Trường Phong Độ

Chương 143: Đây đúng là thời tiết đẹp để giết người




Trong lúc Thẩm Minh trốn về Đông Đô, Cố Cửu Tư và Lý Ngọc Xương ăn ý giả vờ không biết gì; một mặt gióng trống khua chiêng tìm Thẩm Minh, một mặt tiếp tục giám sát đê điều vì trời có sập thì vẫn phải tu sửa Hoàng Hà.

Liễu Ngọc Như biết kế hoạch của Cố Cửu Tư nên cấp tốc vận chuyển tất cả hàng hóa tới nhà kho kế tiếp, nàng cố gắng không giữ quá nhiều hàng ở Huỳnh Dương.

Cố Cửu Tư nghĩ bây giờ hắn chỉ cần ổn định Huỳnh Dương, binh mã Ti Châu đến một cái là hắn lập tức ra tay chỉnh đốn Vĩnh Châu.

Hắn đã nhẩm tính thời gian. Nếu dùng khoái mã[1] thì từ Huỳnh Dương đến Ti Châu chỉ mất nửa ngày. Tới Ti Châu rồi thông báo cho toàn bộ quan viên và lấy lệnh điều động chuẩn bị binh lính tốn thêm một ngày. Sau đó binh mã Ti Châu hành quân đến Huỳnh Dương cùng lắm là một ngày nữa. Tổng cộng chỉ cần ba ngày là thấy được quân đội Ti Châu.

Nhưng đợi đến ngày thứ ba, Cố Cửu Tư vẫn chẳng nghe thấy tin tức gì. Lý Ngọc Xương không khỏi bất an, mới sáng sớm hắn đã tới phòng của Cố Cửu Tư. Liễu Ngọc Như ra ngoài trả hàng, hắn thấy bốn bề vắng lặng bèn đóng cửa lại rồi hạ thấp giọng mà gằn từng tiếng, “Không phải ngươi bảo chỉ cần ba ngày là binh mã Ti Châu sẽ đến sao? Thế giờ bọn họ đang ở đâu?!”

“Chờ thêm đi,” Cố Cửu Tư cau mày, “chắc thủ tục bên đó rườm rà quá…”

“Chúng ta đang dùng tính mạng để đợi!”

Lý Ngọc Xương nổi nóng, hắn phá án nhiều năm nên biết rõ hiện giờ bọn họ lâm vào tình thế nguy cấp cỡ nào. Hắn sốt ruột bảo, “Chúng ta không thể xử lý vụ án này, ở Huỳnh Dương ngày nào là nguy hiểm ngày đó. Cố Cửu Tư, chúng ta phải nghĩ cách.”

“Ngươi tưởng ta không lo chắc?”

Cố Cửu Tư đau cả đầu, hắn tận lực kiềm chế cảm xúc để nói, “Nhưng bên chúng ta còn rất nhiều người chứ đâu chỉ mình ngươi và ta. Chỉ cần có tí xíu bất thường là bọn họ sẽ biết chúng ta đang giữ chứng cứ. Đến lúc đấy bọn họ chó cùng rứt giậu thì chả ai trong chúng ta thoát nổi!”

Ám sát khâm sai đại thần là tội nặng, không ai muốn chọn phương án này nếu chưa tới đường cùng. Hiện tại đối phương không thể xác định kế hoạch của bọn họ nên ít nhất sẽ chả hành động thiếu suy nghĩ.

Lý Ngọc Xương biết Cố Cửu Tư nói đúng nhưng hắn vẫn lo lắng, hắn nỗ lực bình tĩnh lại và đề nghị, “Nếu Ti Châu mãi không gửi binh lính tới thì dĩ nhiên vì bên đó đã xảy ra chuyện. Chúng ta không thể cứ ngồi chờ được, chí ít phải có kỳ hạn.”

Cố Cửu Tư im lặng mím môi, lát sau hắn rốt cuộc đồng ý, “Vậy hãy chuẩn bị sẵn, đến ngày mai mà Ti Châu chưa phát binh thì chúng ta đích thân đi.”

Lý Ngọc Xương gật đầu, có kế hoạch làm hắn yên tâm hơn.

Sau khi hai người thương lượng, buổi tối Liễu Ngọc Như mới trở về. Cố Cửu Tư đứng trong sân; hắn mặc đồ trắng, tóc cài quan ngọc, tay chắp sau lưng, mắt lặng lẽ ngắm cây phong đỏ dưới ánh trăng.

Đêm nay trăng rất sáng, ánh trăng chiếu xuống người Cố Cửu Tư khiến hắn như đang lấp lánh. Liễu Ngọc Như dừng bước trên hành lang, nàng nhìn Cố Cửu Tư mà trong lòng dấy lên nỗi xúc động không tên.

