Trong thành, đoàn người Chung Sơn dạo một vòng, mấy trăm năm chưa từng đến thành trì người phàm, dù không phồn hoa như tiên thành, nhưng lại có ý vị khác.
Dân chúng trong thành vừa thấy quần áo của mọi người liền biết là hạng người đại quý, cho nên không có kẻ nào không có mắt mũi đi lên khiêu khích. Hơn nữa nhóm người này ra tay cũng rất rộng rãi, khi sợ hãi thân phận của đối phương, đối phương lại rải cả đồng vàng bạc, cũng khách khí với các chủ quầy hàng.
Đến buổi trưa, Hạo Mỹ Lệ mua một đống lớn đặc sản mới lạ, cả đoàn người đi đến tửu lâu lớn nhất trong thành.
Lúc này, một ít khách trong tửu lâu cũng nhận ra đoàn người Chung Sơn, dù sao một con sủng vật liền đại bại Yến Nam Thiên, đám người này tuyệt đối không tầm thường.
Mấy người khách chỉ trỏ, đoàn người Chung Sơn đi tới khu cách ly hào hoa trên lầu. Ở chỗ gần cửa sổ, có thể thấy được cảnh sắc bên ngoài, cũng có thể nhìn thấy rất nhiều bàn bên dưới!
Không cần Chung Sơn hạ lệnh, Vương Tĩnh Văn tự nhiên thông báo chủ quán dọn thức ăn lên!
Dù nói mọi người đã sớm không cần ăn uống, nhưng thỉnh thoảng thưởng thức, không ai lại bài xích.
- Nếm thử xem, đặc sản chỗ này có gì khác với chỗ chúng ta!
Chung Sơn cười nói.
- Đồ ăn thì bình thường, chỉ là rượu kém quá, may mà ta có mang theo!
Kim Bằng cười nói.
Đoàn người Chung Sơn đang ăn, nói tới xung quanh có mấy người đang nhìn chằm chằm. Đặc biệt là chủ tiệm, sau khi chủ quán biết "thân phận" nhóm người này, lập tức cả kinh, cho nên dọn lên toàn là thức ăn tốt nhất, thậm chí rượu cũng là "tiên tửu" tốn rất nhiều tiền mua lại từ tay một vị "tiên sư".
"Tiên tửu" của mình quá kém? Trong mắt chủ quán lóe lên một cỗ tức giận.
Đợi khi thấy nam nhân áo bào vàng lấy ra một cái bầu rượu tinh xảo, liền ấn xuống cơn giận, xem cho kỹ đã.
Bầu rượu không lớn trước mặt mọi người lại là chén lớn, rót ba chén lẽ ra phải hết, nhưng nam nhân áo bào vàng này rót một vòng, bầu rượu này cũng không cạn, nhất định là một pháp bảo.
Mà trọng yếu hơn, rượu vừa rót ra, mùi rượu say lòng người liền bao phủ toàn bộ tửu lâu, mùi hương làm cho người ta say mê.
- Chủ quán, có rượu tốt như thế, vì sao không đưa lên cho chúng ta!
- Đúng đó, chủ quán, lấy rượu ngon ra đây, chúng ta cũng không phải không trả nổi!
- Phi, lấy thứ rượu bỏ đi này cho đại gia? Còn không mau lấyrượu ngon ra đây!
...........
Dưới lầu lập tức trở nên nháo nhào, đoàn người Chung Sơn trên lầu mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Lúc này chủ quán lại nhắm mắt, khí tức phóng ra quanh người.
Bùm!
Chưởng quỹ vừa mở mắt, trong mắt bắn ra tia sáng! Đồng thời tràn đầy kinh hãi nhìn đám người trên lâu.
Kim Đan Kỳ, mình là Tiên Thiên kỳ đỉnh phong, đã nhiều năm không thể đột phá, đã tìm rất nhiều người xem thử, căn cốt không tốt, không có khả năng đạt tới Kim Đan Kỳ, cũng dùng rất nhiều "Tiên Đan", cũng đều vô ích. Nhưng mà, chỉ vẻn vẹn là ngửi mùi hương rượu, toàn thân thoải mái, vậy là... vậy là đột phá?
Chỉ là mùi rượu đã vượt xa "Tiên Đan" bỏ giá đắt mua được? Rượu như thế này là tồn tại cao cấp cỡ nào? Còn người trên lầu, lại có thân phận tôn quý cỡ nào?
- Chủ quán, chúng ta cũng muốn loại rượu này!
Lại một tên lỗ mãng gào lên.
- Bổn tiệm không có loại rượu này, nếu không muốn ăn, lập tức ra ngoài, đừng quấy rầy hứng trí của khách quý!
Chủ quán lập tức đáp.
- Chủ quán, ngươi nói cái gì?
Tên thô lỗ kia nổi giận, vung tay vỗ bàn.
- Ném ra ngoài!
Chủ quán lập tức ra lệnh.
- Ngươi dám!
Người kia giận dữ.
