Trưởng Công Chúa - Soc 2k

Chương 87: Đối chiến.




Lưu ma ma đã đứng đó chờ sẵn hai người, nhìn thấy hai người như đôi bích tiên nhân bước vào Lưu ma ma vội ra niềm nở nói :

"Vương gia, vương phi thái hậu đã chờ hai người một lúc rồi ".

Như Họa nhẹ gật đầu rồi cùng chàng bước vào, phía bên trên Thái hậu đã ngồi đó chờ sẵn, nhìn thấy nhi tử của mình cầm tay Vương phi bộ dạng vô cùng yêu chiều bà vô cùng vui mừng.

Tuy Lan Địch đã tường thuật lại toàn bộ mọi chuyện cho bà nhưng bà vẫn không tin lắm cho đến tận hôm nay thì bà đã hiểu.

Dạ Vô Thần cùng Như Họa quỳ xuống giọng cung kính :

"Thỉnh an mẫu hậu "

"Thỉnh an thái hậu ".

Thái hậu vẻ mặt vui mừng nói :

"Con là Họa nhi đúng không?, còn thái hậu gì nữa hãy cứ gọi ta là mẫu hậu như Thần nhi đi, chào mừng con đến

Thanh quốc mẫu hậu có món quà muốn tặng con ".

Lưu ma ma liền bê một cái hộp đi lên, bà mở ra bên trong một đôi vòng ngọc rất đẹp, sáng bóng là vật quý hiếm.

Bà cẩm lên rồi nói :

"Con lên đây ta muốn tự tay đeo cho con, vòng này là của hồi môn mà năm xưa ta nhập cung mẫu thân đã đeo cho ta, nó là vật đại cát đại lợi sẽ giúp con bình an ".

Như Họa từ từ đi lên, đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về, bà càng nhìn càng cảm thấy nàng vô cùng thuận mắt, người khiến cho trái tim băng giá của nhi tử tan chảy chắc chắn là người xuất sắc.

Như Họa nhận lấy vòng ngọc mà cảm thấy vô cùng vui vẻ, đây là dấu hiệu tốt cho thấy thái hậu cũng yêu quý nàng.



Như Họa cũng nhẹ nhàng nói :

"Mẫu hậu, con cũng có một món quà muốn tặng cho người, là quà gặp mặt ".

A Vũ bê hộp ngọc lên vô cùng cần thận, Lưu ma ma vội vàng đi đến cầm lấy, lúc này Thái Hậu cũng bất ngờ không nghĩ rằng nàng cũng tặng quà cho mình bà mỉm cười nói :

"Con đến thỉnh an ta rồi còn chuẩn bị lễ vật làm gì chứ ?".

Như Họa thật tâm trả lời :

"Chỉ là một món quà nhỏ, đây là tâm ý của con xin mẫu hậu nhận lấy ".

Bà mỉm cười rồi bảo Lưu ma ma mở ra, bà khá là ngỡ ngàng thích thú cẩm lên rồi nói :

"Con đúng là hiểu ta, món quà này ta thật thích ".

Một tượng phật quan âm bồ tát bằng ngọc thạch vô cùng tinh xảo, bên ngoài còn có một luồng ánh sáng xanh, sờ lên vô cùng mát tay, thái hậu vui vẻ mãi không muốn buông.

Vừa lúc này đây thái giám hô to :

"Bẩm thái hậu, hoàng hậu đang ở bên ngoài xin được thỉnh an ".

Sắc mặt thái hậu đang vui vẻ bất chợt không vui, tuy nhiên trước mặt mọi người bà đành phải gượng cười nói :

"Cho hoàng hậu vào ".

Như Họa liền đi xuống đứng cạnh chàng, nàng đang tò mò về vị hoàng hậu này ai ngờ lại được diện kiến luôn .

Hoàng hậu bước vào tư thái uy nghi giống như một con khổng tước vậy, Như Họa thầm lắc đầu.



Hoàng hậu cúi người hành lễ với thái hậu :

"Thái hậu vạn an !"

Thái hậu tuy không thích nhưng vẫn hỏi :

"Hoàng hậu nay sao lại rảnh rồi đến thăm ai gia thế này ?".

Lăng Thục Dung tay che miệng cười duyên nói :

"Thần thiếp nghe nói hôm nay công chúa Hoa quốc có đến thỉnh an thái hậu, nhi thần nghe nói công chúa này vô cùng xinh đẹp khiến Vương gia của chúng ta mê mần không lối về nên nhi thần muốn diện kiến xem có đúng như lời đồn hay không ?".

Lời nàng ta nói ra khiến cho không khí trong điện âm trầm, Như Họa thì lắc đầu vì sự ngu xuẩn của nàng ta, không hiểu vì sao nàng ta sống được trong hoàng cung này.

Nàng định đi lên thỉnh an thì Dạ Vô Thần kéo tay nàng lại rồi lạnh lùng nói :

"Hoàng hậu tốt nhất nên trở về Trữ Tú cung của mình đi, tốt nhất là uốn lưỡi nhiều lần trước khi nói nếu không lại họa từ miệng mà ra đó ".

Thái hậu ngồi trên cao nín nhịn muốn cười mà không thể cười được, miệng lưỡi của nhi tử lúc nào cũng sắc sảo như thế, chỉ mình nhi tử này của bà mới khiến hoàng hậu kia im lặng.

Lăng Thục Dung muốn đề cao thanh thế ai ngờ ăn phải quả đắng, nàng ta tức giận nhưng đối phương trước mặt là Dạ Vương gia người mà nàng ta không thể đắc tội được, nhưng nỗi ấm ức nàng ta liền quay sang nói :

"Bổn cung nói đúng mà, công chúa Hoa quốc này nhìn cũng xinh đẹp nhưng làm sao có thể bằng đại tiểu thư Tô Mặc Vân của tể tướng chứ, không hiểu Vương gia vì sao lại chọn nàng ta mà không chọn nữ nhi tể tướng, ta chỉ nói thẳng mà thôi ".

Như Họa lúc này cũng đã khá là khó chịu, nàng ta là vì nàng mà đến, vì nàng mà gây sự, để chàng ra mặt cho nàng không hợp lý cho lắm, Như Họa mỉm cười đi lên nói :

"Thỉnh an hoàng hậu, ta đã được Vương gia nói qua về hoàng hậu, thật sự hoàng hậu quá khác với lời chàng nói hống hách, ngang tàng thật không giống một chút nào cả.

Thiếp đang nghĩ hoàng hậu của một nước làm sao có thể là một người như thể được, hóa ra người thật còn hơn những gì thần thiếp nghe được, thật sự chỉ dùng một từ không biết trước biết sau, ăn nói hàm hồ ".