CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ
Thân đỉnh đồng có nhiều dấu vết pha tạp, ba chân đỉnh xuyên thẳng vào mặt đất, khói đen của âm khí nghi ngút tràn ra từ miệng đỉnh. Toàn bộ âm khí trên Phượng Sơn này đều được sinh ra từ đỉnh đồng kia.
Quả nhiên Phàn Lai Tịnh định luyện chế tà vật cuối cùng tại đây.
Rốt cuộc cũng được diện kiến chân thân của đại ma đầu trong truyền thuyết, Bạch Tiên Tiên không ngờ mình lại bình tĩnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Tổ tiên nhà họ Bạch đã từng dùng toàn bộ sức mạnh của gia tộc tru sát gã, đó là nhân. Còn hiện tại cô đứng đây đón nhận sự trả thù của Phàn Lai Tịnh, ấy là quả.
Sớm muộn trận chiến này cũng sẽ diễn ra, đánh nhanh thắng nhanh còn lo yêu đương nữa chứ!!
Bạch Tiên Tiên rút kiếm chỉ thẳng về phía gã: “Có sắc hay không, ông cứ thử sẽ biết.”
Phàn Lai Tịnh chỉ cười lạnh một tiếng, vung tay áo lên: “Ranh con mồm còn hôi sữa phát ngôn ngu nguội, ngông cuồng.”
Một cơn cuồng phong lăng lệ đánh thẳng về phía cô, trong gió dày đặc khí đen, ngưng tụ thành những châm băng siêu bé, nhanh như cắt đã tới trước mặt. Bạch Tiên Tiên không chút sợ hãi, hai tay cầm kiếm hung hăng bổ về phía chưởng phong.
Châm băng vỡ nát, rơi lả tả trên đất, đảo mắt lập tức biến thành khí đen bay vào không khí.
Tam trưởng lão từng nói, thân là truyền nhân nhà họ Bạch, thứ nhất định không thể thiếu chính là: Ngông cuồng!
Bạch Tiên Tiên vung kiếm, mỉa mai nói: “Ồ! Ông chỉ có chút bản lĩnh cỏn con này thôi sao? Tiếp tục nào!”
Kiếm Lục Linh trong tay cô, nhìn như thể chém xuống không mục đích, nhưng thật ra tất cả những chiêu thức tấn công Phàn Lai Tịnh, Bạch Tiên Tiên đều cật lực bổ vào đỉnh đồng bên dưới gã.
Trong không trung vang lên vài tiếng trầm đục.
Không biết đỉnh đồng kia giấu thứ gì, sau khi bị chém vài nhát kiếm, đám âm khí trên núi dường như càng lúc càng cuồng bạo. Bạch Tiên Tiên không biết có phải mình nhìn nhầm không? Mấy vết rỉ loang lổ trên đỉnh đồng dường như chứa bên trong những tia sét nhỏ xíu.
Mấy kiếm cô đánh xuống, ngoại trừ khiến âm khí bên ngoài thêm ngang ngược, còn hoàn toàn không tạo ra tổn thương gì cho đỉnh đồng.
Bóng dáng Phàn Lai Tịnh trên đỉnh đồng bỗng dưng biến mất, từ trên không trung truyền tới tiếng cười to của gã: “Chỉ là một một pháp kiếm cỏn con cũng mơ tưởng đụng vào Dẫn Lôi Đỉnh của ta.”
Dẫn Lôi Đỉnh???
Cái đỉnh đồng này dùng để dẫn sấm sét xuống ư? Sau khi dẫn lôi nhập đỉnh, lại dùng thiên lôi để luyện chế đồ vật trong đỉnh ư?
Nhưng thiên lôi là thứ chí cương, chí liệt là vật cực dương, cũng là thái cực hoàn toàn trái ngược với tà vật cực âm. Tại sao lại dùng thiên lôi để luyện ra tà vật được?
Nhưng mặc kệ, dù gì cũng không thể để ‘nó’ thành công từ đỉnh đồng chui ra.
