Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 164




Từ khi Giản Trì thuê chung cư ở tòa nhà sát bên trường đại học, Thẩm Thư Đình chỉ từng qua đó duy nhất có một lần. Xét từ trên góc độ nhíu mày của hắn, hoàn toàn nhìn ra vẻ ghét bỏ căn chung cư hai phòng ngủ một phòng khách này.

Ban đầu Giản Trì có chút bất mãn thế nhưng sau khi đến nhà của Thẩm Thư Đình cảm giác này lập tức tan thành mây khói.

Thẩm Thư Đình hoàn toàn có lý do để ghét bỏ căn chung cư kia của cậu.

Từ thứ Hai cho đến thứ Sáu, Thẩm Thư Đình ở tại ngôi biệt thự ba tầng mua ở gần trường đại học, từ nơi ở đắt đỏ của những người có tiền lái xe đến trường chỉ cần mười phút. Thứ Bảy và chủ nhật, hắn sẽ theo quy luật mà về nhà. Từ “nhà” này là để chỉ nơi chung sống của Thẩm Thư Đình cùng người thân trong nhà.

Trước khi vào cấp Ba, Thẩm Thư Đình vẫn luôn sống ở Boros, hơn nữa cũng học tập tại nơi đây. Trừ những điều này ra, Giản Trì rất ít khi nghe thấy Thẩm Thư Đình nhắc tới chủ đề liên quan tới “nhà”. Có lẽ do thời niên thiếu của Thẩm Thư Đình không được mỹ mãn cùng thân phận đặc thù của hắn nữa.

Những điều này không thể hiện rõ ra trong sinh hoạt bình thường nhưng có những lúc sẽ đem đến những rung động trước nay chưa từng có. Ví dụ như là khi trên tivi phát tin quốc vương của Boros phát ngôn chúc mừng trong một ngày lễ nào đó, Thẩm Thư Đình chỉ lên người đàn ông mặc Hoa phục, tóc vàng, mắt xanh trên màn hình, bất chợt nói: “Đó là bố của tôi.”

Giản Trì suýt chút nữa không cầm vững cái điều khiển để nó rơi xuống đất.

Nếu mà xét một cách nghiêm khắc, Thẩm Thư Đình quả thực là hoàng tử của quốc gia này.

Hồi học cấp ba thì vẫn ổn, so với chức vụ hoàng tử kì lạ này, học sinh ở Saintston lại xem hắn như là một vị hội trưởng cao cao tại thượng. Nhưng tới khi Thẩm Thư Đình quay về Boros bắt đầu theo học chuyên ngành lịch sử mỹ thuật, ngày hôm đó Giản Trì đã nhìn thấy trên đầu tờ báo có báo cáo liên quan tới sự nghiệp học hành của hoàng tử Richard.

Không phải là kiểu diễn đàn như HS mà là báo giấy được bày trên kiot bán báo, đính kèm còn có hình ảnh toàn thân Thẩm Thư Đình mà truyền thông chụp được khi xuống máy bay.

Giản Trì mua lấy một tờ báo, lần đầu tiên nhận ra thân phận đặc thù và mẫn cảm của Thẩm Thư Đình.

Ngoại trừ khi cùng nhau đi trong vườn trường thi thoảng nhận được cái liếc xéo ra thì chút chuyện nhỏ này cũng không hề quấy nhiễu quá nhiều tới cuộc sống thường ngày. Giản Trì rất ít khi suy nghĩ nhiều, trong trò chuyện từ trước đến giờ chưa từng hỏi han gì về gia đình Thẩm Thư Đình, cho tới tận một ngày thứ sáu rất bình thường, Thẩm Thư Đình chủ động ngỏ lời:

“Ngày mai theo tôi về nhà nhé.”

“Được… Ơ?”

Khi Giản Trì ý thức được chữ “nhà” này không phải là chỉ ngôi biệt thự bình thường Thẩm Thư Đình sinh sống, Thẩm Thư Đình đã cụp đôi mắt lạnh lẽo xuống, bổ sung một câu: “Quyết định vậy đi.”

Giản Trì: “…”

Cũng may Thẩm Thư Đình không sống chung với bố, nếu không cậu thật sự không dám nghĩ tới khung cảnh đó.