Cố Cửu Tư của hiện tại khác hẳn lần đầu nàng gặp hắn. Dường như hắn đã thật sự trở thành một quân tử, một danh sĩ với phong thái thong dong và khuôn mặt kiên định. Dáng đứng của hắn khiến người ta cảm tưởng hắn đủ sức vai gánh non sông, lưng cõng giang sơn.

Cố Cửu Tư cảm nhận được Liễu Ngọc Như đang ở gần, hắn quay đầu lại liền thấy nàng đứng trên hành lang mà mỉm cười nhìn hắn.

Nàng mặc áo hai màu tím và trắng, tay ôm lò sửa, trông nàng vừa dịu dàng vừa trầm tĩnh.

Cố Cửu Tư cười, “Về lúc nào mà không nói gì cả.”

Liễu Ngọc Như bước xuống sân rồi đến bên hắn. Nàng bắt chước hắn ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua cây phong để hướng về vầng trăng sáng trên trời cao.

“Ta không gọi nhưng chàng vẫn biết ta về còn gì?” Giọng nàng ôn hòa. “Chàng đang ngắm gì đấy?”

“À,” Cố Cửu Tư nhìn sao trời, từ tốn đáp, “ta chợt nhớ mình đến Vĩnh Châu lâu vậy mà chưa từng ngắm trăng nơi đây. Đêm nay ta mới phát hiện vùng trời Vĩnh Châu bao la hơn Đông Đô nhiều.”

“Sau khi Hoàng Hà được tu sửa hoàn chỉnh,” Liễu Ngọc Như dịu dàng nói, “chúng ta hãy tìm cơ hội du ngoạn Vĩnh Châu.”

Cố Cửu Tư không đáp lại, Liễu Ngọc Như quay sang nhìn hắn và nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy?”

“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư nhìn nàng, hắn miễn cưỡng bật cười, vẻ mặt đầy áy náy, “hình như tại làm liên lụy đến nàng rồi.”

Liễu Ngọc Như nghe thế bèn khẽ cười, “Lang quân nhà ta lại gây họa à?”

“Binh mã Ti Châu không đến.” Cố Cửu Tư cười khổ sở. “Hôm nay lúc Lý Ngọc Xương tới chất vấn, ta bảo nếu mai vẫn không đến thì sáng sớm ngày kia chúng ta sẽ rời đi.”

Liễu Ngọc Như gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Vậy cũng tốt.”

“Từ ngày nàng theo ta,” Cố Cửu Tư cúi đầu che giấu cảm xúc trong đôi mắt, “lúc nào cũng phải lang thang khắp nơi, ta chưa bao giờ để nàng sống yên ổn dù chỉ một ngày. Ta thật sự…”

“Lang quân,” Liễu Ngọc Như cắt ngang lời hắn, nàng khẽ thở dài rồi nắm tay Cố Cửu Tư. Tay nàng mang theo nhiệt độ từ lò sưởi nên rất ấm, khiến ngày mùa thu giá rét bỗng ấm áp hơn. Nàng cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau và chậm rãi nói, “Không có chàng sẽ không có Liễu Ngọc Như.”

Cố Cửu Tư sững sờ ngước nhìn nàng, đập vào mắt hắn là nụ cười của Liễu Ngọc Như.

“Không có chàng thì ta sẽ chẳng nghĩ tới chuyện thích một người, hay muốn kiếm được cuộc sống và sự nghiệp cho riêng mình. Giờ ngẫm lại, những ước mơ trước kia của ta – bất kể là trở thành cáo mệnh và chủ mẫu, hay trông chờ lang quân làm quan to có lương cao – đều dựa vào thành tựu người khác đạt được mà không phải chính tay ta tạo nên. Cuộc đời ta thuộc về Liễu thị chứ chẳng thuộc về Liễu Ngọc Như. Hiện tại ta ở bên chàng, chúng ta cùng chia sẻ vinh hoa lẫn gian khổ nhưng lại tự mình giành lấy thành tựu chứ không cậy nhờ đối phương. Chàng trao tặng cơ hội này khiến ta vô cùng cao hứng.”

Cố Cửu Tư chăm chú nhìn người trước mặt, Liễu Ngọc Như thấy hắn lặng thinh thì biết cảm xúc đang trào dâng trong hắn. Nàng mím môi cười và nắm chặt tay hắn, “Hơn nữa năm ấy ta đã nói rồi còn gì,” Liễu Ngọc Như nghiêng đầu, khuôn mặt hiện lên vài phần hoài niệm, “ta sẽ ở bên dìu chàng đứng lên.”

Thuở niên thiếu, khi hắn đánh gãy chân Vương Vinh, những tưởng phải một mình đối mặt với Vương Thiện Tuyền thì nàng cũng làm thế này; vừa nắm tay hắn vừa bảo nàng sẽ ở bên dìu hắn đứng lên.

