CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ
Bạch Tiên Tiên không ngờ rằng bản thân lại có thể bị thính của thợ chăm hoa này đùa bỡn đến độ mặt đỏ, tim đập loạn xạ.
Như vậy sao được.
Gì chứ riêng về mặt khí thế không thể thua được.
Cô điềm nhiên như không có việc gì hắng giọng, quay đầu sang một bên nhìn lẵng hoa đặt trên đầu giường kiêu căng ‘hừ’ một tiếng: “Nhưng em có phải vợ của anh đâu.”
Trần Lẫm thoáng luống cuống, giống như chưa hề có sự chuẩn bị gì đã bị ném cho một bài toán khó nhằn, mặt ngây ra, cả người cứng đờ chẳng biết nên đáp lại thế nào cho phải.
Bạch Tiên Tiên chờ đợi hồi lâu.
Định chơi trò ai im lặng lâu hơn hả?
Cô hung hăng vênh mặt, chống nạnh chất vấn: “Nào có ai nhảy cóc một phát từ bạn gái thành bà xã luôn! Hay anh nghĩ cứ yêu đương xong là được nhảy cóc thẳng qua bước kết hôn?”
Trần Lẫm ngờ nghệch nhìn cô.
Vài giây sau đột nhiên anh cúi xuống, vươn người về phía cô.
Bạch Tiên Tiên mở to mắt, theo bản năng không dám thở mạnh, thậm chí căng thẳng đến mức nuốt liên tiếp hai ngụm nước miếng, thoáng chốc cô bỗng nhớ ra mình mới nôn, mùi trong miệng rất khó ngửi, lập tức mím môi, cắn chặt răng.
Ngay sau đó, Trần Lẫm cúi người, tay đè lên ống truyền, trên tay cô, nhàn nhạt nói: “Đừng lộn xộn nữa.”
Bạch Tiên Tiên: “...”
Trách em tự đa tình. Hừ.
Cô thở hắt ra, hừ một tiếng, co người chui trốn vào trong chăn, nghiêng người vào trong tường, không thèm để ý tới anh nữa.
Trần Lẫm cẩn thận kiểm tra ống truyền, lại chỉnh lại túi nước truyền, sắp xếp đâu vào đấy mới chậm rãi ngồi sang ghế dựa bên cạnh. Đôi mắt chăm chú nhìn nét mặt tức giận của cô, hồi lâu mới nhỏ giọng thanh minh: “Không phải vậy.”
Bạch Tiên Tiên: “Hừ!”
Anh tiếp tục thấp giọng nói: “Đừng tức giận nữa.”
Bạch Tiên Tiên: “Em không thích đấy! Hừ! Hừ! Hừ!”
Biết rõ cô đang tức giận nhưng anh vẫn không nhịn được bật cười.
Nụ cười này lập tức chọc phải cơn hờn dỗi đang lên đến cao trào của cô gái nào đó, Bạch Tiên Tiên không thể tin nổi, xoay đầu lại: “Anh còn cười được?!”
Đáy mắt anh vẫn còn vương chút ý cười dịu dàng chưa tan, khoé môi hơi nhếch lên. Nhìn ai kia thở phì phò tức giận, chằm chằm lườm mình thì lại thấp giọng giải thích, dỗ dành: “Anh vẫn còn đang đi học, cho anh thêm chút thời gian được không?”
Bạch Tiên Tiên á khẩu: “Học cái gì cơ?”
Trần Lẫm nhìn thẳng vào mắt cô, rất chân thành đáp: “Học cách theo đuổi cô gái mình thích!”
Não Bạch Tiên Tiên thoáng chốc trống rỗng, sau đó cảm giác như hàng ngàn đợt pháo hoa thi nhau bắn lên không trung, nở rực rỡ giữa nền trời đen huyền thăm thẳm.
