Trường Sinh Bất Tử

Quyển 10 - Chương 92




Chiến đấu mười ngày mười đêm, trời sao chưa từng ngừng nghỉ chấn động, lỗ đen cũng lúc tắt lúc hiện, Tổ Tiên chiến đấu, tinh tú xung quanh cũng bị nghiền thành bụi!

Mỗi người đều mang theo vết thương trên người.

Rống!

Vô Tướng Thánh Vương gầm lên, thiên đạo màu trắng mạnh mẽ va đụng với thiên đạocủa Phục Ma Giáo Chủ.Tiếp theo thanh đại đao màu máu của Vô Tướng Thánh Vương cắm vào trong thiên đạocủa Phục Ma Giáo Chủ.

Một đao chém xuống, bổ từ vai trái tới thắt lưng phải của Phục Ma Giáo Chủ!

- Làm sao...

Thẳng đến khi thân thể bị chém làm hai nửa, Phục Ma Giáo Chủ cũng vẫn toát ra khó tin.

- Từ một vạn năm trước ta đã nghĩ tới làm sao chém ngươi, chỉ là không ngờ ngày này tới nhanh như vậy, ngươi không bằng ta!

Vô Tướng Thánh Vương trầm giọng.

Vừa nói, trường đao lại kéo, thân thể Phục Ma Giáo Chủ hoàn toàn bị hủy.

- Trảm...

Ở một bên khác, bất chợt truyền tới tiếng rống to của Kim Bằng.

- Chủ thượng!

Ầm....

Chỉ một tiếng hét thảm của Tạ Thánh Vương, Phương Thiên Họa Kích của Kim Bằng đã chém xuống, ầm ầm chém giết Tạ Thánh Vương.

Quần áo Kim Bằng cũng xuất hiện nhiều chỗ rách nát, thậm chí trên vai còn một lỗ máu. Tổ Tiên không dễ đối phó như thế, dù giết đối phương, bản thân cũng phải trả giá thảm thiết!

Phục Ma Giáo Chủ bỏ mình, Tạ Thánh Vương bỏ mạng!

Chiến đấu đột nhiên ngừng lại, còn sót bốn Tổ Tiên.

Vô Tướng Thánh Vương mang theo một cỗ hung ác trừng Kim Bằng!

- Ngươi, Kim Bằng!

Vô Tướng Thánh Vương hoàn toàn nổi giận.

Bên kia, Dạ Thánh Vương chiến đấu với lão thái giám, tuy nhiên hai bên đều bị trọng thương, thương thế lão thái giám nặng hơn, dù sao Dạ Thánh Vương vẫn cao hơn một chút.

Vô Tướng Thánh Vương lao thẳng về phía Kim Bằng!

Huyết đao trong tay mang theo lực lượng thiên đạo, chém về phía Kim Bằng.

Kim Bằng dựng thẳng lông tơ toàn thân, lập tức múa lên Phương Thiên Họa Kích, đón đỡ huyết đao của Vô Tướng Thánh Vương chém tới.

Hai cỗ lực lượng thiên đạo ầm ầm va đụng.

Ầm.....

Một cái lỗ đen xuất hiện, bao trùm Kim Bằng, tiếp theo Kim Bằng văng ra sau.

Ầm!

Kim Bằng đụng vào một tiểu hành tinh, trực tiếp xuyên thủng qua, đến bên kia tiểu hành tinh mới vất vả ổn định lại được.

Một đao của Vô Tướng Thánh Vương quá bá đạo.

Trong mắt Kim Bằng xẹt qua một tia kinh ngạc, trước kia Kim Bằng khiêu chiến vô số cao thủ thiên hạ, chiến đấu vô số, nhưng chân chính chiến đấu sinh tử thì không có bao nhiêu. Từ trong một đao của Vô Tướng Thánh Vương, Kim Bằng cảm nhận được sát ý vang dội!

- Thật mạnh!

Kim Bằng kinh ngạc.

Kim Bằng không hề lùi bước, lại cầm Phương Thiên Họa Kích tiến tới chém xuống.

Hai đại cao thủ lại một lần nữa quyết đấu điên cuồng, đều là cường giả trong Tổ Tiên, lúc này chiến đấu còn dữ dội hơn vừa nãy, hư không chấn động, thiên đạo va đụng.

Kim Bằng dù mạnh, nhưng vẫn còn kém Vô Tướng Thánh Vương một đường, bị Vô Tướng Thánh Vương mạnh mẽ áp chế.

Dạ Thánh Vương chiến đấu với lão thái giám, đồng thời cũng chú ý bên này. Vô Tướng Thánh Vương một đao chém xuống, Dạ Thánh Vương nhìn ra được sức mạnh trong đó không thua kém gì mình. Không, còn mạnh hơn cả mình!

Kim Bằng cầm cự không được bao lâu, một khi Kim Bằng bại trận, vậy tiếp theo sẽ đến lượt mình?

Đương nhiên, lúc này không ai muốn rời đi, thiên hạ đệ nhất điện đang ở ngay trước mắt, ai không muốn liều một phen? Trọng thương, trọng thương thì sao chứ? Lấy được truyền thừa của Thiên Đế, mọi thứ đều đáng giá.