Thành viên hoàng thất đều có nơi ở riêng, quốc vương và thê tử sống ở trong cung điện Snaji – nơi mà các quân vương ở từ đời này qua đời khác. Thẩm Thư Đình sống trong cung điện St. Lunce. Không sai, là tòa cung điện hàng thật giá thật. Xe chạy vào đường chính phải băng qua một bãi cỏ thật lớn, Giản Trì kinh ngạc trước công trình cổ kính mà uy nghiêm, bắt đầu đoán xem Thẩm Thư Đình sẽ ở nơi nào. Xe dừng trước cửa chính, quản gia cúi người mở cửa xe, Giản Trì ý thức được rằng, cậu có lẽ phải suy nghĩ kỹ càng hơn một chút.

Cả tòa lâu đài đều là của gia đình Thẩm Thư Đình.

“Đang nghĩ cái gì đó?”

Thẩm Thư Đình không biết từ khi nào đã đi tới trước mặt Giản Trì, vươn cánh tay qua, sắc mặt lạnh nhạt trước sau như một, “Nên xuống xe rồi.”

Giản Trì vịn lấy tay hắn bước xuống xe, vừa mới đứng vững đã bị Thẩm Thư Đình đổi sang tư thế nắm tay, cậu muốn rút tay ra khỏi lại bị Thẩm Thư Đình kéo sát lại.

“Nắm tay tôi rất mất mặt à?”

“…Đây là nhà anh đấy.” Giản Trì rõ ràng còn chưa nói gì đã bị chụp cho cái mũ, nhỏ giọng thanh minh.

Vẻ mặt Thẩm Thư Đình dịu đi một chút, “Bọn họ sẽ không nhìn ngó linh tinh hay nói lung tung đâu.”

Điều Giản Trì lo lắng không chỉ có thế này, động tác ban nãy của Thẩm Thư Đình quá rõ ràng, không bị quản gia phía ngoài cổng phát hiện ra là điều khó làm được.

Bây giờ mà buông tay thì rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, Giản Trì chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này, thuận theo bước chân của Thẩm Thư Đình đi qua hành lang dài ngoằng, khung cảnh trước mắt khiếm cho cậu hơi sững người ra.

Người phụ nữ mặc chiếc váy dài quá gối màu xám đang ngồi trên sô pha. Mái tóc dài trời sinh đen nhánh búi trên đỉnh đầu, trong tay cô cầm một quyển sách dày cộp, động tác lật trang dừng lại trong khoảnh khắc mà Thẩm Thư Đình bước vào, không biết là cô ấy làm sao mà phát hiện lập tức xoay đầu lại.

Ngũ quan bố trí trên khuôn mặt mang nét con lai, hốc mắt hơi sâu, xương gò má cao nối liền với phần cằm làm giảm đi mấy phần nhẹ nhàng nữ tính, tăng thêm khí khái hào hùng. Đôi mắt màu lục bảo giống hệt như Thẩm Thư Đình khóa chặt lên trên hai người họ. Vào khoảnh khắc bị nhìn chằm chằm ấy, Giản Trì quên mất cả việc hô hấp, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thư Đình, hắn nhìn từ trên cao nhìn xuống cậu mang theo cả ánh nhìn soi xét và đánh giá, nó giống y xì đúc những gì đang xuất hiện trên khuôn mặt người phụ nữ này.

Không mang theo ác ý và ấm áp, thứ duy nhất khiến người ta cảm nhận được là khoảng cách giữa thân phận không cách nào vượt qua được.

“Chị.” Thẩm Thư Đình ngắt lời cái nhìn chăm chăm này.

Người phụ nữ thu hồi ánh nhìn, “Đưa người về rồi sao?”

Khi hai người đối mặt nói chuyện với nhau, dáng vẻ cứ như là đang soi gương vậy. Không cùng giới tính, không giống tướng mạo nhưng mà khí chất lại như một bản sao mà không còn một người nào có thể so được cùng.

Giản Trì tóm được câu hỏi không hề bất ngờ của người phụ nữ kia, dường như đã sớm biết cậu sẽ tới đây rồi.

Thẩm Thư Đình không cho Giản Trì cơ hội để hỏi câu hỏi đó, dùng câu nói ngắn gọn nhất để giới thiệu, “Chị ấy là chị gái tôi, Thẩm Tâm Du.”

Cái tên không hề ăn khớp với vẻ ngoài nhưng nghe rất hay. Giản Trì lí nhí mơ hồ gọi một tiếng “chị”. Không đợi cậu kịp phản ứng, bàn tay đã bị Thẩm Thư Đình nắm lấy, tiếp đó lập tức nghe thấy hắn không lạnh không nhạt nói: “Đây là Giản Trì, bạn trai em.”