Phía trên một bóng đen chụp xuống, giống một quái vật khổng lồ đứng chầu chực phía sau bọn họ, Trần Lẫm níu chặt tay Bạch Tiên Tiên nhanh như cắt nhảy sang bên cạnh, kéo cô né tránh đòn tấn công bất ngờ.
Bạch Tiên Tiên ngã vào lồng ngực anh, giương mắt nhìn Phàn Lai Tịnh hoá thành một gã khổng lồ, nhấc chân ý định giẫm nát hai người.
Trần Lẫm cấp tốc ôm cô lăn khỏi chỗ, trốn đến đằng sau một cây đại thụ.
Bạch Tiên Tiên dùng cả tay cả chân đứng lên, hạ thấp giọng nói: “Em đối phó với Phàn Lai Tịnh, anh nghĩ biện pháp phá hỏng Dẫn Lôi Đỉnh.”
Trần Lẫm gật đầu: “Nhớ cẩn thận.”
Vào lúc mấu chốt, không cần nhiều lời, hai người phân công nhiệm vụ, đều rõ ràng không còn nhiều thời gian, mình cần hành động ngay lập tức. Bạch Tiên Tiên tránh thoát khỏi bàn chân giẫm xuống tiếp của Phàn Lai Tịnh, cắn ngón tay, dùng máu vẽ một tấm Thiên Sư Linh Phù xuống đất, hai tay nắm chặt kiếm Lục Linh cắm xuống trung tâm phù chú, hét lớn: “Thần kim huy linh, sử dịch bách tinh.”
Trận pháp trong núi cắt đứt cảm ứng giữa thần quỷ trong trời đất với Phượng Sơn, nhưng lại không thể ngăn mối liên hệ giữa Phượng Sơn và những yêu ma quỷ quái trên núi. Dưới tác dụng của Thiên Sư Linh Phù, toàn bộ yêu, quỷ, ma quái đều được triệu tập đến.
Những yêu ma này đối với pháp lực của Phàn Lai Tịnh mà nói, chẳng khác nào ruồi muỗi, nhưng Bạch Tiên Tiên muốn cược ở số lượng, tre già măng mọc, nhiều ít vẫn có thể tạo thành một bức tường níu chân gã, nhằm mục đích câu giờ cho phía họ.
Bạch Tiên Tiên thừa cơ dùng phù chú phá trận.
Không phá được tà trận này của gã, thiên địa quỷ thần đều bị che mắt không thể kết nối được với cô, thậm chí công hiệu của chú pháp cô niệm cũng bị giảm đi đáng kể, cứ mãi thế này hai người sẽ nhanh chóng rơi vào thế bất lợi.
Nhưng mà toàn bộ ma quái trên núi chỉ có thể kéo chân được Phàn Lai Tịnh tối đa mấy phút đồng hồ.
Phàn Lai Tịnh phất tay một cái, tà khí sinh sôi lan tràn, hình thành ác tướng, ác tướng hoá thành một con La Sát, vừa mở miệng một cái đã nuốt chửng toàn bộ nhưng tiểu yêu, ma quái xông đến.
Cắn nuốt hết yêu tinh, ma quái, nó mở chiếc miệng đỏ lòm hôi hám, một lực hút lớn chưa từng thấy xuất hiện, cát đá, cây cối phần phật bay lên, Bạch Tiên Tiên vội vàng ôm lấy một thân đại thụ, nhưng lực hút quá mãnh liệt, nửa người cô đã bay lên không trung. Sức cánh tay cô vốn yếu, rất nhanh đã không còn đủ sức bám víu mà buông lỏng ra, lập tức bị hút về phía miệng ác tướng La Sát.
Bay được nửa đường, thì Trần Lẫm bất ngờ xông đến ôm chặt lấy cô, miệng thấp giọng niệm: “Ngũ đế hàng uy, bất động như sơn.”
Đạo pháp trong tà trận hiệu quả giảm phân nửa, thần chú này cũng chỉ giúp thân thể hai người rơi xuống một khoảng thì hết công hiệu. Bạch Tiên Tiên cầm chặt kiếm hướng xuống mặt đất, hét lớn: “Vạn tà bất hại, thiên địa tương khuynh.”
