Trường Sinh Bất Tử

Quyển 3 - Chương 46




- Thiên địa càn khôn Triệu hoán.

Chung Sơn rống to lên một tiếng, cơ thể tựa hồ như không thể nào kiểm soát được, hắn điên cuồng dũng mãnh xuất ra một giọt máu trên lòng bàn tay, phối hợp với chú ngữ và phương pháp kỳ dị mà Chí tôn truyền thụ cho mình.

Mà giọt máu màu hồng này nhanh chóng bành trướng ra, tạo thành chín đạo khói có màu đầu sói, tản nhanh ra tứ phương.

Trong lúc nhất thời bàn tay của Chung Sơn xuất ra chín con sói đen.

Sau đó ở lòng bàn tay đột nhiên xuất ra một vật màu lông xù, vật màu lông này vặn vẹo trong không gian, đem chín đạo đầu sói màu đen nhanh chóng tách ra.

Chín đạo đầu sói tách ra khỏi cột khói rồi nhanh chóng tản đi.

Mà lúc này ở trong đại điện đột nhiên lại xuất hiện một cái đầu sói màu đỏ cao ba thước.

Hồng lang cứ như vậy xuất hiện từ trên không.

Hồng lang hơi nghi hoặc, nó nhìn về bốn phía khi nhì thấy chí tôn liền phủ phục xuống dưới mặt đất.

Giờ khắc này Chung Sơn cảm nhận được chân nguyên của mình đã biến mất một phần ba.

Chỉ là một phần ba này tiêu hao đối với việc có trợ thủ tương đương với mình thì thật đáng giá.

Chí tôn cười cười nhìn hồng lang vừa mới xuất hiện này, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Chung Sơn:

- Trong thời kỳ hưng thịnh thì sẽ bị mất một phần ba. Ngươi có thể triệu hoán được lang có thực lực cách ngươi không nhiều lắm, chỉ cần không phải ở trong tình trạng đã chết thì bọn chúng nhất định sẽ tới giúp ngươi, bây giờ ngươi đang đạt tới Tiên thiên tầng thứ bảy thì có thể triệu hoán được sói tầng thuộc Kim Đan kỳ tầng thứ bảy. Nếu như ngươi dùng thọ nguyên để triệu hoán thì có thể ít nhất vượt qua được hai cảnh giới lang tộc.

Chung Sơn vô cùng cảm thán trong lòng, hắn nhìn hồng lang đang phủ phục trước mặt đất, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.

- Ta và Thanh Vân lang tướng có hiểu biết với nhau, ta có thể nhắm vào hắn mà triệu hồi được chứ?

Chung Sơn lập tức hỏi.

- Ngươi muốn thực vậy ư? Ngươi muốn trả giá nhiều thọ nguyên như vậy sao? Muốn triệu hoán một lang tộc cách ngươi hai cảnh giới sao?

Chí tôn bất ngờ nhìn về phía Chung Sơn.

- Đúng thế, vào thời khắc sinh tử, không làm vậy không được.

Chung Sơn nhìn về phía Chí tôn nói.

- Ha ha, tiểu tử kia lòng tham của ngươi đúng là không đáy. Được không sai, ngươi có thể triệu hoán được gia tộc cường đại, thậm chí chỉ cần ngươi triệu hoán là bọn chúng co cảm ứng. Tuy nhiên ngươi phải trả giá bằng thọ nguyên, phải trả cho chúng một phần ba thọ nguyên, chúng mới truyền tống đến trước mạt ngươi, ngươi muốn làm như vậy sao?

Chí tôn nhìn về phía Chung Sơn cười nói.

- Đa tạ.

Chung Sơn thành khẩn nói.

Đúng là có thể có khả năng này, lúc nguy cấp mọi thứ đều đáng giá.

- Lang tộc đã trở thành quốc thú, như vậy hàng năm lang tộc đều phá đại lượng lang tộc tiến đến đây, tạo điều kiện cho ngươi tổ chức quân đội. Nếu như có ngươi có thể thuyết phục được bọn chúng thì lang tướng sẽ không ngại đi cùng với ngươi để chinh chiến khắp thiên hạ.

Chí tôn cười nói.

Nghe thấy lời nói này của Chí tôn, Chung Sơn có cảm giác tựa như đây là miếng bánh ngọt dâng đến tận miệng của mình vậy. Đây khong phải là nói rõ là mình nên huấn luyện lang kỵ binh sao? Đến lúc đó cưỡi sói đi chinh chiến, thì không phải là có thể quét hết thiên hạ ư?

