, làm ta nghĩ đến thất ca, phụ hoàng và Chương gia, ta không khỏi có chút u sầu, nằm bơ phờ bên khung cửa sổ.

Từ Quân Dật quanh năm đối phó với cáo già trong triều sao có thể không nhìn ra được, hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta.

"Có phải Thẩm Tương Vũ đại nhân luận tội ngoại tổ phụ đã xảy ra chuyện đúng không?" Đây là chuyện ta tình cờ nghe được Tứ ca nói với hắn.

Từ Quân Dật nghiêm túc trả lời: "Việc này ta sẽ không can thiệp. Thẩm Tương Vũ có chết hay không cần phải xem Chương thái phó; còn về phần ông ta có thể sống hay không, cần phải xem Thân thủ phụ."

Ta mở cửa sổ ra, bên trong phường Vĩnh Hưng có rất nhiều xe ngựa qua lại, trên đường phố nhộn nhịp, khắp nơi đều có thể nhìn thấy các tiểu nương tử tụm ba tụm bảy, những người dũng cảm trực tiếp ôm lấy cánh tay của lang quân mình, vào đêm tết nguyên tiêu, không ai chú ý đến chuyện nam nữ.

Sau khi dừng xe ngựa, ta và Từ Quân Dật nắm tay nhau đi qua khu chợ đông đúc, những bức tranh đường của Đại Long, đèn lồng Thỏ Ngọc, màn nhào lộn nuốt đuốc, quả thực còn náo nhiệt hơn lần trước rất nhiều. Ta nhìn xung quanh, cảm thấy không hứng thú, cũng không có tâm tư vui đùa.

Trước sạp hàng cách đó không xa có rất nhiều người tụ tập, ta ngẩng đầu nhìn thấy đoá hoa đỏ rực cỡ lòng bàn tay treo trên chiếc cột dài cách đó gần chục mét. Mùa đông ở thành Trường An rất lạnh, hoa cỏ héo úa, loài hoa này trông giống như hoa mẫu đơn, trong mùa đông khắc nghiệt lại nở rộ quyến rũ.

Chủ sạp đánh cồng chiêng, lớn tiếng nói: "Đây là hoa hồng do thuyền Tây Dương mang về, ở Trường An chỉ có một đoá, ai bắn xuyên qua được đồng xu sẽ được mang đi!"

Ta nắm tay Từ Quân Dật chen vào. Trên bàn gỗ có một cây cung và vài mũi tên, còn có một đồng xu Thiên Tụng Thông Bảo được treo trên sợi dây màu đỏ ở bức tường phía xa.

Đoá hoa này rất quý báu, một lần bắn chỉ tốn mười đồng xu, rất nhiều người vội vàng tiến tới, một núi đồng tiền nhỏ nhanh chóng chất thành đống trên bàn.

Ta ở trong quân mấy ngày, có thể nhìn ra một số manh mối về vũ khí, cây cung này có sức mạnh khoảng bốn, tầm bắn ngắn, dây cung lỏng lẻo và không có độ chính xác, nó chỉ là một vỏ bọc được chủ sạp hàng dùng để lừa gạt mọi người. Quả nhiên, những người có thể bắn xa hơn mười mét đã được coi là người giỏi nhất trong đám đông, đừng nói tới việc bắn trúng đồng xu.

Người muốn bắn cung ngày càng nhiều, trong đó có rất nhiều quan to đi cùng với mỹ nhân, chủ sạp sợ bị độc chiếm nên đặt ra một quy định mới, mỗi người chỉ có ba cơ hội.

Một nam nhân mặc trang phục cấm vệ quân, sau khi bắn trượt ba lần, hắn ta tức giận ném cung tên lên bàn, hét lên: "Lão già điêu ngoa, ngươi dùng cung tên rách nát của mình để lừa gạt người khác."

Hắn ta đang định phát tác thì bị cô nương trẻ bên cạnh chặn lại, đây chính là nét đẹp của lễ hội đèn lồng, những ai đến đây để lấy hoa hồng hơn phân nửa đều vì giai nhân, sẽ không dễ dàng ra tay.

Sau khi nghe hắn ta nói ra then chốt, xung quanh không có ai chịu bước tới. Chủ sạp hàng kiếm được rất nhiều tiền cũng không vội mời chào làm ăn.

"Ta thử xem." Từ Quân Dật đập ba mươi đồng tiền lên bàn, vóc dáng hắn cao lớn thẳng tắp, mũi tên sắc bén, khác biệt một trời một vực với những người vừa rồi. Mũi tên gào thét bay ra, không may lại trượt qua đồng xu, bốn phía vang lên tiếng tiếc nuối, ta lo lắng dậm chân, trong miệng không quên chửi cây cung rách nát.

"Đừng lo," Từ Quân Dật vỗ vỗ vai ta, trấn an ta, "Ta vẫn còn hai mũi tên."

Hắn tiến lên một bước, tay trái cầm cây cung, sợi dây giống như trăng tròn, mũi tên bay ra mang theo sát khí đóng đinh thật chặt đồng xu. Chủ sạp giật mình, bước tới kiểm tra thì thấy một nửa mũi tên đã cắm vào tường.

Ngoại hình Từ Quân Dật tuấn tú, y phục sang trọng nhưng tài bắn cung lại siêu phàm, bách phát bách trúng, khiến những người đến xem náo nhiệt ngưỡng mộ hết lần này đến lần khác.

Chủ sạp nhìn ra hắn không phải người bình thường, kính cẩn nhờ người lấy hoa hồng trên cột, bị Từ Quân Dật ngăn lại nói: "Còn một mũi tên."

Sau đó, hắn cầm cung kéo dây, một tiếng vút, mũi tên bay vào đoá hoa rồi bắn lên trời trong đêm tối, đoá hoa hồng trên cây sào dài rơi xuống.

Hắn nhảy lên trên, chộp lấy bông hoa đỏ trên không, dưới ánh đèn rực rỡ ở thành Trường An bước tới phía ta, phớt lờ những lời khen ngợi của mọi người xung quanh, hắn cúi xuống cài bông hoa hồng xinh đẹp sau tai ta, thì thầm: "Bác tiểu nương tử cười đi."