Trường Sinh Bất Tử

Quyển 10 - Chương 90




- Đi, đi mau! Hai tên Thánh Vương trong nháy mắt đoán được thế cục Vô Tướng Thánh đình, Vô Tướng Thánh đình đã thay triều! Vô Tướng Thánh Vương cũng bị thế thân.

Giờ phút này, Vô Tướng Thánh đình đã hoàn toàn bị đắm chìm!

- Không cần lưu thủ! Niệm Du Du trầm giọng quát.

U Sơn, U Thủy và Tổ Thần thú, đều là cường giả cảnh giới Tổ Tiên, không cần lưu thủ tự nhiên là vận hết toàn lực.

- Ầm! Tổ Thần thú, đảo mắt đánh tới một Thánh Vương, Thánh Vương kia thân hợp thiên đạo, rất nhanh trốn chạy, không có chút ham chiến.

- Tách ra đi, phải nhanh báo tin cho chủ thượng! Một người trong đó quát.

Tiếp đó, phân tán ra, dùng thiên đạo trốn chạy, tốc độ quá nhanh, lóe lên lên một cái đã biến mất ở Kim Thắng Thánh đô!

Niệm Du Du và Vương Tĩnh Văn đứng tại chỗ chờ, rất nhiều thị vệ từ bốn phía vọt tới.

- Lui ra! Niệm Du Du trầm giọng nói. (Niệm Du Du lúc này là Vô Tướng Thánh Vương nhé!) - Vâng! Rất nhiều thị vệ nhanh chóng lui về cương vị của mình.

Một lúc lâu sau, đầu vai Niệm Du Du lóe lên một cái, thân hình Tổ Thần thú chợt hiện ra.

- Di di di di...! Tổ Thần thú vộ vã kêu lên, dường như nhớ cái gì vậy.

Không bao lâu, U Sơn và U Thủy cũng bay trở về.

- Thế nào? Vương Tĩnh Văn nói.

- Không ngăn không được, tuy nhiên hai người kia, có một người trong đó đã bị trọng thương. U Thủy lắc lắc đầu nói.

- Ừ! Vương Tĩnh Văn gật gật đầu.

- Hai người kia chạy, sự tình bại lộ, làm sao bây giờ? U Sơn có chút lo lắng nói.

- Không cần e ngại, cửa vào Thiên đế mật cảnh đã biến mất, bọn họ không tìm được đâu. Vương Tĩnh Văn lắc lắc đầu nói.

......... Lại mấy năm sau, trong Thiên đế mật cảnh.

Trận thứ nhất, Vô Tướng Thánh Vương phá! Trận thứ hai, Chung Sơn phá! Trận thứ ba, Phục Ma Giáo chủ phá!

Trận thứ bốn, Tạ Thánh Vương, người phụ thuộc Vô Tướng Thánh Vương phá!

Rốt cục đến trận cuối cùng!

Trận thứ năm, do Dạ Thánh Vương phá giải!

Đây một mảnh tinh không vô cùng lớn, dường như so với bốn đại trận tinh không lúc trước cộng lại còn lớn hơn, tinh tú khổng lồ, tinh tú nơi đây so với lúc trước lớn hơn không chỉ trăm lần.

Tinh không lực cường đại, chỉ vẻn vẹn đứng bên ngoài đều có thể cảm nhận được từng trận dao động.

Xa xa, Dạ Thánh Vương tay cầm một thanh thần kiếm phát ra hàng ngàn hàng vạn ánh sáng, tinh không lực bốn phía hình thành lôi hải mênh mông, từng cái hắc động sụp đổ hình thành đại trận cường đại.

- Phá, phá, phá...!

Thần kiếm chém chết tinh tú, đâm thủng hắc động, toàn bộ tinh không đều là bóng kiếm cường đại đến cực hạn của Dạ Thánh Vương.

Thần kiếm vừa ra, thiên hạ khuất phục! Kiếm đạo cường đại!

- Thật là lợi hại! Kim Bằng kinh ngạc nói.

- Đại trận thượng cổ, tự nhiên có chỗ độc đáo! Chung Sơn một chút đồng ý.