Giống như là tuyên bố một chuyện quan trọng nhưng lại không muốn cho người khác phát hiện ra phần quan trọng trong câu chuyện.

Khi Giản Trì gọi Thẩm Tâm Du một tiếng “chị”, đôi môi cô đã cong lên rồi. Đến lượt Thẩm Thư Đình mở miệng, cô lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, nhẹ ừ một tiếng, lười biếng ngồi dựa lưng trên ghế sô pha, “Biết rồi, một câu nói như nhau mà mày đã nói ba lần rồi đấy.”

Thẩm Thư Đình mặt không đổi sắc: “Em sợ chị quên mất rồi.”

“Tao chỉ lớn hơn mày có bảy tuổi, không phải bảy mươi tuổi.”

Giản Trì ở bên cạnh không dám ho he gì: “…”

Kiểu ăn nói thế này là bản sắc của gia tộc Thẩm Thư Đình đấy à?

Có lẽ là cảm thấy không nên biểu hiện quá đỗi vô lý trong lần đầu tiên gặp mặt em dâu, Thẩm Tâm Du gấp quyển sách lại đặt lên trên đầu gối. Cô vuốt phần tóc lộn xộn qua một bên tai, mỉm cười xóa đi cảm giác xa cách ban đầu, “Richard đã thay chị giới thiệu rồi nhưng mà chị vẫn phải đích thân nói với em một lần nữa. Chị là Thẩm Tâm Du, em có thể gọi chị là chị của em như Richard đấy. Rất vui khi được gặp em, Giản Trì.”

Hai từ cuối cùng thốt ra từ trong miệng rất tự nhiên mà gần gũi, rõ ràng không phải là như lần đầu thốt ra. Sự hoài nghi của Giản Trì là rất có lí, trong lúc cậu không hề hay biết, Thẩm Thư Đình đã nhắc tới cậu rất nhiều lần trước mặt Thẩm Tâm Du. Sau khi chào hỏi xong, Giản Trì nắm lấy bàn tay vươn ra của Thẩm Tâm Du, kinh ngạc phát hiện ra đối phương khi đứng lên thế mà lại cao hơn cậu một chút.

Gen nhà Thẩm Thư Đình không cần hoài nghi gì quả là gen cực tốt. Cho nên khi khuôn mặt mang nét lại tinh xảo y như thế đột nhiên phóng to ra trước mắt, Giản Trì chợt có chút hoảng hốt. Sau đó cậu bị Thẩm Thư Đình che đi tầm nhìn, gỡ bàn tay vừa mới nắm lại của cậu và Thẩm Tâm Du ra. Thẩm Tâm Du xem ra cũng chẳng bất ngờ gì, nhẹ cười một cái liếc nhìn Thẩm Thư Đình, cong eo nhặt quyển sách trên sô pha lên đi ra ngoài cửa.

“Không làm phiền thế giới hai người của hai đứa nữa. Cần gì thì kêu Richard hoặc là người hầu nhé. Bữa tối gặp lại sau nha.”

Hai giây sau Giản Trì mới ý thức được là Thẩm Tâm Du là đang nói chuyện với mình, lúc muốn đáp lại thì đã không thấy bóng dáng của cô ấy đâu nữa rồi.

Còn chưa kịp thu lại ánh nhìn, mặt cậu đã bị người ta xoay lại, đối mặt với đôi mắt màu xanh lục hơi tối của Thẩm Thư Đình. Ban nãy Giản Trì còn đang chìm đắm trong hoàn cảnh đang mơ mơ hồ hồ đi gặp người lớn, cảm thán: “Anh với chị anh giống nhau quá.”

Bất cứ ai từng nhìn thấy Thẩm Thư Đình và Thẩm Tâm Du đều nghĩ y hệt như vậy nhưng mà đầu óc Thẩm Thư Đình rõ ràng không giống người thường. Ấn đường hắn chau lại, “Cho nên em  mới cứ nhìn chằm chằm chị ấy đúng không?”

“Cái gì?”

Đối mắt một lát, Giản Trì nhận ra một đáp án rất hoang đường, không nhịn được mà nói: “Chị ấy là chị gái anh đó.”

“Tôi biết.” Thẩm Thư Đình nói, “Chị ấy bảo em gọi là chị, em nhất định phải gọi như thế sao? Em còn chưa gọi tôi là “anh” bao giờ.”