Chỉ một lần như thế mà kéo dài đến hiện tại. Có lẽ nàng sẽ dìu hắn đứng lên cả đời này.

Cố Cửu Tư cười rộ, hắn cúi đầu như đang ngượng ngùng vì mình quá xúc động. Hắn tiến lên một bước rồi vươn tay ôm lấy Liễu Ngọc Như.

“Ta sẽ che chở nàng,” thanh âm hắn thấp thoáng sự kích động, “dù phải đánh đổi tính mạng, ta cũng sẽ che chở nàng bình an vô sự.”

“Đồ ngốc.”

Liễu Ngọc Như mỉm cười.

Nàng nhìn sắc trời, tay vỗ vỗ lưng hắn, “Về thôi, ngoài này lạnh lắm.”

Cố Cửu Tư đồng ý, hắn buông nàng ra. Hai người tay trong tay và cười nói trở về phòng.

Cố Cửu Tư chẳng biết vì sao nhưng trò chuyện với Liễu Ngọc Như khiến hắn không lo lắng nữa, thậm chí còn ngủ một giấc ngon lành. Rạng sáng hôm sau, Liễu Ngọc Như dựa vào đầu giường rồi hỏi hắn, “Hôm nay ta có cần chú ý gì không?”

“Cũng không có gì đặc biệt,” Cố Cửu Tư ngẫm nghĩ, “cứ làm chuyện cần làm, đừng tỏ ra thận trọng quá mức làm người ta nghi ngờ. Dù sao chúng ta cũng chả có nhiều hành lý, sáng sớm mai mọi người tập trung lại rồi đi luôn.”

“Ừm,” Liễu Ngọc Như đáp.

Cố Cửu Tư đột nhiên bảo, “Nàng nên dẫn theo thị vệ, nếu binh mã Ti Châu đến thì e rằng nơi này sẽ loạn một thời gian. Nhưng nàng đừng sợ,” Cố Cửu Tư nghiêng người ôm lấy gối và cười khanh khách với nàng, “đến lúc ấy ta sẽ tới bên nàng ngay.”

Lời này khiến Liễu Ngọc Như mím môi cười.

“Được,” nàng nói, “ta không sợ.”

“Hôm nay nàng định làm gì?” Cố Cửu Tư chống cằm hỏi.

Liễu Ngọc Như suy tư, “Đến bến tàu, khi gặp chuyện sẽ dễ chạy trốn hơn.”

“Thông minh.”

Cố Cửu Tư nhanh nhẹn hôn trán nàng, Liễu Ngọc Như giận dỗi liếc hắn một cái sắc lẻm. Nàng đứng dậy bảo, “Không đùa với chàng nữa, làm chính sự đi.”

Cố Cửu Tư vừa cười ha ha vừa nhìn Liễu Ngọc Như tất bật, đến lúc người hầu vào hắn mới bắt đầu rửa mặt. Sau khi sửa soạn xong, hai người tách ra. Cố Cửu Tư đưa Liễu Ngọc Như lên xe ngựa và lúc xe đã lăn bánh, hắn suy nghĩ rồi gọi Mộc Nam lại dặn dò, “Phái toàn bộ ám vệ đi theo phu nhân.”

Mộc Nam ngẩn người, hắn lo lắng nhắc, “Lấy hết người của ngài thì…”

“Không sao,” Cố Cửu Tư lắc đầu, “ta có thể tự bảo vệ mình. Đừng cho bất kỳ ai động tới phu nhân và cũng không được để nàng phát hiện, nàng mà biết thì chắc chắn sẽ không vui.”

Mộc Nam tuân lệnh, hắn mau chóng điều động người. Cố Cửu Tư đứng tại cổng dõi theo xe ngựa của Liễu Ngọc Như đi xa rồi quay về phòng.

Vừa về phòng, hắn lập tức nhét một đống chai lọ vào áo, còn cột đoản kiếm lên người. Chuẩn bị xong, hắn mới ra ngoài giám sát đê.

Cố Cửu Tư rời nhà chưa được bao lâu thì đã có người thông báo cho Vương Thụ Sinh. Gã nghe tin này liền hào hứng nói, “Hắn dám không mang theo người à, đầu óc có vấn đề chắc?”

“Công tử,” Vương Hạ kính cẩn bẩm báo, “tin tức sáng nay đã tới. Ti Châu dàn cảnh người của Cố Cửu Tư bị chém giết trên đường, bọn họ đồng ý sẽ giả vờ không hay biết gì. Nhưng bọn họ nói lệnh bài của Cố Cửu Tư là do bệ hạ đưa nên sợ Đông Đô phái thêm người đến, chúng ta cần gấp rút hành động.”