- Ừ, bình thường mà nói, khế ước một khi đã thành thì có ngươi có thể triệu hoán được lang tộc bất cứ lúc nào ngươi muốn. Nhưng mà ta phát hiện rằng ngươi không thể lưu lại hậu tự, cho nên ngươi chỉ có hơn ba trăm năm cơ hội, ngươi hãy giải quyết cho tốt.

Chí tôn trầm giọng nói.

- Dạ.

Chung Sơn lập tức đáp lời.

Chung Sơn biết rằng nguyên nhân mình không thể lưu lại hậu tự chính là do ẩn khu. Có được tất có mất, chỉ là Chung Sơn tin tưởng chuyện này nhất định sẽ được giải quyết.

- Khế ước đã thành, lang tộc sẽ nghe theo lời ngươi khi ngươi triệu hóa.

Chí tôn cất tiếng nói.

- Đa tạ tiền bối.

Chung Sơn lập tức đáp lời.

- Ô ô.

Con sói con ở bên cạnh một lần nữa lại kêu.

-Không được ngươi phải ở lại lang vực, trừ phi ngươi đạt tới tu vi Kim Đan kỳ.

Chí tôn đột nhiên nói với sói con.

Tuy Chí tôn nói tiếng người nhưng con sói con vẫn nghe được.

Cón sói con tựa như muốn nhảy về phía trước.

Nhìn con sói con, Chí tôn lại nói với Chung Sơn:

- Ta không cho phép ngươi triệu hoán Tiên tiên trừ khi nó đạt tới tu vi Kim Đan kỳ.

Kỳ thực Chung Sơn ngay từ đầu đã chú ý tới tiểu lang này, lúc ấy hắn đã nghĩ đến chuyện triệu hoán nó. Không phải là hắn có thể triệu hoán mộ lang sói trong thiên hạ hay sao? Chỉ là, Chí tôn đã nói vậy thì Chung Sơn cũng chỉ còn cách gật đầu.

Tiểu lang nhảy nhảy ở bên cạnh, tỏ ra một vẻ rất không tình nguyện.

- Được rồi, ngươi cứ tu luyện cho thật tốt, đợi khi ngươi đạt tới tu vi Kim Đan kỳ rồi ta sẽ cho phép.

Chí tôn đột nhiên biến thành một người cha hiển lành, hướng về phía tiểu lang đang van nài nói.

Tiểu lang lại cọ cọ cha nó một hồi, thấy cha nó không đồng ý thì đành cụp tai lại, tỏ ra một vẻ rất không vui.

Lúc này, Chí tô mới quay đầu nhìn về phía Thanh vân lang tướng đang quỳ dưới đất.

- Thanh Vân ngươi thật là to gan, ngươi không biết Tiên tiên quan trọng đến mức nào sao?

Chí tôn đột nhiên mở miệng nói.

- Chí tôn, thuộc hạ tội đáng muôn chết, chỉ là thời khắc sinh tử, Lục Đạo đã cứu thuộc hạ cho nên thuộc hạ không thể không cứu hắn.

Thanh Vân lang tướng hổ thẹn nói.

Chí tôn nhìn Thanh Vân lang tướng rồi khẽ cau mày một chút, sau đó liền mở miệng:

- Thời khắc sinh tử sao? Là người làm việc bất lợi, ngươi dùng đại ân để gây nên đại thù cho lang tộc sao?

- Chí tôn, thuộc hạ đã cùng với Lục Đạo phân rõ giới hạn với nhau, nếu như Lục Đạo gây nguy hại cho lang tộc thì thuộc hạ cũng sẽ tự tay giết chết hắn.

Thanh Vân lang tướng khuỵụ hai đầu gối xuống rồi nói.

Nhìn Thanh Vân lang tướng một hồi, Chí Tôn hơi nhíu mày sau đó nghĩ nghĩ nói:

- Lần trước ngươi lấy vật kia cũng là vì lang tộc, lần này ngươi phóng thích bọn chúng, xem như đã trả xong ân tình, sau này ngươi còn gây nguy hại cho lang tộc, ta sẽ lập tức diệt trừ.

- Dạ.

Thanh Vân lang tướng lập tức đáp lời.

- Tuy nhiên, tội chết có thể tha nhưng tội sống không thể tha, phạt ngươi đóng ở lang thần điện, từ nay về sau bị Chung Sơn điều khiển.

Chí tôn cất tiếng nói.

- Chí tôn.

Thanh Vân lang tướng hít một hơi dài rồi nói, dù sao cũng là do mình tạo nghiệt mà gây nên.

- Được rồi, Tiên tiên, chúng ta đi thôi.

Chí tôn nói với tiểu lang.

Tiểu lang tựa như vô cùng không muốn rời Chung Sơn, nó đi đến bên cạnh Chung Sơn khẽ cọ cọ vào người hắn.