Thân hình hai người lập tức tăng trọng lượng, đáp thẳng xuống mặt đất.
Cú rơi khá nguy hiểm, nhưng Bạch Tiên Tiên không để ý tới đau đớn thể xác, lập tức hỏi Trần Lẫm: “Dẫn Lôi Đỉnh sao rồi?”
Trần Lẫm nói: “Đã tăng cường thêm Thiên Lôi, không phá được.”
Phiền toái rồi đây!
Bạch Tiên Tiên nghĩ nghĩ, đáp: “Anh chặn gã, em đi xem thử.”
Ác tướng La Sát biến mất. Ống tay áo đạo bào của Phàn Lai Tịnh phình lên, từ bên trong bay ra mấy con quỷ tóc dài. Một đống tóc rối sền sệt bay thẳng về phía Bạch Tiên Tiên, quấn lấy mắt cá chân cô lôi đi.
Mấy con khác đang định cuốn cổ tay cô, nhưng Bạch Tiên Tiên kịp nhanh tay lẹ mặt chặt đứt đám tóc rối đang trói chân mình, liên tục lùi về sau né tránh. Trần Lẫm dùng chu sa vẽ hai linh phù trong lòng bàn tay, một tay khống chế một con quỷ tóc dài hung hăng đập trên mặt đất. Đám tóc như bị lửa đốt toả ra một thứ mùi hôi thối, khét lẹt, nhân cơ hội này, anh hét lớn ra hiệu cho Tiên Tiên mau chạy.
Bạch Tiên Tiên đứng lên, phi thẳng về phía Dẫn Lôi Đỉnh.
Mấy đám tóc rối còn muốn tiếp tục đuổi theo Tiên Tiên, nhưng toàn bộ đều bị Trần Lẫm xử lý gọn gàng. Con quỷ gào thét hai tiếng, quay người định công kích Trần Lẫm. Chúng bắt đầu gia tăng độ dài của tóc, quấn chặt chân anh, còn có ý định muốn chui vào lỗ tai, lỗ mũi Trần Lẫm.
Trần Lẫm kết ấn, hét lên chói tai: “Thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân!”
Hào quang màu vàng kim nhàn nhạt từ thân thể anh dần dần tản ra, quỷ tóc tránh né không kịp, như thể bị thiêu đốt, sợ hãi rụt về.
Bạch Tiên Tiên đã chạy tới chỗ Dẫn Lôi Đỉnh.
Đứng ở khoảng cách gần thế này cô có thể cảm nhận được rõ ràng âm khí trong đỉnh kia nặng nề đến thế nào. Đại khái có lẽ vì Thiên Lôi, cho nên âm khí bên trong đang vô cùng cuồng bạo, Bạch Tiên Tiên dựa lại gần, thân thể chợt trở nên nhoi nhói, giống như có hàng ngàn hàng vạn chiếc châm đang chui vào cơ thể cô.
Miệng đỉnh khí đen lượn lờ, lại thêm thân đỉnh quá cao, cô không thể nhìn rõ tình hình bên trong. Chỉ nghe thấy tiếng khen khét rất nhỏ, tựa như xương cốt cọ xát vào nhau tạo thành.
Cô đặt đầu ngón tay còn dính máu lên đỉnh đồng, vẽ một lá Huyết Phù, tay kết ấn Thiên Sư, mạnh mẽ vỗ mạnh lên đỉnh: “Hữu tà tất trảm, hữu quái tất tồi.”
Một tiếng trầm vang từ Dẫn Lôi Đỉnh phát ra, khí đen lao nhanh vun vút tấn công Bạch Tiên Tiên. Cô chỉ cảm thấy không khí bị chặn kín, hoàn toàn không thể hít thở được, đành che miệng liên tiếp lùi về phía sau.
Sau lưng một chưởng phong lăng lệ chém tới, cô tránh không kịp, bị phất trần của Phàn Lai Tịnh đánh trúng lưng. Da thịt lập tức tróc ra. Máu nóng thấm lưng áo. Bạch Tiên Tiên nhịn đau cấp tốc xoay người, giơ kiếm Lục Linh lên chống đỡ toàn thân: “Ma vương thúc thủ, thị vệ ngã hiên.”