Vương Thụ Sinh gật gù. Vương Hạ liếc nhìn gã, ông ta do dự đề nghị, “Hôm nay trùng hợp là Cố Cửu Tư cũng không mang theo người hầu. Các gia tộc khác đã ngầm tán thành, chỉ cần ngài mở miệng thì mọi người sẽ cùng nhau ra tay. Đây là cơ hội tốt mà ông trời ban tặng, ngài xem…”

Vương Thụ Sinh không vội trả lời, rất lâu sau gã hít sâu một hơi, “Ra tay đi.”

Được lời này, Vương Hạ lập tức vâng dạ rồi lui xuống.

Chờ ông ta đi khuất, Vương Thụ Sinh giơ tay lên để đè xuống cái tay còn lại đang run rẩy.

“Đừng sợ.”

Gã thì thào trấn an bản thân.

Không có gì phải sợ.

Tại Vĩnh Châu, Vương gia bọn họ đã sống thế này suốt bao thế hệ. Hai mươi năm trước, phụ thân gã có thể giết chết đám người Tần Nam để trở thành châu mục và phù hộ Vương gia trong hai thập kỷ thì hai mươi năm sau, Vương Thụ Sinh cũng có thể.

Oo———oOo———oΟ

Cố Cửu Tư bận rộn trên đê nguyên buổi sáng. Lạc Tử Thương trở về ăn cơm rồi buổi chiều mới quay lại giám sát nên hắn ngồi ở đê tán gẫu với công nhân trị thủy.

Nhờ hắn mà khẩu phần của công nhân không bị cắt xén, bọn họ bưng màn thầu và canh đến ngồi cạnh Cố Cửu Tư để vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

“Cô vợ nhỏ nhà ta siêu ghê gớm, Cố đại nhân, cô vợ nhỏ nhà ngài có hung dữ không?” Công nhân hơi tò mò về cuộc sống cá nhân của Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư cắn một miếng màn thầu, nhồm nhoàm bảo, “Dữ chứ, làm gì có cô vợ nhỏ nào không dữ? Hồi trước ta ghét đọc sách, nàng sai người nhốt ta lại, còn bỏ đói ta nữa.”

“Cô vợ nhỏ quản cả việc đọc sách á?” Công nhân trợn trừng mắt rồi cảm khái, “Nhà giàu có khác, ta cũng muốn được như thế. Cô vợ nhỏ của ta mà ép ta đọc sách thì biết đâu ta lại đỗ trạng nguyên?”

Cố Cửu Tư nghe đến đây liền cười sặc sụa, “Chứ còn gì nữa. Lúc ta đi thanh lâu, nàng kéo người đến và cắm đao cái ‘phập’ ngay cạnh mặt ta làm ta sợ muốn chết.”

Lời hắn nói khiến mọi người thổn thức rồi sôi nổi bàn tán cô vợ nhỏ này kinh quá. Có một thiếu niên cất tiếng hỏi, “Cố đại nhân chắc thích cô vợ nhỏ của mình lắm.”

“Hửm?” Cố Cửu Tư nhướn mày. “Ta nói xấu nàng mà ngươi vẫn nghĩ ta thích nàng à?”

Một vị công nhân già ngồi gần đấy cười, ánh mắt ông đầy thấu hiểu, “Không thích mà dung túng nàng ấy vậy sao?”

Ông chưa nói hết câu, khúc đê ở đằng xa bỗng ầm ĩ cả lên. Cố Cửu Tư nhíu mày, hắn đứng dậy bảo, “Ta đi xem có chuyện gì.”

Nhóm công nhân đi cùng Cố Cửu Tư, hắn vừa xuống đê đã nghe một người giận dữ gầm lên, “Giết Cố Cửu Tư, tên tham quan áp bức bá tánh, tàn sát dân lành!”

“Bọn chúng nói bậy gì thế…”

Nhóm người đi theo Cố Cửu Tư cau mày, còn hắn nghe tiếng rống này liền biết có chuyện chẳng lành. Hắn lập tức nói với một thiếu niên đứng cạnh, “Ngươi cấp tốc đến huyện nha thông báo cho Lý Ngọc Xương đại nhân rằng ta ở ngoài thành chờ hắn, cần đẩy nhanh kế hoạch!”

Tuy thiếu niên nghe không hiểu ý Cố Cửu Tư nhưng vẫn đáp ngay, “Vâng.”

Dứt lời, thiếu niên xoay người chạy đi.

