Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 24: Một Đêm Khó Ngủ




Đợi đến Lăng phủ, thời gian đã là gần đến giờ cơm tối. Sau khi từ Hương Sơn Tự trở về, mỗi người giống như đều có suy nghĩ. Vì thế, sau khi theo Lăng lão gia lẳng lặng ăn cơm xong, mỗi người liền trở về gian phòng của mình.

Lúc này, Mặc Vũ mới có thời gian đi tìm Cẩm Nhan để nói chuyện Lăng Kỳ Hâm muốn đi theo.

Cẩm Nhan cũng không trả lời, vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, tay trái cầm một quyển sách, tay phải nhẹ nhàng gõ mặt bàn.

Mặc Vũ đứng ở bên cạnh, không biết sao nghe thấy tiếng gõ kia trong lòng dâng lên mấy phần thấp thỏm.

Hồi lâu, Cẩm Nhan mới mở miệng, ánh mắt lại không rời đi sách, nhưng lại nói chuyện không liên quan gì đến vần đề này, chẳng qua là hỏi: "Mặc Vũ thấy quẻ xăm kia của Lăng tiểu thư như thế nào?"

Mặc Vũ nghe vậy cân nhắc nói: "tất nhiên rất tốt. Lăng tiểu thư là người có phúc."

"đắc kỳ sở tai a...... không biết Lăng tiểu thư nghĩ đến ai đây?" giống như lầm bầm lầu bầu, Cẩm Nhan lẩm bẩm nói.

Mặc Vũ cảm giác mình có chút mất tĩnh táo so với thường ngày, nếu không làm sao sẽ vừa nghe đến lời này lại nhớ tới chuyện lúc ban ngày, hơi rối loạn nội tức.

"ta thấy Lăng tiểu thư là người có bản tính thẳng thắn, tuy không khỏi có chút nóng nảy, nhưng nếu có ngươi giúp đở trái lại cũng vô ngại. Nàng nếu có ý muốn đi cùng, có lẽ chúng ta thật đúng là không ngăn được......" Cẩm Nhan nghĩ đến cái này, cũng có chút bất đắc dĩ cười cười, giống như nhớ lại một chuyện của Lăng Kỳ Hâm.

Mặc Vũ nghe vậy, trong lòng không khỏi hơi xẹt qua một tia vui mừng. Nhưng vẫn là không nhịn được nói: "nhưng là chuyện này có thể làm rối loạn Lăng phủ hay không?"

"Lăng tiểu thư có chúng ta chiếu cố, sẽ thỏa đáng hơn so với lên đường một mình. Chuyện này ta sẽ lưu lại thư cho Lăng Kỳ Tông, hắn cũng biết muội muội hắn không muốn lập gia đình, cần gì phải huyên náo người ngã ngựa đổ. Đợi chúng ta từ Tô Châu trở lại thì vật hoàn cố chủ thôi." Cẩm Nhan nói.

Lúc này, Mặc Vũ mới để xuống bất an, ngẩng đầu đang muốn cáo lui cùng công chúa, cũng không biết từ khi nào công chúa đã từ trong sách di chuyển tầm mắt, cười như không cười nhìn nàng, khiến cho Mặc Vũ kinh hoảng một trận.

Cho nên, khi Bạch Phong mang quần áo đến cho công chúa, đúng lúc thấy được người mang võ công cao cường như Mặc Vũ, lúc thối lui ra lại không cẩn thận vấp đến bậc cửa, lảo đảo một cái. Khiến Bạch Phong đứng ở một bên không thể không cười.

Phòng bên kia, Lăng Kỳ Hâm đang bề bộn sửa sang lại quần áo để ngày mai chạy trốn.