Giản Trì cảm thấy cậu ở đây chững chạc đàng hoàng mà thảo luận vấn đề gọi anh gọi chị với Thẩm Thư Đình là một việc rất ngớ ngẩn, lại còn hơi buồn cười nữa. Thẩm Thư Đình lại không cảm thấy như thế, hắn hơi cụp mắt, giống như đang tính toán trong đầu, cuối cùng đưa ra kết luận: “Em quả thực nên gọi tôi là ca ca.”

Lúc này đây, Giản Trì coi như mình điếc mà đi ra khỏi phòng.

Thời gian một buổi chiều không đủ để tham quan hết tòa cung điện, cũng may Thẩm Thư Đình không hề có cái dự định này, thuận theo Giản Trì muốn đi đâu thì hắn đi chỗ đó, đảm nhiệm vai trò hướng dẫn viên du lịch. Tới giờ ăn cơm tối, ba người ngồi bên chiếc bàn dài, ở giữa bày giá nến xinh đẹp và bình hoa. Giả Trì khó tránh khỏi mà cẩn trọng từng chút một. Nếu so ra rõ ràng Thẩm Tâm Du là một người dẫn dắt còn ưu tú hơn cả Thẩm Thư Đình, cô hỏi về gia đình, cuộc sống của Giản Trì, thi thoảng khi mặt mày Thẩm Thư Đình bắt đầu lạnh lại nhắc cả tên hắn vào, trọng tâm như cũ vẫn đặt trên người Giản Trì.

“Lần đầu tiên nghe Richard nhắc về em, chị còn nghĩ nó đang nói đùa cơ.”

Một nụ cười nở trên môi Thẩm Tâm Du, cô chống cằm nhìn về phía Giản Trì, “Rất kinh ngạc là thế mà lại có người xui xẻo bị nó nhìn trúng.”

Giản Trì mân mê đầu ngón tay, không tỏ ra vẻ tán thành trước mặt Thẩm Thư Đình. Thẩm Tâm Du dường như nhận ra điều gì đó, uống một ngụm rượu vang trong chiếc ly cao, “Richard, chạy vào trong bếp xem cơm tối sao vẫn chưa làm xong vậy?”

Thẩm Thư Đình ngước mắt lên: “Muốn đuổi em đi thì cứ nói thẳng.”

Thẩm Tâm Du chẳng ừ hử gì cả, “Mày muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, đi mau đi.”

Lần đầu tiên Giản Trì thấy có người dám dùng giọng điệu như vậy đã nói chuyện với Thẩm Thư Đình, nói là sai khiến có khi còn hợp lí hơn. Càng khiến cho người ta bất ngờ là ngoại trừ bĩu đôi môi tỏ ra chút bất mãn thì Thẩm Thư Đình không còn bất cứ gì gọi là chống đối đứng dậy rời đi.

Giọng nói của Thẩm Tâm Du kéo mạch suy nghĩ của Giản Trì lại: “Nó thì sao? Có bao giờ nhắc với em về người chị này hay không?”

Nhắc tới cái này, Giản Trì có chút ngại ngùng, “Hắn có nói với em chút chuyện hồi bé.”

Đại khái là có thể dự đoán trước đằng sau câu hỏi này là kí ức chẳng hề tốt đẹp gì, Thẩm Tâm Du ngơ người ra trong một thoáng, do dự nói: “Hồi Richard còn bé, chị là một người chị rất chi là quá quắt, không biết trách nhiệm mà cách xưng hô này mang tới, một mực mang theo tâm trạng cá nhân mà ghét bỏ nó. Cái chuyện giận cá chém thớt này vốn không có đạo lý nhưng mà khi đó chị cũng chỉ là một đứa nhỏ vô tư, tự cao tự đại mà thôi.”

Giản Trì không ngắt lời Thẩm Tâm Du.

“Chuyện xảy ra ở quãng thời gian đó không đáng để nhớ lại, sau này chị muốn cứu vãn lại mối quan hệ chị em đã bỏ bê lâu ngày ấy, kết quả thì giống như bây giờ em đang nhìn thấy đấy, không biết tính là thành công hay vẫn là thất bại.”

Giản Trì nhớ rõ, lần đầu tiên Thẩm Thư Đình nhắc về thời niên thiếu cùng người chị của mình, tâm trạng hắn rõ ràng không phải là chán ghét. Sự chán ghét của Thẩm Tâm Du hồi nhỏ khiến cho Thẩm Thư Đình nhận lấy sự tổn thương đầu tiên, lần thứ hai thì đến từ cha mẹ. Đối với sự tự hạ mình của Thẩm Tâm Du, Giản Trì không hề đồng ý.