Thiến niên này thường xuyên trò chuyện với Cố Cửu Tư nên Cố Cửu Tư biết tính cách lẫn khả năng của hắn. Khi còn nhỏ hắn là lưu manh đầu đường xó chợ, vì muốn chữa bệnh cho nương mà hắn tham gia trị thủy. Hắn không mạnh nhưng chân tay nhanh nhẹn, chạy trốn cực lẹ. Cố Cửu Tư thấy hắn đã chạy xa bèn hét lớn, “Chạy đi! Mọi người chạy mau!”

Thét xong, Cố Cửu Tư điên cuồng vọt lên trên đê, bốn phương tám hướng đều là người đang đuổi theo hắn. Cố Cửu Tư đã chuẩn bị sẵn, hắn chạy một mạch đến bờ đê rồi nhảy lên lưng ngựa và xông ra khỏi thành.

Hắn biết Liễu Ngọc Như đang ở bến tàu nhưng phía sau hắn là biển người truy sát, hắn không thể dẫn bọn chúng tới chỗ Liễu Ngọc Như. Vì vậy hắn quyết đoán lao ra ngoài thành rồi phóng thẳng vào khu rừng ở ngoại ô. Kỹ năng cưỡi ngựa của hắn xuất chúng, khiến đám người lùng bắt hắn dần bị cắt đuôi.

Hắn thoáng nhìn phía sau, đám người truy đuổi mặc quần áo công nhân trị thủy làm hắn hiểu ngay vấn đề. Vương Thụ Sinh không dám trực tiếp ám sát hắn vì triều đình sớm muộn gì cũng phái người tới. Một khi hắn chết do bị ám sát, các gia tộc quyền thế ở Vĩnh Châu sẽ gặp rắc rối to.

Bọn họ muốn dàn cảnh tu sửa sông ngòi dẫn đến bạo loạn, khâm sai chết trong bạo loạn là chuyện bình thường.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng kế hoạch của Vương Thụ Sinh, Cố Cửu Tư càng chẳng dám quay lại thành. Trong lòng hắn không ngừng lo lắng cho Liễu Ngọc Như. Hắn lấy ra một cái chai, vừa quan sát đám người vừa tính hướng gió. Đến lúc gió thổi xuôi, hắn nhịn thở rồi đột ngột hất thuốc bột về phía sau!

Thuốc bột bay ngập trời, những kẻ bám theo kêu gào đầy sợ hãi. Cố Cửu Tư chạy trốn vào sâu trong rừng rậm, khi tiếng người đuổi theo cách xa, hắn bất chợt quất vào mông ngựa. Con ngựa hoảng hốt phóng về phía trước còn Cố Cửu Tư nhanh chóng trèo lên cây. Chẳng mấy chốc, hắn thấy đám người kia đuổi theo con ngựa vào rừng sâu.

Chờ bọn chúng đi hết, Cố Cửu Tư vội vã trèo xuống. Hắn cởi áo ngoài rồi chạy về phía bến tàu có Liễu Ngọc Như. Trên đường đi, hắn chốc chốc lại rẽ theo những hướng khác nhau và xé quần áo vứt xuống đường nhằm mục đích đánh lạc hướng. Lúc hết thứ để dùng, hắn ném cả đai lưng lẫn ngọc bội.

Sau khi ném mọi thứ có thể ném, hắn cũng chả ngụy tạo dấu vết nữa mà cứ chạy như điên về phía bến tàu.

Hắn phải đi tìm Liễu Ngọc Như.

Ngay lập tức.

Trong lúc Cố Cửu Tư băng băng chạy tới chỗ Liễu Ngọc Như, Huỳnh Dương đã hoàn toàn rối loạn. Liễu Ngọc Như nghe tiếng chuông phía trên thành dồn dập vang lên. Nàng hốt hoảng nhìn về phía thành Huỳnh Dương mà hỏi Ấn Hồng, “Sao lại thế này?”

Nàng không biết thì Ấn Hồng đi theo nàng nãy giờ dĩ nhiên cũng không biết.

Liễu Ngọc Như thấy bất an, nàng suy nghĩ giây lát rồi chỉ thị mọi người, “Chuẩn bị thuyền, toàn bộ người của Liễu Thông Thương Hành hãy lên thuyền. Mang theo đồ có giá trị, đừng bỏ sót món nào. Ấn Hồng, ngươi mau tìm người hỏi thăm tình hình trong thành.”

Ấn Hồng nghe theo, nàng ấy vội vàng đi tìm người. Nhưng nàng ấy mới đi hai bước, mũi tên bay tới từ khắp nơi và lao thẳng đến Liễu Ngọc Như. Sắc mặt Liễu Ngọc Như tức khắc trở nên lạnh lùng, thị vệ cuống cuồng chém gãy mũi tên để bảo vệ nàng. Bọn họ hấp tấp hỏi, “Phu nhân không sao chứ?”

“Đi thôi.”

Liễu Ngọc Như chả hề do dự mà bước vào kho hàng.