- Không, ta là nói Dạ Thánh Vương, Dạ Thánh Vương thật là lợi hại! Kim Bằng ngưng thần nói.

- Độc! Trong tinh không vang lên một tiếng nổ lớn. Tiếp đó, tại trung tâm 108 tinh tú vây quanh, bỗng nhiên xuất hiện một cung điện khổng lồ.

Phía ngoài cung điện giống như có tầng tầng không gian bảo hộ vậy, 108 tinh tú vây quanh, tinh tú tinh lực ngưng tụ thành một con rồng tinh lực màu xanh biếc, rồng có 36 trảo, cao chót vót bá đạo, thủ hộ tòa cung điện kia.

Cung điện nhìn qua cực kỳ phong cách cổ xưa, phong cách cũng cực kỳ cổ lão, tại trên bảng hiệu cung điện kia nổi một hàng chữ.

- Thiên Hạ Đệ Nhất Điện! - Thiên Hạ Đệ Nhất Điện? Khẩu khí thật lớn, khí phách thật lớn.

Trong nháy mắt cung điện xuất hiện, gần như mọi người đều hơi hơi kích động.

Kim Bằng mở to hai mắt nhìn, Chung Sơn cũng đầy mong đợi nhìn.

Vô Tướng đại Thái tử Niệm Xán, giờ phút này hai mắt phát ra khát vọng cực độ.

Phục Ma Giáo chủ, Vô Tướng Thánh Vương, Tạ Thánh Vương, lão thái giám, giờ phút này đều gắt gao nhìn chằm chằm.

Thiên đế kế thừa? Xuất thế?

Thế nhưng, trận thứ năm còn chưa phá, xa xa, thần kiếm Dạ Thánh Vương không ngừng vũ động, không ngừng phá trận thứ năm, trong mắt cũng hiện lên một cỗ hưng phấn.

Trải qua hơn mười năm, rốt cục cũng chờ đến ngày này rồi! Tốc độ phá trận của Dạ Thánh Vương càng ngày càng nhanh.

- Thánh Vương, đây là Thiên đế kế thừa? Thiên Hạ Đệ Nhất Điện, hắn khẩu khí thật là lớn, cho dù Như Lai năm đó cũng không dám, không đúng, Như Lai so với hắn còn kém xa. Thiên đế như thế, đúng là có thể xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Điện! Kim Bằng kinh ngạc nói.

- Grào!

Quanh người Chung Sơn, bỗng nhiên vang lên một tiếng long ngâm rung trời, một tiếng long ngâm này hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người tới người hắn!

Tuy nhiên, quanh người Chung Sơn phát ra không phải long ngâm rít gào, mà lại là một tiếng rên rĩ.

Chung Sơn biến sắc, không nhìn Thiên Hạ Đệ Nhất Điện kia nữa, mà trên mặt đổ đầy mồ hôi.

- Không! Chung Sơn nôn nóng quát lên.

Tiếp đó, quay đầu lại, trong mắt mang theo tơ máu nhìn về phía Vô Tướng Thánh Vương!

Mọi người không rõ Chung Sơn bỗng nhiên xảy ra chuyện gì. Chung Thánh Vương hắn làm gì vậy? Phá trận cuối cùng, hắn muốn giết người diệt khẩu.

- Niệm Vô Tướng, là ngươi! Trong mắt Chung Sơn lóe lên một cỗ hung giận.

Vô Tướng Thánh Vương đây là chuyện gì? Mọi người không rõ. Mà Vô Tướng Thánh Vương hai mắt híp lại.

- Chung Thánh Vương, rốt cuộc chuyện gì vậy? Ngươi muốn làm gì? Tạ Thánh Vương lập tức nói.

Chung Sơn háy hắn một cái, bỗng nhiên mang theo một cỗ phẫn hận cuồng tiếu: - Ha ha ha ha, ta đã biết, ta đã biết, các ngươi là cấu kết với nhau, mới vừa vào Thiên đế mật cảnh ta đã phát hiện không bình thường, số mệnh triều ta không ngừng giảm bớt, luôn luôn giảm bớt, cho tới tận khi vừa rồi, hoàn toàn biến mất, Đại Tranh ta sụp đổ!