Ngoài cửa giọng Tạ Ý và Lưu Vân vọng lại. Mấy cô bạn còn chưa biết Tiên Tiên đã tỉnh lại, rón rén đẩy cửa, mang thức ăn vào cho Trần Lẫm. Nào ngờ vừa bước vào đã thấy Bạch Tiên Tiên đang ngồi trên giường mắt đối mắt với Trần Lẫm. Hai cô bạn quá mức mừng rỡ, hét lên một tiếng lao thẳng qua ôm chầm lấy Bạch Tiên Tiên.
Bầu không khí mập mờ, lãng mạn cứ vậy bị phá vỡ.
Ban người vui vẻ ôm nhau, xong lại bắt đầu quay ra quở trách Tiên Tiên làm việc cảm tính, lần này không phải ông trời thương chắc chết rục xương trên núi rồi.
Bạch Tiên Tiên thành thật, ngoan ngoãn nghe hai bà chị dạy dỗ, xong hết mới thỏ thẻ hỏi: “Sao các cậu vẫn chưa về? Không đi làm à? Đã qua mấy ngày rồi.”
Tạ Ý gõ mạnh vào trán cô bạn: “Công việc quan trọng bằng cậu hay sao?! Hỏi nhảm nhí hết sức!”
Bạch Tiên Tiên cảm động nhìn hai cô.
Tin tức cô tỉnh dậy đã được truyền đi. Đạo quán gần nhất lập tức cử người đến thăm. Hôm qua theo lời kể của hai thôn dân vừa thoát khỏi quỷ môn quan trong đường tơ kẽ tóc, đạo hiệp tìm được mộ huyệt của cương thi, hoàn tất các thủ tục còn lại, xử lý thi thể đã cháy khét lẹt của nó.
Con cương thi này mặc dù đã bị đốt cháy đen, nhưng từ thân hình cũng có thể đoán ra nó hung dữ, dũng mãnh đến mức nào. Đạo môn có hai cách phán đoán tuổi của một cương thi, đầu tiên là kích cỡ răng nanh và chiều dài móng tay, thứ hai là những cổ vật bồi táng trong mộ huyệt. Theo như những manh mối thu thập được e rằng con cương thi này đã chết được tầm sáu, bảy trăm năm.
Loại cương thi đạt cấp bậc này, bình thường muốn tiêu diệt được, tối thiểu cũng phải cần hơn mười đạo sĩ vừa công, vừa thủ mới có thể chắc chắn chế phục được.
Không ngờ rằng một cô gái trẻ như Bạch Tiên Tiên lại có thể đơn thương độc mã một mình tiêu diệt nó. Mấy người trong Hiệp hội Đạo giáo lấy làm kính nể.
Từ trong Đạo Môn lại truyền ra một số tin tức, nghe nói tiểu cư sĩ họ Bạch kia, chính là truyền nhân Thiên Sư nhà họ Bạch đời này. Ai cũng vỗ đùi cảm thán chuyện đó đương nhiên không có gì cần bàn cãi.
Mấy thiên tài xuất quỷ nhập thần đều như thế. Tuổi trẻ tài cao.
Có đạo hiệp lúc tới hỏi thăm còn cầm theo một chồng ảnh chụp: “Đây là ảnh chụp bên trong và bên ngoài mộ huyệt. Tôi cảm thấy có lẽ cô sẽ có hứng thú nên mang tới cho cô xem thử. Hôm qua chúng tôi trải quẻ tượng xem thử, phát hiện ra cương thi này vốn phải 100 năm nữa mới xuất thế được. Nó tỉnh dậy sớm như vậy, có vẻ là do có người cưỡng ép đánh thức.”
Bạch Tiên Tiên cẩn thận quan sát ảnh chụp, trầm ngâm gật đầu: “Đúng. Hai cửa đá đều bị người nào đó dùng thuốc nổ phá vỡ.”
Lật đến một tấm ảnh, Bạch Tiên Tiên đột ngột dừng lại, giơ lên: “Đây là gì?”
Vị đạo hiệp kia nghiêng đầu quan sát đôi chút: “Quan tài chăng?”
Bạch Tiên Tiên chỉ vào khối đá cạnh quan tài mà cương thi cư trú: “Cái này cơ.” Ụ đá vuông vức, ở giữa có một cái lỗ hình tròn, xung quanh có dấu tích rỉ sét.