Với cơn mưa mũi tên như vậy thì nàng không thể đứng ở bến tàu làm tấm bia sống.

Nàng nghĩ cơn mưa mũi tên thứ hai sẽ ập tới ngay nhưng khi nàng đang nhẩm tính thời gian, tiếng kêu la thảm thiết liên tiếp cất lên. Liễu Ngọc Như vừa ngẩng đầu đã thấy Mộc Nam dẫn theo người chạy lại đây.

Thích khách và người của Mộc Nam đánh giáp lá cà, Liễu Ngọc Như thấy số lượng người đến thì sắc mặt khó coi vô cùng.

Đối phương đâu ngờ Liễu Ngọc Như có nhiều hộ vệ như vậy nên phái tới khá ít sát thủ. Trong thoáng chốc, Mộc Nam chỉ huy người diệt sạch đám sát thủ rồi nôn nóng đến trước mặt Liễu Ngọc Như, “Phu nhân…”

“Ai bảo ngươi tới?!”

Hắn chưa nói xong, Liễu Ngọc Như đã quát một tiếng chói tai. Mộc Nam hoảng sợ vì tiếng thét này, hắn cuống quít giải thích, “Công tử lo cho ngài…”

“Chàng mới là người gặp nguy hiểm!”

Liễu Ngọc Như vừa căng thẳng vừa giận dữ, “Chàng là khâm sai đại thần, ta chỉ là thê tử của chàng, mục tiêu chém giết hàng đầu chính là chàng. Chàng đã hồ đồ mà các ngươi cũng hồ đồ theo à?!”

Mộc Nam im thin thít, Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi rồi ra lệnh, “Ngươi đến đê ngay, chàng chắc chắn đã gặp chuyện.”

Mộc Nam không dám nhúc nhích.

Nếu vừa rồi hắn không có mặt ngăn cản đợt ám sát kia, thị vệ của Liễu Ngọc Như chả đủ sức chống chọi với đám sát thủ được phái đến. Bây giờ hắn mà đi, nếu có chuyện gì xảy ra, Cố Cửu Tư giết hắn mất.

Liễu Ngọc Như biết hiện giờ Mộc Nam không dám bỏ mặc mình, hắn sợ chạy tới chỗ Cố Cửu Tư là bỏ nặng tìm nhẹ. Nàng hiểu Mộc Nam chỉ nghe lệnh Cố Cửu Tư nên lấy lại bình tĩnh rồi bảo, “Vậy các ngươi lập tức gửi một nhóm nhỏ tới đê tìm Cửu Tư, thấy chàng thì bắn đạn xin hỗ trợ ngay. Đồng thời cử hai người lanh lợi vào thành phóng hỏa những nơi trực thuộc Vương gia để gây rối. Cuối cùng hãy phái người tìm xem Lý đại nhân lẫn Tần đại nhân đang ở đâu.”

“Tuân lệnh phu nhân.”

Mộc Nam rốt cuộc đáp ứng, hắn nhanh chóng sai người hành động. Liễu Ngọc Như thu xếp cho mọi người lên thuyền, nàng giao phó tiền bạc vào tay quản gia và căn dặn, “Ta ở đây chờ Cửu Tư thêm một lát. Nếu Cửu Tư không tới, các ngươi cứ xuất phát.”

“Vâng,” quản gia đáp.

Sau đấy, Liễu Ngọc Như và Mộc Nam cùng chờ tại bến tàu.

Chờ chưa được bao lâu, một thiếu niên cấp bách chạy lại từ xa.

“Phu nhân,” thiếu niên kia nóng vội hô, “Cố phu nhân có ở đây không?”

Lời này khiến Liễu Ngọc Như đứng phắt dậy, nàng vội vàng ra ngoài. Thiếu niên thở hổn hển, thấy Liễu Ngọc Như liền thở phào nhẹ nhõm, “Tốt quá, ngài vẫn bình an.”

“Ngươi là?”

“Ta là công nhân sửa đê, tên ta là Hắc Tử.” Thiếu niên sốt ruột báo tin, “Cố đại nhân bị đâm ở đê, mới được nâng về phủ, ngài mau quay lại xem.”

Thông tin này làm Liễu Ngọc Như mở to mắt. Nàng không thể chờ đợi nữa, nhưng đang định cất bước thì nàng bỗng khựng lại. Sau đó nàng hỏi, “Cố đại nhân có đưa ngươi tín vật không?”

“Cố đại nhân làm gì còn sức đưa tín vật,” thiếu niên kia vội la lên, “ngài ấy ngất xỉu ngay khi bảo ta tới đây xem phu nhân có ổn không. Ta chỉ kịp cầm theo miếng ngọc bội, ngài xem đi.”