“Em có thể nói ra một câu suy nghĩ của riêng mình không?”

“Đương nhiên là được rồi.”

“Em cảm thấy Thẩm Thư Đình vẫn rất quan tâm đến chị của cậu ấy.”

Đáy mắt Thẩm Tâm Du trong một chốc xoẹt qua tia dao động, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, để lộ ra nụ cười hỗn tạp pha chút chân tình nhất từ trước đến nay, “Có thể nghe thấy câu nói này, chị đã rất vui rồi.”

“Đây là sự thật đấy.” Giản Trì chân thành nhìn cô, “Thẩm Thư Đình là một người rất cố chấp, bất luận là khi vẫn còn ở cấp ba hay khi lên đại học, cậu ấy đều muốn làm thủ lĩnh của tất cả học sinh hay sinh viên. Cậu ấy đã quen với việc ra mệnh lệnh cho người khác. Nhưng mà vừa nãy khi mà chị nói cậu ấy ra ngoài thì cậu ấy không hề phản bác lại.”

“Chị nghĩ là nó chỉ là không muốn bởi vì từ chối mà dẫn tới thêm nhiều phiền phức.”

Thẩm Tâm Du như thể đang đắm chìm vào trong hồi ức xa vời, “Nó quả thực là một người rất cố chấp, từ nhỏ đã như vậy rồi. Lần đầu tiên phát hiện ra bí mật của cha, đương nhiên là bây giờ cũng chẳng coi là bí mật nữa, nó liền sốt một trận rất cao. Sau khi tỉnh lại, mỗi ngày nó đều đi theo chị hỏi phải làm thế nào mới có thể để cái nhà này khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Khi ấy nó mới có bảy tuổi, vẫn tin tưởng thế giới này có lão thánh nhân, tin truyền thuyết trong sách vở đều là thật. Lúc đó chị vội vàng muốn thoát khỏi mớ phiền phức đó, bực mình nói với nó chỉ có khi nào chăm cho hoa trong vườn đều sống cả thì nguyện vọng mới có thể thành thật. Thật ra lúc đó chị chỉ là trùng hợp nhìn thấy người làm vườn trong đó nên mới thuận miệng nói một câu. Nào ngờ nó lại coi là thật.”

Thẩm Tâm Du nói: “Một đứa trẻ không biết lấy đâu ra nghị lực bền bỉ như thế.”

Giản Trì ngơ ra một lúc, bàn tay đặt trên mặt bàn trong vô thức mà nắm chặt lại, rất lâu sau đó mới đáp lại: “Hoá ra là như vậy.”

Sở thích luôn là một thứ gì đó vô cùng kì quặc, có thể là xuất phát từ ý nghĩ nảy ra trong một khoảnh khắc nào đó, hoặc là vì một ước mơ nào đó. Giản Trì từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới, Thẩm Thư Đình say mê chuyện làm vườn như thế là do xuất phát từ câu chuyện này.

Để che đi những phiền muộn trong lòng.

Giọng nói của Thẩm Tâm Du phá vỡ bầu không khí ngưng trệ này, “Nó vẫn đang làm những việc đó hay sao?”

“Trước tới nay chưa từng dừng lại.” Giản Trì nói.

“Không biết vì sao, nghe thấy đáp án này lại khiến chị rất yên tâm.” Thẩm Tâm Du mỉm cười như trút bỏ được phần nào gánh nặng, “Richard là một đứa rất khó hiểu, cũng may nó không tìm phải một nửa còn lại khó hiểu hơn nó. Nghe nói là mắt nhìn của chị em rất giống nhau, chị cũng rất thích em, Giản Trì.”

Lời tán thưởng đột ngột khiến cho Giản Trì không biết phải phản ứng lại thế nào mới ổn, lúc sau mới nhẹ nói: “Cảm ơn.”

“Không phải là nên gọi một tiếng chị hay sao?”

Thẩm Tâm Du chớp mắt, Giản Trì đột nhiên cảm thấy Thẩm Tâm Du thế này với người bắt cậu gọi là ca ca – Thẩm Thư Đình cực kì giống nhau.

Màn đêm dần buông xuống, Giản Trì tắm rửa xong xuôi bước ra ngoài lại phát hiện không thấy Thẩm Thư Đình đâu cả, đi gần hơn mới thấy một bóng lưng đứng ngoài ban công lọt vào trong tầm mắt, từ đây nhìn xuống có thể thấy được cả vườn hoa.