Lại điên cuồng chiến đấu một ngày một đêm, trên người Kim Bằng đã đẫm máu, sau lưng bị máu tươi nhuộm đỏ, sắc mặt dữ tợn, trong mắt đầy tơ máu, chiến đấu sinh tử với Vô Tướng Thánh Vương.

Rống!

Dạ Thánh Vương rống lớn, thần kiếm trong tay mang theo lực lượng mạnh hơn trước mấy lần ầm ầm chém xuống.

Trong tiếng nổ lớn, phất trần đã tàn tạ của lão thái giám liền ầm ầm gãy đôi, tiếp theo một kiếm đâm vào thiên đạo của lão thái giám, chặt đứt cánh tay phải của lão thái giám.

Tay phải của lão thái giám phun máu dữ dội, vốn đã toàn thân trọng thương, một kiếm chém xuống càng như lấy mạng già, thiếu chút bị chém giết.

Lão thái giám cảm thụ năng lực nắm giữ thiên đạo vô cùng suy yếu, trọng thương cũng sắp chết, nào dám chiến đấu tiếp, chạy trốn về phía ngôi sao xa xa. Tốc độ cũng không nhanh, nhưng Dạ Thánh Vương lại không đuổi theo, quay sang phía Kim Bằng cùng Vô Tướng Thánh Vương.

Thần kiếm vung lên chém về phía Vô Tướng Thánh Vương! Bởi vì thương thế của Kim Bằng lúc này đã thảm hết chỗ nói.

Vô Tướng Thánh Vương quá hung tàn, lúc này cả người Kim Bằng là máu, không khác gì người máu. Phương Thiên Họa Kích cũng đã gãy, hết sức thảm hại, tựa như có thể bị chém giết bất cứ lúc nào.

Dạ Thánh Vương đột nhiên tiến tới, đúng là giảm bớt áp lực cực lớn cho Kim Bằng.

Trong lúc này, mọi người đã sớm giết đỏ cả mắt, không ai chú ý tới Niệm Xán trốn ở một bên, đang im hơi lặng tiến bay về phía thiên hạ đệ nhất điện.

Bởi vì Niệm Xán chỉ là một Cổ Tiên, căn bản không tính là gì ở trước mặt Tổ Tiên, cho nên mọi người mới xem nhẹ.

Niệm Xán lao tới bên ngoài mây mù, cũng không tiếp tục nhắm vào trong thiên hạ đệ nhất điện, mà quay lại nhìn chiến trường gần đó.

Kim Bằng, Dạ Thánh Vương, Vô Tướng Thánh Vương, ba đại Tổ Tiên chiến đấu thảm thiết. Bên kia, lão thái giám kéo thân thể vô cùng suy yếu trốn ở một hành tinh kế bên chữa thương.

Niệm Xán cười lạnh, trong mắt toát ra sát ý.

Tiếp theo, Niệm Xán lật tay đánh ra rất nhiều pháp quyết, trực tiếp đánh pháp quyết vào 108 tinh tú, đây cũng là trung tâm của "Tử trận".

"Chỉ là hiểu sơ trận thứ sáu cũng không phải quá khó, nhưng mà truyền thừa Thiên Đế sẽ chỉ một người có được..."

Niệm Xán đánh xong pháp quyết, đi thẳng vào thiên hạ đệ nhất điện trong sương trắng.

Ngay khi khơi thông trận thứ sáu, gần vạn tinh tú ở xung quanh bỗng nhiên bừng sáng, lực tinh tú cuồng bạo nhanh chóng lao vào chiến trường, rất nhiều hằng tinh bao bọc trong lực tinh tú lao thẳng vào phía trong.

Trận thứ sáu, tổng hợp của năm trận trước!

Nếu là Tổ Tiên ở trạng thái toàn thịnh, tự nhiên không gì phải sợ, nhưng hiện giờ mỗi người đều bị thương.

Ba đại Tổ Tiên chiến đấu thảm thiết bị một ngôi sao đụng phân tán.

Chiến đấu ngừng lại, cùng nhìn về phía thiên hạ đệ nhất điện. Xa xa, mây mù mờ ảo, cùng đại trận như che phủ thiên hạ đệ nhất điện, tuy nhiên mọi người vẫn thấy được bóng lưng cuối cùng của Niệm Xán.

- Nghiệt tử!

Vô Tướng Thánh Vương gầm lên.

Nhưng bây giờ căn bản không phải lúc mắng chửi nghiệt tử, là chuẩn bị làm sao nghênh đón trận thứ sáu, cũng là trận mạnh nhất.

Vô Tướng Thánh Vương vung lên huyết đao, Kim Bằng kéo thân thể trọng thương tránh né lực tinh tú đánh phá, Dạ Thánh Vương cũng kéo thân bị thương không ngừng múa thần kiếm. Thảm nhất là lão thái giám, vốn đã hấp hối, hiện tại càng không có sức chống cự.

Đại trận vừa mở ra, ngay cả chạy trốn cũng không thoát được!