Nói rồi thiếu niên đưa ngọc bội cho Liễu Ngọc Như. Đây là miếng ngọc mà sáng nay Liễu Ngọc Như đeo cho Cố Cửu Tư và nó dính đầy máu.

Liễu Ngọc Như ngừng thở, nàng suýt nữa đánh rơi ngọc bội. Nhưng nàng nỗ lực trấn định để ra lệnh, “Mộc Nam, điểm danh người rồi đi theo ta.”

Dứt lời, Liễu Ngọc Như lập tức ra ngoài lấy ngựa. Nội tâm nàng quay cuồng trong lúc dẫn mọi người quay về thành Huỳnh Dương. Mộc Nam do dự lên tiếng, “Phu nhân, chúng ta không quen người đưa tin, lỡ là cái bẫy thì sao?”

“Ta hiểu,” vẻ mặt Liễu Ngọc Như điềm tĩnh, “nhưng ngọc bội dính máu của công tử nhà ngươi ở đây chứng tỏ chàng đã gặp chuyện. Nếu chàng thật sự gặp nạn nhưng vì sợ bị gài bẫy nên không đi, ta sẽ hối hận cả đời. Nếu chàng bình an vô sự, đối phương không giết mà dụ ta trở về thành thì tất nhiên bọn họ chưa bắt được Cửu Tư. Như vậy chỉ cần chàng không bị bắt, chúng ta sẽ chẳng gặp nguy hiểm.”

“Hơn nữa,” lòng Liễu Ngọc Như nặng trịch, “người đều đang ở chỗ ta, huyện nha không có ai bảo vệ. Xét thời gian thì Tần đại nhân và Lý đại nhân hiển nhiên chưa ra khỏi thành. Nếu chúng ta bỏ đi, bất kể Cửu Tư sống hay chết, Tần đại nhân lẫn Lý đại nhân đều sẽ gặp nguy. Bọn họ mà thật sự dùng quỷ kế lừa chúng ta về thì đâm lao phải theo lao, để ít nhất cũng bảo vệ được Lý đại nhân với Tần đại nhân. Cửu Tư ở bên ngoài sẽ nghĩ cách.”

“Ta đã tính tới kết quả xấu nhất,” Liễu Ngọc Như siết chặt dây cương, “ta có thể gặp chuyện nhưng ta không thể chấp nhận chàng vì ta mà chần chừ rồi gặp nguy.”

Nghe Liễu Ngọc Như nói, Mộc Nam mới hiểu ý nàng. Hắn ngoan ngoãn đi theo và không nhiều lời nữa.

Cùng lúc ấy, Cố Cửu Tư đi ngược hướng với nàng mà chạy đến bến tàu.

Bến tàu ở gần thành, Liễu Ngọc Như chỉ mất một khắc để tới nơi.

Vừa vào thành, Liễu Ngọc Như đã nhận thấy tình hình bất ổn. Bá tánh chạy khắp thành, xung quanh ầm ĩ hỗn loạn. Mới đi vài bước, nàng đã bị kẹt trong đám người, không thể tiến lên hay lùi lại.

Vương Thụ Sinh dẫn theo quan viên Huỳnh Dương đứng trên cổng thành quan sát khung cảnh rối ren trong thành Huỳnh Dương.

“Công tử,” Vương Hạ nhận được tin bèn cúi đầu trước Vương Thụ Sinh rồi bình tĩnh bẩm báo, “chúng ta làm theo lệnh của ngài, dùng ngọc bội của Cố Cửu Tư lừa Liễu Ngọc Như quay về. Nhưng Cố Cửu Tư đã chạy thoát.”

Vương Thụ Sinh không nói chuyện, gã nhíu mày nhìn Liễu Ngọc Như ở đằng xa, “Sao nàng ta mang theo nhiều người vậy?”

“Hình như Cố Cửu Tư để lại toàn bộ thị vệ cho nàng ta.”

“Thế mà các ngươi vẫn chưa bắt được Cố Cửu Tư?!” Vương Thụ Sinh phẫn nộ.

Vương Hạ thấy gã tức giận, ông ta vội tiến lên nhắc nhở, “Công tử, Lý Ngọc Xương còn ở trong thành.”

Nghe vậy Vương Thụ Sinh mới hạ hỏa đôi chút. Gã im lặng trong giây lát rồi thương lượng với lão già đứng cạnh, “Triệu bá bá, đóng cổng thành nhé?”

Lão già nghe gã hỏi liền gật gù, “Đóng chứ, không thì Lý Ngọc Xương và Lạc Tử Thương chạy mất.”

Lão ta nói xong, Vương Hạ đi xuống trước cổng thành và hô to, “Đóng cổng thành–”

Lúc này Liễu Ngọc Như đang chen chúc giữa biển người, nàng ra sức đi ngược dòng để tiến về phía trước.