Âm khí từ phất trần biến thành một làn gió cuồng bạo, chỉ cần khẽ chạm vào cũng đủ rách da, nát thit, tựa như bị người dùng roi da quất lên, đau đớn vô cùng.
Bạch Tiên Tiên ngăn cản không kịp, mặt bị tát hai cái. Cô nhất thời không kiềm được cơn giận, không để ý tới phấn trần phía trước, dùng kiếm Lục Linh chém liền tám phát, hùng hồn mắng chửi: “Thằng khốn ngu xuẩn, ông chưa từng nghe qua câu đánh người không đánh vào mặt sao!!”
Kiếm khí mạnh mẽ chém đứt phất trần, Phàn Lai Tịnh thoáng kinh ngạc, hơi lùi lại phía sau tránh đòn tấn công của cô, cười một tiếng ám chỉ: “Không hổ danh là trời sinh linh cốt.”
Hai từ “Linh cốt” như thể nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Lòng Bạch Tiên Tiên dấy lên sự bất an, khí thế càng hung hăng: “Sợ rồi sao tên khốn ngu xuẩn! Xem kiếm đây.”
Phàn Lai Tịnh sớm đã được lĩnh giáo pháp kiếm Lục Linh của nhà họ Bạch. Trong 100 năm qua, ngoại trừ trù tính kế hoạch báo thù, thời gian còn lại chính là chuyên tâm nghiên cứu những trận đấu pháp trước kia với người nhà họ Bạch. Gã gần như đã nghiên cứu triệt để về kiếm pháp cũng như sức mạnh của kiếm Lục Linh, chỉ chờ trận chiến này để có cơ hội phá kiếm trận, rửa sạch sự nhục nhã trước đây.
Kết quả gã phát hiện Bạch Tiên Tiên hoàn toàn không xuất kiếm theo nguyên lý thông thường.
Từng chiêu thức không hề có kết cấu, quy trình, nhưng lại như thể xuất hiện khắp mọi nơi, khi thì vạn kiếm hợp nhất, khi thì biến thành cự kiếm chém xuống.
Nhóc con này tuổi trẻ tài cao, tu vi đạo pháp lại cực kỳ tinh thuần, kiếm ý nghiêm trang, tâm hồn ngay chính, là thứ vũ khí mạnh mẽ khắc âm tà.
Mới đầu Phàn Lại Tịnh còn mang lòng trêu đùa, giễu cợt, dần dần lại bị kiếm ý nghiêng trời lệch đất này làm cho tiến không được mà lùi cũng không xong. Búi tóc trên đỉnh đầu bất ngờ bị một kiếm chém trúng, mái tóc bạc xoã tung, nhìn không khỏi có vài phần chật vật.
Phàn Lai Tịnh nghiến răng nghiến lợi: “Đây không phải kiếm pháp của kiếm Lục Linh.”
Bạch Tiên Tiên tay trái kết ấn, tay phải vung kiếm, khí thế hùng tráng, quyết liệt tiến lên: “Đây là Lục Linh Kiếm Pháp, thức Hạ Cơ bát Chém! Chuyên dùng để chém loại người ngu xuẩn, thối nát như ông!”
Rút kiếm giơ thẳng đỉnh đầu: “Tề hội Cảnh Tiêu, khu lôi bôn vân! Lôi kiếm!”
Giơ kiếm ngang người: “Thiên sư truyền lệnh, chém yêu chặt tà! Trói buộc kiếm!”
Vung kiếm bốn phía: “Phụng Ngọc Đấu Huyền Tôn, sắc Cửu Tiêu Thần Lôi. Trảm yêu ma diệt quỷ tà, quy thiên thanh minh! Chuyên… giết Phàn Lai Tịnh kiếm.”