“Đứng đây làm gì thế?”

Giản Trì vừa nói vừa bước qua đó, nhiệt độ buổi tối với ban ngày chênh lệch rất lớn, vừa mới bước ra khỏi cửa cậu đã run cầm cập.

“Ra đây hít thở.”

Giản Trì cho rằng Thẩm Thư Đình đứng quay lưng với cậu chắc sẽ không thấy được bộ dạng bị lạnh của cậu ban nãy nhưng còn chưa đứng vững, trên người cậu đã được phủ lên một chiếc áo khoác, còn vương lại độ ấm trên người Thẩm Thư Đình.

“Cảm ơn…”

Thẩm Thư Đình xoay người qua, đôi mắt tỏa ra ánh sáng màu xanh lục u tối dưới màn đêm, “Lúc cơm tối hai người nói chuyện gì vậy?”

“Một vài chuyện từ rất lâu về trước rồi.” Giản Trì siết lấy chiếc áo rồi nghĩ xem nên trả lời thế nào, “Chị gái anh đối với những chuyện mà bản thân làm ra khi còn nhỏ có chút hổ thẹn, chị ấy thật ra vẫn luôn cố gắng để chắp vá lại quan hệ giữa hai người.”

Khiến cho Giản Trì cảm thấy bất ngờ là câu trả lời của Thẩm Thư Đình, “Tôi biết..”

“Vậy anh…”

“Tôi hiểu suy nghĩ của chị ấy, vì muốn bù đắp cho tôi mà chuyện gì cũng sẵn sàng làm. Cho nên tôi mới muốn để cho chị ấy gặp em.”

Thẩm Thư Đình từ từ dựa sát vào phía Giản Trì cho đến khi hơi thở cũng thuận theo gió đêm lướt qua trên mặt, đem đến một một cơn lạnh nhè nhẹ, “Thuận tiện nói với chị ấy, tôi đã sớm buông xuống rồi.”

Thẩm Tâm Du nói rất đúng, Thẩm Thư Đình là một người cố chấp rất khó hiểu, hắn không biết dùng ngôn từ để biểu thị ra mà chọn cách mở ra thế giới của mình, dùng sự bao dung lặng lẽ đưa ra đáp án không rõ ràng.

Giản Trì chính là thế giới của hắn.

“Chị ấy…”

Cằm cậu bị nhéo nhẹ, câu hỏi còn lại của Giản Trì bị ngăn lại, giọng nói của Thẩm Thư Đình có thêm nhiều ý vị khác: “Chuyện liên quan tới Thẩm Tâm Du đến đây là được. Bây giờ, tới lượt tôi rồi.”

Giản Trì có dự cảm không tốt, cho đến khi câu nói tiếp theo của Thẩm Thư Đình vang lên, “Hôm nay em đã nói tổng cộng tám lần chữ chị rồi.”

“Sao anh lại còn đếm cả số lượng cái này vậy?”

Giản Trì muốn cười thế nhưng Thẩm Thư Đình lại dùng hành động thực sự để chứng minh cho cậu thấy câu nói của hắn không phải là câu nói đùa. Lúc đôi môi bị chặn lại, Giản Trì theo tiềm thức dựa vào ban công, lưng không va phải cột trụ cứng rắn mà là bàn tay đang đặt sau eo của Thẩm Thư Đình.

“Ưm…”

Tách ra một lúc để lấy hơi, Thẩm Thư Đình nhướng đôi mắt màu xanh thẫm lên giống như là khúc xạ trên bề mặt đá quý. Giản Trì không thể kiềm được mà tim đập bang bang, vứa phát ra chút âm thanh lại bị cái hôn nóng bỏng chặn ngang đường.

Giản Trì nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Thẩm Thư Đình sát bên tai, giọng nói lạnh nhạt vào lúc này đây lại lộ ra sự gợi cảm khó mà diễn đạt, khiêu khích châm ngòi dục vọng.

“Tôi muốn nghe em gọi bằng anh.”

“Không được.”

Bây giờ Giản Trì vẫn còn lại một chút lí trí cuối cùng, kiên định mà từ chối.

Điều mà cậu không ngờ tới chính là đêm dài phía trước, Thẩm Thư Đình sẽ kiếm thật nhiều biện pháp để cậu chủ động nói ra hai từ đó.

Cuối cùng của cuối cùng, Giản Trì cũng chẳng nhớ rõ rốt cuộc là mình đã bao lần đỏ mặt tía tai gọi hắn là “ca ca” nữa.

- -----oOo------