Vậy mà thu xếp một hồi, nàng lại có chút hoảng hốt ngồi vào mép giường, nhìn bức tranh trên tường nét mực lung tung mà ngẩn người. Nàng còn nhớ rõ buồn bực hồ lô lúc ấy nhìn chằm chằm bức tranh này thật lâu, trong mắt còn ẩn vui vẻ, có thể thấy được nàng cũng nhìn ra bức họa này là xuất từ tay của Lăng Đại tiểu thư. Bất quá nàng thật là oan ức Lăng Kỳ Hâm. Hiện nay, tài nghệ của nàng tuy không phải bậc thầy, nhưng vẫn là có tay nghề, ngay cả phụ thân cũng nói trong cầm kỳ thư họa, chỉ có vẽ tranh là nàng tốt nhất. Chẳng qua, bức tranh này là lúc nàng ba tuổi vẽ làm quà mừng lễ thọ cho mẫu thân, khi đó tuổi còn nhỏ, cũng không phải là thần đồng, tài nghệ tất nhiên có hạn. Đó là nàng để lại vật đầu tiên cho mẫu thân, cũng là duy nhất một lễ vật. Không lâu sau, mẫu thân bị phong hàn qua đời. Cho nên nàng mới để lại bức tranh này làm kỷ niệm. Chỉ là đối với chuyện về mẫu thân, nàng cũng không nguyện nói tới, nên mới không có giải thích. Nếu không theo như tính tình thường ngày, nhất định muốn vì mình lấy lại mặt mũi.

Nàng lại nghĩ tới chuyện lúc ban ngày ở Hương Sơn Tự. Thật ra thì cũng không có gì. Bất quá là lúc kéo Mặc Vũ đi dạo ngôi đền, bởi vì đi quá nhanh, không cẩn thận bị vấp một khối đá xanh, lảo đảo. Mặc Vũ phản ứng mau, tất nhiên vội vàng đi lên trước đở Lăng Kỳ Hâm. Không khéo là ở phía sau Lăng Kỳ Hâm lại theo sát một thằng bé mập chỉ mới cao đến thắt lưng, bởi vì theo sát ở sau lưng nàng, lại nhảy nhảy nhót nhót, nên cũng bị vấp phải tảng đá kia, cơ hồ là nhào tới phía trước. Vì Vậy hai người cũng không phòng bị, đứa bé kia đúng lúc chợt đụng phải hông của Lăng Kỳ Hâm, Lăng Kỳ Hâm mới vừa cố gắng đứng vững thì lại ngã về phía Mặc Vũ. Mặc Vũ đang đứng ở trước mặt Lăng Kỳ Hâm nghiêng người đở nàng, không ngờ tới đối phương mới vừa ổn thân hình rồi lại đột nhiên ngã xuống, cùi chõ lại đụng vào ngực của nàng, nàng nhất thời bị đau vô cùng, lại cảm thấy cả người lập tức mềm nhũn không còn khí lực, chính là bị Lăng Kỳ Hâm vững vàng áp đảo trên đất. Môi của Lăng Kỳ Hâm hung hăng đập đến càm Mặc Vũ, môi của Mặc Vũ là hung hăng bị buộc đập đến lỗ mũi Lăng Kỳ Hâm, Lăng Kỳ Hâm đau đến thậm chí thiếu chút nữa chảy ra nước mắt. Trái lại đứa trẻ kia, bởi vì có đệm người nên không có sao rất nhanh bò dậy, cười cười lộ ra hàm răng bị sún, nhìn về phía sau lo lắng bị mẹ mình phát hiện.

Nếu là Bạch Phong thấy tình huống này, đoán chừng khi nhìn thấy Mặc Vũ bị vấp bậc cửa cũng không đến mức cười thành bộ dáng kia..

Sau khi từ trong đau đớn lấy lại tinh thần, Lăng Kỳ Hâm thì chỉ còn dư lại ngượng ngùng, ngay cả đau cũng không để ý tới. Chính là bây giờ nghĩ lại, vẫn là tim đập. Cách gần như vậy, nhìn ánh mắt hốt hoảng của buồn bực hồ lô, màu da mật ong mà lại cũng đỏ lên, nhất thời rất động lòng người. Để cho nàng cảm giác muốn cắn một cái.

Nàng thật thiếu chút nữa thì muốn làm như vậy. Nếu như không phải là mẹ của đứa bé kia hảo tâm tới đây đở các nàng.