Cô nhíu mày: “Nhìn qua, hình như chỗ này ngày trước cắm thứ gì đó.”
“Lúc chúng tôi đi vào chỗ đó hoàn toàn trống không.”
Bạch Tiên Tiên thoáng sửng sốt, như chợt nhớ đến điều gì đó: “Có thể nào có kẻ cố tình cho nổ cổng mộ huyệt, đột nhập vào mộ cương thi là để cướp đi vật này?”
Mọi người chung quanh đều giật mình, một đạo hiệp đi lên cầm tấm ảnh quan sát hồi lâu, nghiêm trọng nói: “Cương thi này khi còn sống và một võ tướng. Thứ đặt ngay bên cạnh quan tài của ông ta, có lẽ chính là vũ khí mà ông ta dùng khi xưa?”
Vũ khí theo võ tướng ra trận giết địch, dính vô số máu tươi, cướp đi biết bao sinh mạng, sau khi võ tướng chết đi lại hoá cương thi, thứ đó ở ngay cạnh khẳng định hấp thụ không ít sát khí…
Có thể nói là một thứ mang trong mình nguồn chí âm chí tà cực lớn!
Bạch Tiên Tiên bỗng nhiên ý thức được điều gì đang xảy ra, lập tức lấy di động ra gọi điện cho Đỗ Thanh Nguyên của Thái Huyền Quán, nói cho ông biết phỏng đoán của mình.
Đỗ Thanh Nguyên nghe xong lập tức nghiêm túc hỏi lại: “Ý của cô là Phàn Lai Tịnh đang thu thập những ma vật chí âm chí tà?”
Trước đây bọn họ luôn cảm thấy Phàn Lai Tịnh sưu tập Thi Lộ là muốn luyện một thứ tà vật cực mạnh nhằm đối phó với Đạo Môn.
Lỡ đâu không phải thế?
Lỡ đâu gãchỉ đang thu thập những tà vật, như việc tập hợp đủ ngọc rồng có thể gọi ra rồng thần. Sau khi gã thu thập đủ số lượng tà vật cần, sẽ tạo ra mưa máu, gió tanh gì đây? Sẽ hiệu triệu thứ tà ác hùng mạnh gì đây?
Kẻ này làm việc xuất quỷ nhập thần, ngoại trừ lộ diện một chút ở Tân Đạo Hội, mà việc này cũng đã xảy ra gần một năm, sau đó bặt vô âm tín.
Nhưng rõ ràng gã có huyết hải thâm thù với Đạo Môn, có thể nín nhịn đến hiện tại, vậy thì rõ ràng gã đang ấp ủ một thứ mưu đồ vô cùng đáng sợ, thậm chí còn vượt xa cả thứ gọi là trả thù đơn thuần.
Tin tức này được loan truyền ngay lập tức làm nổi lên một làn sóng mãnh liệt.
Nhưng về việc cương thi có liên quan đến Phàn Lai Tịnh hay không, vẫn phải chờ đại diện của Đạo Môn bàn bạc, thương thảo lại.
Vào lúc Bạch Tiên Tiên đi rửa mặt mũi, chỉnh trang lại tóc tai chuẩn bị họp cùng các tiền bối, Trần Lẫm bước vào nói: “Lưu Quán Quân tỉnh rồi.”
Bạch Tiên Tiên không ngờ có thể cứu sống được người này, dù sao lúc cô nhổ cương giúp anh ta, thi độc đã xâm nhập vào cơ thể khá trầm trọng. Cũng may các đạo hiệp đến hỗ trợ có am hiểu tương đối về cương thi, đã dùng các loại phù chú, hoả pháp để thanh tẩy cơ thể, dù tốt dù xấu cũng xem như đẩy được không ít độc tố ra khỏi cơ thể, tăng thêm y học thời nay hiện đại hơn, sau mấy ngày mê man bất tỉnh tại bệnh viện, rốt cuộc anh ta cũng đã tỉnh.