Những thị vệ được Liễu Ngọc Như phái đi thăm dò tình hình của Lý Ngọc Xương thấy nàng bèn gấp gáp luồn lách vào dòng người để báo tin, “Phu nhân, Lý đại nhân bị nhốt trong huyện nha.”

“Chuyện này là thế nào?” Liễu Ngọc Như nôn nóng hỏi, “Sao có nhiều…”

Nàng chưa dứt lời đã nghe có người vỗ tay hô hào, “Giết cẩu quan, đòi công lý, cẩu tặc Cố Cửu Tư mau ra nhận lấy cái chết!”

Tiếng hô này kéo theo làn sóng la hét đồng tình. Những lời bọn họ gào thét làm Liễu Ngọc Như cảm giác như chúng được truyền đến từ một nơi xa xôi – giết cẩu quan, đòi công lý, cẩu tặc Cố Cửu Tư mau ra nhận lấy cái chết.

Thế rồi phía sau nàng vang lên tiếng một nam nhân hùng hồn quát, “Đóng cổng thành–”

Liễu Ngọc Như thấy mình như bị sét đánh; nàng đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Phu nhân!” Mộc Nam sốt ruột lên tiếng, “Sắp đóng cổng thành, chúng ta có nên lao ra không?!”

Khung cảnh xung quanh như cuộn chỉ rối, Liễu Ngọc Như lặng lẽ đứng giữa sự hỗn loạn. Khắp nơi là tiếng mắng chửi qua lại giữa bá tánh và quan binh, tiếng van xin thống thiết, tiếng cổ vũ giết cẩu quan; mọi âm thanh chồng chéo lên nhau. Huỳnh Dương nhộn nhịp trở thành địa ngục chốn trần gian chỉ trong một buổi sáng.

“Phu nhân!” Mộc Nam mở miệng thúc giục.

Liễu Ngọc Như nhắm mắt lại, nàng hít sâu một hơi và quyết định, “Đi huyện nha.”

Nàng mở mắt ra rồi quay đầu nhìn thoáng qua cổng thành.

Cổng thành khép lại từng chút một trước mắt nàng, tựa như hy vọng đang dần tắt ngúm.

Hình ảnh cuối cùng bên ngoài thành mà nàng thấy là vùng đất mênh mông được ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng nhợt nhạt đặc trưng của mùa thu.

Cửu Tư.

Trái tim nàng thầm gọi tên hắn.

Cái tên này dường như truyền cho nàng lòng tin vô bờ. Liễu Ngọc Như chỉ huy đoàn người tiến về phía huyện nha, không hề ngoảnh đầu lại.

Cố Cửu Tư chạy như điên tới bến tàu nhưng nơi đó trống không, hoàn toàn mất vẻ náo nhiệt thường ngày. Cố Cửu Tư vừa thở dốc vừa gào lên, “Ngọc Như! Liễu Ngọc Như!”

Hồi lâu sau, có một người đứng trên chiếc thuyền buôn đậu gần đấy đáp lại hắn, “Đông gia đã vào thành, ngài muốn tìm đông gia thì vào thành mà tìm.”

Đáp án này khiến Cố Cửu Tư vừa hoảng sợ vừa giận dữ, hắn lớn tiếng chất vấn, “Nàng vào thành làm gì?!”

“Nghe nói ngài không có người bảo vệ,” người nọ miễn cưỡng nở nụ cười, “nên đông gia lo lắng và đi cứu ngài chứ còn gì nữa?”

“Nàng làm càn!” Cố Cửu Tư gầm lên.

Vừa dứt lời, hắn nghe thấy thành Huỳnh Dương gióng chuông.

Gõ chuông thật dài ba lần đồng nghĩa với đóng cổng thành.

Cố Cửu Tư đứng tại bờ sông mà ngơ ngác nhìn thành Huỳnh Dương ở nơi xa.

Gió thu cuốn theo lá khô, chim chóc trong rừng sợ hãi bay tán loạn.

Đây đúng là thời tiết đẹp để giết người.

Lời tác giả

Cố Cửu Tư: Trời trở lạnh rồi, đi chôn Vương gia ngay và luôn[2].

Chú thích

[1] Chỉ con ngựa có thể chạy rất nhanh.

[2] Nguyên gốc là: Thiên lương, Vương phá. Dịch nghĩa: Trời trở lạnh rồi, làm tập đoàn Vương thị phá sản đi. Câu này bắt nguồn từ một tiểu thuyết, được tác giả dùng để mô tả sự bá đạo của nam chính. Nhưng sau này trở thành ngôn ngữ mạng nổi tiếng Trung Quốc để chỉ sự giả ngầu quá lố.