Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 6: Hầu Công Chúa Tắm




Hoàn toàn không có phòng bị, Thanh Nhược bị tình huống đột nhiên xuất hiện làm cho đầu óc trống rỗng, nước ấm trong ngọc trì (hồ tắm bằng ngọc) sặc vào cổ họng, cả khuôn mặt cũng bị sặc đến đỏ lên. Giống như trải qua rất lâu, một cái tay chợt xuyên qua nước kéo lại tay của Thanh Nhược. Ngay sau đó, Thanh Nhược cảm thấy một cổ lực lượng đem mình kéo cách mặt nước, nàng mới mượn cổ lực lượng này miễn cưỡng đứng vững ở trong ngọc trì.

Mở mắt ra, đập vào mắt là một hình ảnh khó quên.

Ánh nắng giữa trưa từ cửa giấy xuyên qua, cô gái trước mặt đứng ngược sáng, một nửa gương mặt ẩn ở trong bóng tối, một nửa còn lại được màu vàng nhạt mạ lên một tầng màu sắc giống như ngọc lưu ly. Một cây ngọc trâm xanh thẫm chỉ miễn cưỡng vén lên tóc đen, phần còn lại từ đầu vai xõa xuống, rơi vào trên quần áo màu xanh nhạt. Cô gái nửa ngồi xổm, có thể thấy khóe môi vui thích vểnh lên độ cong, cũng có thể loáng thoáng cảm nhận được trong mắt tản mát ra ấm áp. Gương mặt trắng nõn như thơ như họa, ánh mắt xinh đẹp đang nhìn chăm chú vào mình.

Trong nháy mắt mà tưởng như thật dài này, Thanh Nhược cơ hồ bị cảnh tượng như vậy mê hoặc đến quên chính mình, quên tình cảnh chật vật bây giờ là do người này gây ra.

Vậy mà, sau khi đối phương mở miệng, tất cả chuyện từ đầu đến giờ đều toàn bộ trào về trong đầu.

"Thanh Nhược còn tốt chứ?"

Thanh Nhược tức giận, oán thầm một chút cũng không tốt, nhưng trong miệng vẫn là đáp: "Thanh Nhược trì độn, để cho công chúa chê cười." . Truyện Lịch Sử

"thật đúng là quật cường đây." Cẩm Nhan cũng không thu tay về, mà là nhẹ nhàng mơn trớn đuôi tóc bị nước làm ướt tán loạn ở trên mặt của đối phương, khóe mắt mị hoặc lại càng ngày càng tăng, "nếu như thế, vậy thì trực tiếp phục vụ Thanh Nhược tắm rửa thôi." dứt lời, tay phải thuận thế đi xuống nắm lấy cổ áo bên trái cùng trung y (áo lót trong) của Thanh Nhược kéo ra, lộ ra đầu vai trắng noãn mượt mà.

"công...... công chúa!" Thanh Nhược căn bản không thể phân biệt thật giả trong lời nói của công chúa, lại bị tình hình này dọa sợ đến ngay cả lời đều nói không trôi chảy.

"Thanh Nhược thật là không hiểu tâm ý Cẩm Nhan đây. Tắm rửa sao không cỡi quần áo đây. Chẳng lẽ là xấu hổ?" tay vẫn dùng sức, đem y phục bị nước thấm ướt cùng nhau kéo xuống, lộ ra cái áo yếm màu xanh lá.

Cẩm Nhan thấy vậy, trong giọng nói mang theo vui vẻ nói: "Thanh Nhược thật đúng là...... thích màu xanh đây."

Mặt của Thanh Nhược đã sớm nổi thành màu đỏ, mà dưới mắt, cái màu đỏ này còn có khuynh hướng lan tràn toàn thân. Cũng không biết là thẹn thùng hay là tức giận, cả người cũng là run đến nói không ra lời.

"Chỉ là tắm gội, Cẩm Nhan cũng không phải là nam tử, Thanh Nhược giãy giụa cái gì?" Cẩm Nhan nghiêm trang nói, chẳng qua là biểu lộ trên mặt cũng không phải nghiêm chỉnh như vậy.

"công chúa cao quý, Thanh Nhược không dám. Tắm rửa, chuyện vụn vặt này sao dám làm phiền công chúa." Thanh Nhược hô hấp cũng nóng nảy.

"Thanh Nhược quá khách khí. Nhưng là, Cẩm Nhan xem Thanh Nhược như muội muội đây. Tỷ tỷ giúp muội muội tắm rửa, cũng không có gì không ổn." Cẩm Nhan nói.