Nhưng bảy tám tiểu nhị to khỏe đi tới, trước khi tên này ra tay liền nhanh chóng hành động, tốc độ cực nhanh làm hắn phải kinh ngạc.
- Thả ta ra, thả ta ra!
Tên thô lỗ này gào lên.
Bùm! Hắn liền bị ném ra ngoài.
- Đệ nhất lâu Phàm thành? Ta khinh, chỉ là một cái hắc điếm, đánh khách hàng, ta muốn nói cho mọi người biết, ta muốn ngươi không làm ăn ở Phàm thành được nữa!
Tên thô lỗ kia gào lên.
Đúng là chủ quán làm có chút quá mức, người xem đều chỉ trỏ.
Chủ quán nhìn xuống khách hàng bên dưới, nói:
- Các vị, bổn tiệm chiêu đãi không chu toàn, về phần loại rượu mà các vị nói, bổn tiệm thật không có, đó là khách quý mang tới. Về phần bữa cơm hôm nay, bổn tiệm toàn miễn phí cho các vị, hy vọng các vì đừng quấy rầy khách quý!
Chủ quán khách khí, mọi người cũng bớt đi cơn giận.
Đồng thời hết sức tò mò nhìn lên lầu.
Trên lầu chỉ có một bàn, lúc này chủ tiệm lại căn dặn đầu bếp tốt nhất hầu hạ khách quý bên trên, trên lầu cũng sẽ không mở ra nữa.
Đoàn người Chung Sơn thấy vậy, cũng biết chủ quán nghĩ gì, cũng không vạch trần, vẫn tiếp tục ăn.
- Mùi vị bình thường, nhưng đã lâu không ăn, coi như cũng được!
Hạo Mỹ Lệ nghĩ một chút rồi nói.
Lúc này, lại có món mới dọn lên, chủ quán lập tức gọi tới một tiểu nhị lanh trí, hai người tự mình mang thức ăn lên.
- Các vị, đây là một trong những món tốt nhất của tiệm, bàn tay gấu yêu, mời dùng!
Chủ quán nói, đồng thời lập tức thu lại đồ ăn mà mọi người không đụng tới.
- Bàn tay gấu yêu, chủ quán thật là bỏ được, món cao quý ba tháng mới chịu làm một lần, ngay cả tiên sư cũng chưa chắc ăn được!
Dưới lầu có người kinh hô.
- Đúng đó, nó không phải có tiền là mua được, một món ăn có thể mua được căn phòng tốt nhất trong Phàm thành!
.............
Dưới lầu lại xôn xao cả lên.
- Tiểu Kim, ngươi ăn thử xem!
Hạo Mỹ Lệ nói.
Tiểu Kim Long há mồm cắn một cái.
- Còn được, con gấu yêu này chỉ khoảng 300 năm, nếu là bàn tay gấu yêu vạn năm thì ngon hơn!
Tiểu Kim Long nói.
Tiểu nhị đứng một bên trừng mắt, yêu thú này có thể nói được?
Còn trong lòng chủ tiệm cả kinh, gấu yêu vạn năm? Vậy gấu yêu đó khẳng định thành tiên, bọn họ đã nếm qua....
Đã nghĩ thân phận nhóm người này rất cao, nhưng lúc này chủ quán mới phát hiện, mình vẫn còn quá kém.
- Các vị đợi đã, bổn tiệm còn có một gốc Linh Chi 5000 năm, ta lập tức ra lệnh phòng bếp làm cho mọi người!
Chủ quán nói.
- Linh Chi 5000 năm?
Dưới lầu bỗng nhiên tĩnh lặng.
Linh Chi 5000 năm? Chủ tiệm đệ nhất lâu Phàm thành có gia sản lớn như vậy? Đây là Linh Chi 5000 năm, ngay cả "Tiên sư" trên núi cũng sẽ động lòng! Thật là cái thứ đó?
Nếu là thật, vậy sẽ kéo lên gió tanh mưa máu trong Phàm thành, nhưng bây giờ?
- Linh Chi 5000 năm? Thôi đi, không cần làm thành thức ăn, dù sao cũng không làm được đồ ngon, lấy cho ta làm đồ ăn vật đi!
Tiểu Kim nói.
- Vâng, vâng, vâng!
Chưởng quỹ không khỏi đờ đẫn.
Đồ ăn vặt?
Một cái Linh Chi sáng bóng liền nhanh chóng đưa lên, chủ quán cực kỳ cẩn thận, người dưới lấy lại coi như được mở rộng tầm mắt.
Phần lớn Linh Chi đều có màu đỏ sẫm, nhưng cái này lại trong suốt? Thật sự toàn là năng lượng ư?
Chủ quán có chút luyến tiếc, nhưng cuối cùng vẫn cung kính đưa lên.
- Phẩm chất bình thường, tạp chất nhiều quá!
Tiểu Kim nói.
Nói rồi trên móng vuốt toát ra ngọn lửa màu vàng, ném Linh Chi vào, đảo mắt liền toát ra đoàn khí đen, Linh Chi to như cái chậu rửa mặt chỉ còn lại cỡ bàn tay.
