Không khí vô cùng vui vẻ, hoàng thượng giới thiệu Thục Quý phi cho nàng, bây giờ thì Như Họa cũng hiểu được vì sao Thục Quý phi mãi sủng không suy.
Tính tình nàng ấy có phần hào sảng, tuy nhiên vẫn giữ được sự mềm mại nữ tính của mình, nói chuyện với nàng ấy khiến người bên cạnh cảm thấy thoải mái.
Rất nhanh bầu không khí đã vô cùng hòa hợp, thái hậu đã giữ tất cả mọi người ở lại dùng bữa, đã rất lâu rồi bà mới cảm thấy vui vẻ như này.
Nàng và vị Thục quý phi kia khá là hợp nhau, có lẽ có nhiều điểm tương đồng, lại cách nhau ít tuổi nên dễ nói chuyện hơn.
Thục Quý phi có một công chúa năm nay bốn tuổi và một hoàng tử mới sinh cách đây không lâu được hoàng thượng vô cùng sủng ái.
Lần mang thai hoàng tử mới đây đã suýt nữa bị hoàng hậu hại sảy thai cũng may hoàng thượng cho người giám sát chặt chẽ nên mới phát hiện được.
Sau khi ăn uống xong hai người mới xin phép rời cung, Thục quý phi có phần quyến luyến nàng, nói rằng lần sau muốn mời nàng vào cung làm bạn đương nhiên là Như Họa vô cùng đồng ý.
Mấy ngày tiếp theo hai người ở bên nhau không rời, vì buồn chán nên Như Họa đã lôi Dạ Vương Phủ ra kiến thiết lại toàn bộ.
Trải qua một hồi tu sửa bây giờ Dạ Vương phủ đã ấm cúng hơn không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Bằng đi ba tháng sau, một thánh chỉ phế hậu ban xuống khiến cho cả triều đình rung động, phải biết phế hậu là việc rất hi hữu trừ khi hoàng hậu mắc phải tội ác tày đình nếu không sẽ ảnh hưởng đến gốc rễ, mà nhất là thái tử vần còn nhỏ.
Nhưng mặc dù văn võ bá quan có phản đối hoàng thượng vẫn không thù hồi lại thánh chỉ đã ban ra.
Một điều nữa khiến mọi người bàn luận, hoàng hậu bị phế không phải bị hạ xuống làm phi tần mà theo như thánh chỉ thì hoàng hậu phải xuất cung đi thái miếu để cầu phúc.
Mọi người bàn tán râm ran không biết hoàng hậu mắc tội tày đình gì mà khiến hoàng thượng lại tức giận như vậy.
Bao nhiêu bách quan văn võ đều đến gặp Dạ Vương gia để nhờ Vương gia thay đổi quyết định của hoàng thượng.
Tuy nhiên Dạ Vô Thần lúc này đã cùng Dạ Vương phi rời khỏi hoàng cung đi ngao du ngoạn thủy rồi, mặc kệ mọi sự trong triều.
Mà nếu Y có ở lại thì Y cũng sẽ không tham gia vào, chuyện hoàng hậu bị phế chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Với những chuyện mà hoàng hậu đã làm thì dù phế mấy lần cũng không đủ, hoàng huynh cũng đã đủ nhân từ, cũng đã hết tình hết nghĩa rồi.
Như Họa khi nghe phu quân nói lại nàng chỉ thở dài nói :
"Tính cách hoàng hậu không thích hợp ở trong hoàng cung, Lăng thái phó không biết là giúp nàng hay hại nàng ấy nữa, trốn hoàng cung có biết bao người tranh ta đoạt, nhưng thiếp cũng phải công nhận một điều nàng ấy yêu hoàng thượng thật lòng ".
Dạ Vô Thần ánh mắt tò mò hỏi :
"Vì sao nàng lại nói như thế ?".
Như Họa mỉm cười nói :
"Có lẽ Lăng thái phó đã biết được tình cảm của nàng ấy giành cho hoàng thượng nên trước khi chết mới muốn thành toàn tâm nguyện của nữ nhi.
Chàng thử nghĩ xem, nàng ta là hoàng hậu, là nữ nhân quyền lực chỉ đứng sau thái hậu, lại sinh trưởng tử cho hoàng thượng, nếu nàng ấy không làm những việc ngu xuẩn kia hỏi xem hoàng thượng sẽ đâu cần phế nàng ấy.
Chung quy cũng là vì yêu mà sinh hận, hai người ấy cũng lớn lên cùng nhau, hoàng thượng coi nàng ấy như muội muội nhưng nàng ấy lại không coi hoàng thượng như ca ca, chung quy nàng ấy tuy độc ác nhưng cũng có chỗ đáng thương.
Nhưng thôi, như thế cũng tốt cho nàng ấy, sống mà nhìn người mình thương yêu ân ái với người khác còn đau khổ hơn, nếu là thiếp thì đã từ bỏ lâu rồi ".
Dạ Vô Thần như được khai sáng, chàng mỉm cười nói :
"Đúng là như thế thật, phụ hoàng có quá nhiều phi tần, từ nhỏ ta đã thấy mẫu hậu khóc thầm, đến lượt hoàng huynh thì cũng giống như phụ hoàng, phi tần đấu đá nhau, hại nhau.
Cũng may là ta không như họ, cả cuộc đời này ta chỉ yêu thương và lấy một mình nàng thôi, nương tử của ta ".
Như Họa mỉm cười nói :
"Lúc đầu thiếp không nghĩ là chàng ăn nói lợi hại như thế đâu, lời đồn về chàng khác xa với thực tế ".
Dạ Vô Thần ghé đầu vào vai nàng nói :
"Đấy là trước kia ta chưa gặp được nàng, chưa cảm nhận được tình yêu như thế nào, nương tử của ta ta không thương thì thương ai chứ ".
Cả thời gian này hai người như đôi chim câu dfi đâu cũng có nhau, quốc thái dân an nên Dạ Vô Thần muốn đưa nàng đi xem cảnh thái bình.
Như Họa đã sống một đời nên nàng rất chân trọng những gì trước mắt, nàng cảm nhận rõ được tình cảm chân thành của nàng.
Bây giờ ước nguyện của nàng chỉ có một, nàng cầu mong hài tử đã một lần mất đi có thể một lần nữa quay lại về bên nàng, có như thế mới là hạnh phúc trọn vẹn.
Ánh mắt Như Họa nhìn về phía xa xăm, nơi đó là Hoa quốc của nàng, nơi có người thân của nàng ở đó