Sức lực của Thanh Nhược căn bản không bằng Cẩm Nhan lớn hơn nàng hai tuổi. Trong lòng biết đối phương bất quá là cố ý muốn xem bộ dáng giãy giụa của nàng. Trải qua luống cuống ban đầu, nàng tự nói với mình không cần để ý, cứ mặc kệ là được. Trầm mặc hồi lâu, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng Cẩm Nhan, hít sâu một hơi nói: "nếu như thế, vậy thì theo công chúa." Nói xong, không giãy dụa nữa, ngược lại thuận theo cái tay kia đang bắt lại cổ áo của mình, ở trong nước cỡi áo, lộ ra toàn bộ áo yếm màu xanh lá. Tuyết vai hương phu (chắc là chỉ làn da), rất mê người.

Cẩm Nhan nhìn áo ướt đang nắm trong tay bị cỡi ra, ngẩn ra một lúc rồi lại cười ý vị sâu xa, cầm quần áo ném đến bên cạnh ao: "như vậy mới đúng, Thanh Nhược thật là khéo léo dễ thương đây, còn thiếu áo yếm cùng tiết khố (quần lót)."

Trong lòng Thanh Nhược dâng lên vẻ lúng túng, cố gắng ở trong lòng ám hiệu mình, mình căn bản không thể cải lời công chúa, cùng là cô gái, thì có sao đâu? Nghĩ điều này, nàng liền hướng công chúa cười lấy lệ, xoay người, cắn răng đưa tay hướng dây áo yếm sau lưng.

Mới vừa đụng phải dây màu xanh kia, cảm giác bàn tay ấm áp mang theo bọt nước liền đặt lên sau lưng. Trong lòng Thanh Nhược sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng liền cảm giác trên người chợt lạnh, thoáng một vật màu xanh bồng bềnh ở trong nước. Sau đó một cánh tay dò qua, kéo đi áo yếm. Chính là Cẩm Nhan ở sau lưng nhất thời không nhịn được, hài hước động thủ trước kéo ra nút thắt áo yếm trước mặt.

Nhìn người trước mặt đưa lưng về phía mình, vành tai đỏ lên, trong lòng Cẩm Nhan nhất thời vui thích cực kỳ.

Thanh Nhược cũng không nói nữa, chẳng qua là một mực đưa lưng về phía Cẩm Nhan. Cẩm Nhan không thấy được biểu lộ của Thanh Nhược, cũng không ngại. Tự mình khóe miệng ngậm cười cầm lấy khăn đứng ở bên cạnh ao chậm rãi giúp Thanh Nhược lau. Nhìn thân thể lả lướt kia ở trong nước lan tràn xuống, chạm tay quả thật da dẻ nõn nà, tóc dài bồng bềnh ở trong nước vô cùng động lòng người. Tròng mắt màu nhạt của Cẩm Nhan dần dần sâu hơn. Trên tay cũng không ngừng lại, thả chậm động tác lướt qua cổ cho đến đôi vai khéo léo khiến người muốn cắn một cái, một đường xuống dưới lưng, hòa vào trong nước.

Thân thể Thanh Nhược gần như run rẩy. Tay nàng nắm thật chặc thành nắm đấm, giống như vô cùng nhẫn nại, cảm giác tê dại kia theo khăn từng chút đốt cháy ở phía sau. Nàng cho tới bây giờ không có cảm thấy việc tắm rửa là khó nhịn đến như vậy. Thanh Nhược tự nói với mình cứ xem như một thị nữ bình thường đang giúp mình tắm rửa. Sau đó, sau lưng mãnh liệt tồn tại làm cho nàng ngay cả cơ hội ảo tưởng đều không có đã bị phá tan. Có một loại cảm giác không khỏi để cho đầu óc của mình ngất chìm lên. Giờ khắc này dài như một đời.

"Thanh Nhược, xoay người." giọng nói hơi mang chút khàn khàn từ sau lưng vang lên, kéo lại suy nghĩ hoảng hốt của Thanh Nhược. Không kịp nghĩ ngợi theo bản năng xoay người, lại nhìn thấy người trước mắt chợt đứng thẳng lên, gò má ẩn ở trong ánh sáng nhìn không rõ, chỉ có thể loáng thoáng liếc thấy đôi môi mím chặc. Sau đó Thanh Nhược chỉ thấy công chúa bỏ lại câu "ta còn có việc, ngươi tự mình tắm đi" liền bước nhanh ra cửa.

Thanh Nhược đầu óc mơ hồ nhưng lại thở phào mộtcái, cũng cố ý sao lãng cảm thụ khác lạ trong lòng.