Dù thân đang ở trong tà trận, không thể kết nối, hay triệu hồi thần minh thiên địa, đạo pháp cũng giảm đi đáng kể, nhưng Bạch Tiên Tiên dùng thân hợp nhất cùng kiếm, giác ngộ kiếm ý mà tổ tông nhà họ Bạch nhiều đời để lại trên kiếm Lục Linh, giống như hổ thêm cánh, dùng toàn bộ tinh hoa sức mạnh đời đời nhà họ Bạch biến thành chưởng phong giáng xuống người Phàn Lai Tịnh, đánh cho gã ngã bổ nhào.
Bạch Tiên Tiên hét lớn: “Trần Lẫm.”
Trần Lẫm đã hoàn thành Huyết Phù bốn phía, chỉ chờ hiệu lệnh lập tức kết ấn, một chiếc lưới vàng khổng lồ đột ngột từ dưới đất mọc lên, ngoài kim quang óng ả còn có nguyệt sắc chói mắt, vây chặt Phàn Lai Tịnh bên trong.
Bạch Tiên Tiên chưa kịp thở phào, Phàn Lai Tịnh ở trong lưới đã ném cho cô một nụ cười quỷ dị, âm độc. Thân hình gã đột nhiên lớn lên, lưới vàng thít chặt lấy da thịt, thứ chất lỏng màu xanh đen tràn ra từ cơ thể gã, lưới vàng dần dần bị ăn mòn, một luồng khói xanh bay lên không trung rồi từ từ phân tán.
Cơ thể Phàn Lai Tịnh chia năm xẻ bảy, dính đầy máu đen. Cánh tay phải của gã bất chợt duỗi dài, lao về phía Bạch Tiên Tiên, cánh tay dài mấy mét bóp chặt lấy cổ cô.
Cả người Bạch Tiên Tiên bị nhấc lên, lực tay quá mạnh khiến mắt cô trợn lớn, còn chưa kịp cầm kiếm tấn công, cô đã bị Phàn Lai Tịnh hung hăng ném xuống đất.
Tiên Tiên bị va đập mạnh, đầu váng mắt hoa, kiếm Lục Linh cũng tuột khỏi tay.
Đám máu đen giống một vòng tròn bảo hộ vây quanh gã, Huyết Phù của Trần Lẫm hoàn toàn mất tác dụng. Bạch Tiên Tiên vừa ho, vừa dùng hết sức bình sinh gọi anh: “Cầm lấy kiếm.”
Trần Lẫm không chờ cô nhắc nhở, vừa chạy, vừa né, phi tới chỗ cánh tay Phàn Lai Tịnh, cấp tốc nắm chặt kiếm Lục Linh, xoay người, chém thẳng xuống cánh tay đang định bóp cổ Tiên Tiên lần nữa.
“Keng.”
Kiếm Lục Linh như vừa chém vào một khối sắt, tiếng động mạnh tới nỗi màng nhĩ của anh như thể sắp rách ra.
Cách đó không xa Dẫn Lôi Đỉnh bắt đầu truyền tới những tiếng động, đồng thời kích động âm khí xung quanh.
Âm thanh ‘răng rắc’ càng lúc càng rõ ràng, như tiếng khung xương ma sát tạo nên, tiếng khánh khách quỷ dị từ đâu vọng tới.
Bạch Tiên Tiên nhủ thầm không ổn.
Sợ rằng cuối cùng cô vẫn không ngăn được món tà vậy kia hoàn thành.
Cô dùng hết sức bình sinh giãy giụa, bò về phía đỉnh đồng, nhưng Phàn Lai Tịnh đã nhanh hơn một bước, bóp cổ nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất, Bạch Tiên Tiên không kịp phản ứng cả người bị quăng vào bên trong miệng đỉnh đồng.
Trong khoảnh khắc ấy, Bạch Tiên Tiên đột nhiên nhớ tới nụ cười âm độc trong thoáng chốc kia của gã.
Trong đỉnh đồng tối đen như mực, không nhìn thấy xung quanh.
Mà bên dưới người cô, là một bộ xương trắng.
Đúng lúc này tiếng cười khanh khách rùng rợn lần nữa vang lên, con bạch cốt nâng hai tay sờ soạng xương sườn cô.