Về mặt thời gian, anh ta có thể nói là người đầu tiên bị cương thi cắn, nói không chừng có thể lấy được vài thông tin hữu dụng từ phía anh ta. Bạch Tiên Tiên vội vàng mặc quần áo, cùng nhóm đạo hiệp tới tìm Lưu Quán Quân.
Tuy đã tỉnh nhưng bởi vì thi độc xâm nhập làm tê liệt hệ thần kinh quá lâu, vẻ mặt của người đàn ông nằm trên giường hơi ngờ nghệch, tròng mắt lờ đờ chuyển động, nói chuyện cũng không rõ ràng, thần trí mơ hồ.
Dù vậy, qua lời của những người khác, anh ta biết được Bạch Tiên Tiên là người cứu mình, nhìn thấy ân nhân cứu mạng tới, anh ta có vẻ khá khích động, mồm miệng lắp bắp ấp úng mãi mới nói được tròn vành rõ chữ hai từ: Cảm ơn.
Bạch Tiên Tiên trấn an anh ta vài câu mới hỏi: “Anh còn nhớ rõ bị cương thi cắn ở nơi nào không?”
Lưu Quán Quân suy nghĩ hồi lâu mới mơ mơ hồ hồ đáp: “Trong một… cái động… đen sì…”
Vậy là bị tấn công trong mộ huyệt của cương thi!
Nhưng? Đang yên đang lành sao anh ta lại đi vào trong mộ huyệt?
Trực giác nói cho Bạch Tiên Tiên biết có gì không đúng: “Ngày hôm đó, vì sao anh lại lên núi? Lên đó làm gì? Lý do gì lại lạc vào trong mộ huyệt của cương thi?”
Lưu Quán Quân bị hàng loạt câu hỏi tấn công dồn dập đến mức đầu chóng mắt hoa, lại thêm hiện tại đầu óc anh ta suy nghĩ không được minh mẫn cho lắm, một hồi lâu sau mới chậm rãi đáp: “Tôi không nhớ rõ… Hôm đó tôi dự định… lên núi hái nấm… Sau đó… sau đó, hình như tôi gặp một người ngoại quốc… Anh ta hỏi đường tôi. Sau đó... sau đó tôi… tôi không nhớ được gì nữa…”
Người ngoại quốc? Hỏi đường?
Nhóm người đứng chung quanh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng đầy sự khó hiểu.
Bạch Tiên Tiên nhớ ra, ngày đầu tiên ba cô nàng tới đây, ba của Lôi Lôi còn cực kỳ kiêu ngạo giới thiệu, thôn của họ còn có khách nước ngoài đến du lịch.
Trùng hợp vậy sao?
Cô nhíu mày cố gắng liên kết các dữ liệu lại, đột nhiên cô vung tay kết ấn, thấp giọng niệm một đoạn chú ngữ, ngón tay đặt lên giữa trán Lưu Quán Quân.
Mấy sợi âm khí nhàn nhạt từ cơ thể anh ta bay ra ngoài.
Đám người chung quanh lập tức sợ hãi: “Anh ta từng bị tà ma ám trên người! Đây là âm khí lưu lại sau khi bị tà ma bám lấy!”
Bạch Tiên Tiên cúi đầu nhìn về phía Lưu Quán Quân.
Hộ gia đình nông thôn trên núi mưu sinh bằng nghề hái nấm, ngón tay cục mịch, đen đúa, cũng không có gì kỳ quái. Bạch Tiên Tiên cầm bàn tay anh ta lên cẩn thận quan sát.
Lưu Quán Quân lập tức hơi kỳ lạ, đang định nói chuyện, đạo hiệp bên cạnh đột nhiên cúi xuống ngửi đầu ngón tay anh ta, trầm giọng nói: “Là mùi khói và thuốc nổ.”
Hai cánh cửa mộ huyệt đều bị nổ. Thủ phạm chính là Lưu Quán Quân.
Không. Nói một cách chính xác kẻ gây ra toàn bộ sự việc là Phàn Lai Tịnh.