Tiếp theo, há mồm liền nuốt.
- Cũng được, cũng được, chủ quán, ngươi còn có loại Linh Chi này không?
Tiểu Kim Long hỏi.
Chủ quán kinh hãi lắc đầu:
- Chỉ có một cái này!
- Được rồi, ngươi xuống trước đi!
Vương Tĩnh Văn nói.
- Vâng!
Chủ quán lập tức đáp.
Lúc đi xuống, chủ quán đầy mồ hôi lạnh, mình chỉ ăn một mảnh nhỏ cũng có thể no chết, đối phương một lần nuốt hết, còn chưa đã thèm?
Chủ quán biết khách quý này quý cỡ nào, không còn đáng tiếc nữa, chỉ còn lại kích động.
Lúc này, những vị khách khác trong tửu lâu cũng phát hiện có huyền diệu, bởi vì một ít nhân sĩ võ lâm bỗng phát hiện tu vi rung động, mỗi người đều kinh ngạc nhìn chủ quán.
- Chủ quán, chẳng lẽ là!
Một cao thủ võ lâm vẻ mặt kinh hãi nói.
Chủ quán gật đầu, dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng quấy rầy khách quý!
Mấy cao thủ võ lâm lập tức gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Trong tửu lâu lập tức yên lặng hơn nhiều.
Lúc này tửu lâu cũng không còn mở ra kinh doanh nữa, ngoài mấy người khách vốn có trong tửu lâu không bị đuổi ra, mấy tiểu nhị đứng ở cửa không ngừng xin lỗi khách mới đến.
- Yến đại hiệp, ở chỗ đó, bọn chúng ở trên đó!
Bên ngoài tửu lâu bỗng truyền tới tiếng hô to, chính là tên thô lỗ bị đá ra lúc trước, giọng nói có phần hả hê!
Trên lầu, đoàn người Chung Sơn đang nhấm nháp đồ ăn, vừa nói chuyện phiếm, liền nghe được tiếng động bên ngoài.
- Lão đạo sĩ mèo ba chân kia còn dám đuổi theo?
Hạo Mỹ Lệ bỗng nhiên mỉm cười.
Yến đại hiệp? Nhân sĩ võ lâm dưới lầu nghe cái tên này, mỗi người đều cả kinh, sao lại thế này? Khách quý bên trên có thù oán với Yến đại hiệp Yến Nam Thiên?
Còn không chờ mọi người phản ứng lại, Hạo Mỹ Lệ trên lầu đã coi Yến Nam Thiên không đáng một đồng, mỗi nhân sĩ võ lâm đều mang theo vẻ mặt cổ quái nhìn chủ quán.
- Tránh ra, không biết ta là ai hay sao?
Yến Nam Thiên bị tiểu nhị chặn ngoài cửa liền quát lớn.
Sau đó, một đám người ầm ĩ xông vào.
- Các vị, Yến đại hiệp, các người đang làm gì?
Chủ quán lập tức bước lên.
Đám người xông vào, thương thế của Yến Nam Thiên đã khá hơn nhiều, đằng sau hắn là một nam nhân áo trắng tuấn tú, tay cầm quạt giấy, cực kỳ tiêu sái, đằng sau có bảy tám người như theo hầu.
- Yến Nam Thiên, đó thật là Kim Long?
Công tử tiêu sái kia vỗ quạt nói.
- Đúng thế, Lỗ công tử, chỉ là tu vi Kim Long kia rất cao, ta không yên lòng!
Yến Nam Thiên có chút do dự.
- Yên tâm, ngay cả Kim Long thành tiên, bổn công tử cũng có thể lật tay bắt lấy, Kim Long làm sủng vật? Thế gian hiếm thấy Kim Long, ngươi đừng lừa ta.
Lỗ công tử cười nhạt nói.
- Tại hạ không dám, Lỗ công tử thần uy, tự nhiên là tấm gương cho chúng ta học tập!
Yến Nam Thiên cúi đầu khom lưng nói.
- Ừm? Quả nhiên là Kim Long, hơn nữa phẩm chất không tốt lắm!
Lỗ công tử vừa nhấc đầu, trong mắt toát ra hưng phấn.
Yến Nam Thiên cũng toát ra vẻ hưng phấn, rõ ràng là vì lấy lòng được Lỗ công tử mà vui mừng.
Chủ quán ở một bên đầy vẻ sốt ruộc, Yến Nam Thiên có bối cảnh gì, chủ quán đương nhiên biết. Nhân Gian Đạo Tông? Đó là quái vật lớn ở đại cương vực này, dù hắn là đệ tử bên ngoài, cũng không tới mức cúi đầu khom lưng trước Lỗ công tử kia, người này có thân phận gì?
Trên lầu là khách quý, dưới lầu này cũng nhất định là hạng thân phận lớn, vậy... vậy phải làm sao đây?
- Tiểu Kim, có người nói muốn ngươi làm sủng vật kìa!
Bỗng nhiên mỉm cười.