"đắc kỳ sở tai dã...... gặp này vô cùng tế ngộ lúc. Quân nhữ khả hào bất do dự. Quyết định thủ chi dã khả. Chần chừ tức thất chi đông ngung. Đãn bất năng thu chi tang du giả." Khi hòa thượng vì nàng giải xăm nhân duyên lúc, trong lòng nàng không biết sao liền nghĩ đến nàng, cùng một màn kia.

Lăng Kỳ Hâm chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, cảm thấy trong lòng có cái gì hòa tan ra.

Thanh Nhược cũng không quá mức buồn ngủ. Nàng rất loạn.

Trong đầu nàng hỗn loạn cùng với chuyện phát sinh hôm nay. Bên trong buồng xe ôn nhu trấn an, nụ hôn ngắn ngủi, cùng với lạnh lùng, còn có hai quẻ xăm đối lập kia, cùng với lời nói của đại sư. Tiếp theo lại nhớ đến trên môi mềm mại, nhẹ nhàng hôn mình, ôn nhu triền miên. Nữa sau đó, thì bị một đôi mắt chiếm cứ. Trong tròng mắt màu hổ phách kia không mang theo chút tình cảm nào nhìn nàng. Nàng thậm chí nhớ lại trước đây, lần đó ngoài ý muốn. So lần này tiếp xúc sâu hơn, triển chuyển như đường mềm ngọt xúc giác. Nàng vốn cho là nàng đã đem chuyện này quên lãng. Nàng trằn trọc trở mình không biết như thế nào cho phải, chỉ cảm thấy điều này cũng không đúng điều kia cũng không đúng.

Hai cô gái tại sao có thể như vậy? Thanh Nhược không hiểu. Nàng thích Cẩm Nhan, nàng biết. Nhưng là những chuyện kia không phải là đơn thuần như vậy. Tựa như nàng cũng thích muội muội Thanh Linh, nhưng nàng sẽ không hôn môi muội ấy. Trên sách ghi lại đây là chuyện mà tình nhân mới làm. Hai cô gái làm sao có thể trở thành tình nhân đây? Nhưng là các nàng lại quả thật làm chuyện mà chỉ có tình nhân mới làm. Nhưng đây là chuyện không thể tồn tại. Lúc ấy, Cẩm Nhan cũng chỉ nói là đầu choáng váng. Tuy nàng cảm thấy nghi ngờ, rồi lại tựa hồ không biết làm sao giải thích tốt hơn thôi. Tâm tư Cẩm Nhan khó đoán như vậy, giờ phút này ngay cả tâm của mình, nàng còn không hiểu, hơn đừng nhắc tới Cẩm Nhan.

Nghĩ tới dáng vẻ lạnh lùng của Cẩm Nhan đối với mình, Thanh Nhược đã cảm thấy trong lòng vừa đau xót lại trống rỗng. Mặc dù lúc mình ở Thanh gia không được coi trọng, nàng cũng không có như vậy để ý quá. Nhưng vừa nghĩ đến nếu như Cẩm Nhan cũng như vậy sao lãng nàng, nàng đã cảm thấy không thể tiếp nhận. Mới vừa rồi, bộ dáng kia của Cẩm Nhan là tức giận sao? Nàng không muốn Cẩm Nhan tức giận, nàng thích thấy nàng cười. Nàng nhớ tới Cẩm Nhan cười lên, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy ánh sáng, đầy đến thậm chí giống như sẽ tràn ra. Những ánh sáng kia ở trong màu hổ phách lưu động, lưu động đến lông mi dài, lưu động trên đôi môi mỏng. Thanh Nhược tin chắc đó là vật đẹp nhất mà nàng từng thấy qua. Nhưng là, bây giờ nàng chọc nàng ấy tức giận. Cho nên Cẩm Nhan sẽ không cười với nàng nữa.

Cả khuôn mặt Thanh Nhược cũng nhăn lại, nằm ở trên giường, lấy cánh tay trái che ở trên mắt, để cho trước mắt lâm vào một mảnh bóng tối, áp chế nước mắt sắp trào ra.

Thật, thật là phiền a ——