Ở sâu trong đại trận, trên một hành tinh, Chung Sơn toát ra nụ cười cổ quái:

- Còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng, mọi chuyện lại không cần ta ra tay. Niệm Xán này, quả thật là đáng yêu mà!

..................

Trong mây mù, Niệm Xán mang theo kích động bay về phía thiên hạ đệ nhất điện.

Các Tổ Tiên đã trọng thương, trận thứ sáu là năm trận hợp nhất, có uy thế mạnh mẽ cỡ nào? Có thể sống được tới cuối đã giỏi lắm rồi! Sáu đại Tổ Tiên tranh đấu, cuối cùng còn không phải là ta được lợi?

Truyền thừa Thiên Đế, lấy được truyền thừa Thiên Đế, ta sẽ trở thành Thiên Đế đời tiếp theo. Thái tử? Ta làm sao chỉ làm Thái tử cả đời?

Ôm theo hưng phấn, Niệm Xán bay đến gần!

Kim Long 36 trảo khổng lồ cũng không ngăn cản Niệm Xán, dường như đến nơi là cuối cùng đã có tư cách kế thừa mọi thứ của Thiên Đế.

Nhất đế truyền thừa thông vạn thế, tam Thánh cúi đầu cam xưng thần!

Rốt cuộc bên trong truyền thừa bao nhiêu thứ? Pháp bảo của Thiên Đế? Pháp bảo của Thánh nhân!

Niệm Xán ôm tâm tình kích động đạp bước đi lên.

Oong....

Thiên hạ đệ nhất điện bỗng nhiên bắn ra hào quang chín màu chói mắt, phát ra mọi hướng, chiếu rọi mây mù vô cùng xinh đẹp.

Ầm ầm....

Cửa đại điện ầm ầm mở ra!

"Chẳng lẽ truyền thừa Thiên Đế cảm nhận được ta đã tới?"

Niệm Xán bị dục vọng hôn dầu, không còn bình tĩnh được nữa, tất cả chỉ nghĩ tới điều tốt đẹp, không hề nghĩ tới điều xấu.

Cửa lớn mở ra, ngay khi Niệm Xán muốn xông vào, bỗng nhiên biến sắc.

Tại sao trong đại điện có tiếng bước chân?

Dù cho Niệm Xán đang bị dục vọng hôn đầu, lúc này cũng cảm thấy không đúng.

Bịch, bịch, bịch, bịch....

Cuối cùng tiếng bước chân kết thúc, một nam nhân khoác áo bào đen đi ra từ đại điện.

Nam nhân khuôn mặt tuấn tú, thần thái thản nhiên, khinh thường liếc Niệm Xán một cái.

Sắc mặt Niệm Xán không ngừng thay đổi, nhưng lúc này, Niệm Xán làm sao cũng không thể tin được những gì mình thấy.

- Vì sao, vì sao giống như vậy, vì sao ngươi giống hắn như thế?

Niệm Xán có chút không khống chế được cảm xúc nói.

- Giống ai?

Nam nhân thản nhiên.

- Đại Tranh Dịch Thiên Giám, Giám chính Nam Cung Thắng, tại sao giống như vậy?

Niệm Xán không muốn thừa nhận, vô cùng hy vọng hắn và Nam Cung Thắng là hai người khác nhau. Thậm chí, Niệm Xán cũng quên ra tay, chỉ chờ đợi nam nhân này trả lời.

Vụt!

Lúc này, gần đó bỗng xuất hiện một cái bóng đen, chính là Chung Sơn!

Cái bóng Chung Sơn không nhìn mọi đại trận, tự nhiên nháy mắt xuyên qua trận thứ sáu, đến ngay chỗ này.

- Chung Sơn, ngươi không chết?

Niệm Xán kinh hãi.

Niệm Xán phát hiện, dường như tất cả đều thoát khỏi tính toán của mình.

- Thánh Vương, thần không phụ kỳ vọng, hoàn thành nhiệm vụ viên mãn!

Nam Cung Thắng hưng phấn nói.

Nam Cung Thắng sao có thể không hưng phấn, một cái đại cục kinh thiên, đều là do hắn bố trị, hắn làm sao có thể không kích động?

- Tốt, trận pháp của ái khanh ngày càng xuất thần nhập hóa, Tinh Không Đại Trận, Đại Tranh may mắn có ngươi!

Chung Sơn không tiếc khen ngợi.

- Thánh Vương quá khen, những thứ này đều là trận pháp Thái Thượng Thánh nhân ban cho ở Đâu Suất Cung năm đó, đến nay thần còn chưa hiểu thấu, sáu trận này cũng chưa phát huy toàn bộ công hiệu!

Nam Cung Thắng lắc đầu nói.

- Ha ha ha! Nam Cung Thắng, khiêm tốn quá đáng chính là kiêu ngạo! Thời gian ngắn như vậy, đã tìm hiểu được tới trình độ này, trong thiên hạ cũng không quá được bàn tay!

Chung Sơn cười to nói.

Nam Cung Thắng gật đầu, cười mà không dáp, xem như tiếp nhận lời khen của Chung Sơn.

Niệm Xán ngơ ngác mà nhìn, đầu óc trống rỗng, cả người như cứng ngắc!