Sau đó nó kêu lên vài tiếng ô ô.

Thanh vân lang tướng nhìn thấy tiểu lang như vậy thì liền nói:

- Tiên Tiên nói: chờ khi nó đạt tới Kim Đan kỳ, nó sẽ quay lại đây tìm ngươi.

Chung Sơn nhìn tiểu lang rồi khẽ gật đầu, trong mắt hiện ra một vẻ nhu hòa.

Chí tôn nhìn tiểu lang rồi lại nhìn Chung Sơn, lông mày có hơi nhăn lại.

Tiểu lang cũng nhu thuận đi đến trước mặt Chí tôn.

- Tiền bối đi thong thả.

Chung Sơn mở miệng nói.

Chí tôn nhìn Chung Sơn rồi nói:

- Đã ký kết lang ước, từ nay không cần gọi ta là tiền bối nữa mà gọi là Đế huyền sát.

Nói xong, Chí tôn Đế huyền sát mang theo tiểu lang biến mất khỏi điện.

Chung Sơn nhìn theo bọn họ, trong mắt hắn có một vẻ cảm thán, sau đó hắn nhìn về phía Thanh Vân lang tướng còn trong đại điện.

Giờ khắc này, Thanh Vân lang tướng cùng với các đại lang màu đỏ đều đứng dậy. Chỉ là đôi mắt của các hồng lang thì cung kính hơn Thanh Vân lang tướng rất nhiều lần.

- Chí tôn bảo các ngươi nghe lệnh của ta, cho nên chúng ta không được vi phạm nguyên tắc.

Chung Sơn lập tức nói.

Sau đó Chung Sơn nhìn Thanh Vân lang tướng một lúc:

- Từ nay về sau ta gọi ngươi là Thanh Vân.

Chung Sơn nói.

- Đó là tự nhiên, đối với chí tôn ngươi cũng có thể xung nguyên tên họ cho nên cũng không cần khách khí với ta.

Thanh Vân lang tướng nói.

Chung Sơn khẽ gật đầu rồi nói:

- Tạm thời ta cũng không có chuyện gì, ngươi hãy ở trong hoàng thành.

Thanh Vân lang tướng nghe thấy vậy thì nhíu mày:

- Ngươi không muốn huấn luyện lang kỵ binh sao? Ta có thể đưa đến một lượng lớn sói đến đây.

- Tạm thời không cần, sau này sàng chọn cần ngươi hỗ trợ.

Chung Sơn nói.

- Được rồi, nhưng mà ngươi cần phải nhanh chóng làm một lang thần điện cho ta ở, và tìm một chỗ để cho chúng lang tụ tập vào đó.

Thanh Vân lang tướng nói.

- Yên tâm.

Chung Sơn gật đầu.

Thanh Vân lang tướng nhìn chúng lang màu đỏ ở bên cạnh rồi nói:

- Đem bọn chúng trở về, ngươi đồng ý không?

- Ừ, chỉ là làm việc đó thì sẽ bị hao tổn một phần ba chân nguyên.

Chung Sơn gật đầu.

Nói xong Chung Sơn liền đi tới đại hồng lang, đại hồng lang cũng nghe lời hắn mà không nhúc nhích, lòng bàn tay của Chung Sơn một lần nữa bức ra một giọt máu đỏ.

- Thiên địa càn khôn mau trở lại.

Chung Sơn kêu to một tiếng, lòng bàn tay một lần nữa lại toát ra chín đạo hắc sắc khói, bay khắp xung quanh vô cùng tà mị và thần kỳ.

Chung Sơn đi đến trước Trường Sinh điện, hướng về phía xa xa kêu lên:

- Anh Lan, mau vào thành.

Thanh âm của tu vi Tiên Thiên kỳ phóng ra một khoảng xa cũng không phải là điều khó. Sau đó, Anh Lan nhanh chóng mở cửa đi vào bên trong.

Sau khi đã sắp xếp Thanh Vân lang tướng vào một cung điện, Chung Sơn gọi Anh Lan tới gần mình.

- Cô gia gia, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Anh Lan cất tiếng hỏi.

- Trong những người mà ta tối tin cậy thì người có tiềm lực nhất chính là con, con hãy chuẩn bị huấn luyện kỵ lang binh.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Cưỡi lang ư?

Anh Lan kinh ngạc nói.

- Đúng vậy. ta cần tìm một người đáng tin cậy và có căn cốt tốt để huấn luyện.

Chung Sơn chân thành nói.

- Dạ.

Anh Lan lập tức gật đầu, tuy không hiểu ý thề nào là lang kỵ binh nhưng nàng biết rằng đây sẽ là một trang bị rất tốt cho binh lính.