- Đại Tranh sụp đổ?

Phục Ma Giáo chủ bỗng nhiên nghĩ đến biểu tình Chung Sơn lúc ấy. Thế nhưng, Vô Tướng Thánh Vương cũng lộ ra vẻ mặt giống như vậy.

- Chung Thánh Vương, ngươi không cần đóng kịch, muốn nuốt Thiên đế kế thừa một mình, cũng phải xem ngươi có khả năng kia hay không! Tạ Thánh Vương lạnh lùng nói.

- Ta đóng kịch? Là ngươi đóng kích thì có, ngươi dám thề với trời, ngươi và Niệm Vô Tướng không có quan hệ chủ tớ? Niệm Vô Tướng ngươi có dám thề với trời, sau khi chúng ta tiến vào Thiên đế mật cảnh, ngươi không phái Tổ Tiên đi tới Chuyển Luân Cương Vực ta, hơn nữa không chỉ một! Chung Sơn giận dữ hét lên.

Thề, trừ Chú Ngôn Thuật cổ quái kia của Hạo Mỹ Lệ, thề gì ai mà để ý chứ.

Nhưng mà mục đích của Chung Sơn cũng không phải để bọn họ thề, mà lại để lộ ra tin tức muốn nói. Vô Tướng Thánh Vương và Tạ Thánh Vương là chủ tớ quan hệ? Đại Tranh đã bị huỷ diệt? Vô Tướng Thánh đình còn có hai tên Tổ Tiên?

Đây, đây là thật sao?

Trong nháy mắt, Phục Ma Giáo chủ nghĩ tới một sự kiện, là mấy năm nay, công đức lãnh thổ quốc gia mình cũng giống như giảm bớt, hơn nữa càng ngày càng ít, diệt Đại Tranh, chẳng lẽ lại muốn tiêu diệt lãnh thổ quốc gia của ta?

Vô Tướng Thánh Vương? Là hắn sao?

- Tiên hạ thủ vi cường, Kim Bằng, toàn lực đánh chém Tạ Thánh Vương! Chung Sơn quát.

- Vâng! Kim Bằng lập tức đáp.

Lập tức, Kim Bằng lấy ra Phương Thiên Họa Kích, thân hợp thiên đạo, dùng thiên đạo oai giết tới Tạ Thánh Vương.

- Đại thông đạo Luân Hồi, khai! Chung Sơn hét lớn một tiếng, thông đạo Luân Hồi cường đại ầm ầm liều mạng đánh tới Vô Tướng Thánh Vương, nơi đi qua, tinh không chấn động.

Trận chiến liều mạng bắt đầu rồi.

Chung Sơn bỗng nhiên ra tay với Vô Tướng Thánh Vương, mặc dù có ý đồ độc chiếm Thiên đế truyền thừa, nhưng mà thời điểm này Phục Ma Giáo chủ lại không động, mà lại lạnh lùng nhìn.

Thiên Hạ Đệ Nhất Điện xuất hiện, nhân tính đáng ghê tởm cũng triển lộ ra!

Một đường đi qua, năm đại trận chỉ vẻn vẹn hao tổn thời gian, cũng không phải quá khó phá, Thiên đế kế thừa đang ở trước mắt, cuối cùng nó rơi vào tay ai đây?

Lãnh thổ quốc gia của Chung Sơn thật sự bị huỷ diệt sao? Hắn nói là thật hay giả?

Phục Ma Giáo chủ chỉ vẻn vẹn lạnh lùng nhìn. Dù sao đến cuối cùng là ai thì cũng phải cẩn thận!

- Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, thông đạo Luân Hồi của Chung Sơn không khỏi lay động, thiên đạo màu trắng kia của Vô Tướng Thánh Vương bá đạo phá mở một ít thiên đạo của Chung Sơn.

Thông đạo Luân Hồi tuy rằng mạnh, nhưng mà tu vi của Chung Sơn hiện tại chỉ là Cổ Tiên, Cổ Tiên thao túng thông đạo Luân Hồi thì mạnh được bao nhiêu đây? Lúc trước, nếu không phải Chung Sơn dùng kế, cũng không phải đối thủ của Quân Mạc Ly chỉ mới vào Tổ Tiên.

Chung Sơn táo bạo lại lần nữa nhằm về phía Vô Tướng Thánh Vương. Bên kia, lại tương phản, Tạ Thánh Vương bị Kim Bằng bỗng nhiên áp chế. Kim Bằng hung hãn hiển lộ ra hết, Phương Thiên Họa Kích tràn đầy một cỗ hung uy bá đạo, chém thẳng vào Tạ Thánh Vương.

Tạ Thánh Vương thân hợp thiên đạo, nhưng dưới công kích cuồng bạo của Kim Bằng, lại thân thể trong thiên đạo không khỏi lay động, thiên đạo va chạm vào nhau, hình thành hắc động khổng lồ.

- Rầm, rầm, Ầm!

Dạ Thánh Vương phá trận thứ năm, Kim Bằng đối chiến Tạ Thánh Vương, Chung Sơn và Vô Tướng Thánh Vương đánh nhau, bốn phía đều là tiếng nổ.

Niệm Xán rất nhanh trốn ra xa, Phục Ma Giáo chủ thờ ơ lạnh nhạt. Lão thái giám nhìn lại Tạ Thánh Vương, muốn đi hỗ trợ, nhưng vẫn nhịn xuống, thân hình thoắt một cái nhằm về phía chiến trường Chung Sơn, cùng Vô Tướng Thánh Vương giáp công ám sát Chung Sơn! Toàn trường thay đổi cực kỳ hỗn loạn!

Chung Sơn bỗng nhiên ra tay, vì cái gì? Ân oán cá nhân? Là có thù hận với Vô Tướng Thánh Vương? Hay là vì Thiên đế kế thừa?

Phục Ma Giáo chủ càng tin tưởng Chung Sơn vì Thiên đế kế thừa, mà nếu như là vậy thì xông lên rõ ràng là không khôn ngoan à, Chung Sơn hắn muốn làm gì?

Đại chiến gần một canh giờ, không gian bốn phía đều lay động, hỗn loạn không chịu nổi, trong không gian lay động cũng có rất nhiều hắc động không ngừng bị xé toạch ra.

- Rống!

Vô Tướng Thánh Vương rống to một tiếng, thiên đạo màu trắng cường đại cùng thông đạo Luân Hồi chạm vào nhau, tiếp đó, trong mắt hiện lên tơ máu, Vô Tướng Thánh Vương ầm ầm va chạm vào thông đạo Luân Hồi, bàn tay phải thấu xuyên qua ngực Chung Sơn.

Thông đạo Luân Hồi ầm ầm tán loạn, Chung Sơn trợn to hai mắt nhìn Vô Tướng Thánh Vương.

- Cổ Tiên? Hừ!

Theo Vô Tướng Thánh Vương hừ lạnh một tiếng, bàn tay màu máu đỏ ầm ầm chấn động, chấn vỡ thân thể Chung Sơn, chấn vỡ nát thần hồn Chung Sơn. Cường thế giết chết Chung Sơn! - Ầm!

Bên kia, Tạ Thánh Vương liên tiếp bại lui, Kim Bằng cường thế chém giết, mắt thấy sắp 1 kích chém xuống cánh tay phải Tạ Thánh Vương, nhưng tại giờ phút này, một cỗ cự lực từ bên cạnh đánh úp lại, Kim Bằng đành phải thu chiêu tiến hành ngăn cản, thân hình lui lại.

Là lão thái giám ra tay, ra tay giúp Tạ Thánh Vương, cũng vào giờ khắc này, chính thức tuyên cáo sự thực như lời Chung Sơn, Tạ Thánh Vương và Vô Tướng Thánh Vương là quan hệ chủ tớ?

Nhưng hết thảy điều đều không để cho người ta quá để bụng, bởi vì giờ khắc này, ánh mắt của mọi người đều như ngừng lại ở chỗ hữu trảo của Vô Tướng Thánh Vương, còn có Đại Tranh Thánh Vương bị Vô Tướng Thánh Vương bóp nát. Chung Sơn!