Trường Sinh Bất Tử

Quyển 5 - Chương 40




Ba vị phật đà xuất hiện, lập tức làm một phật lễ.

- Vô lượng thọ phật!

Chỗ ba vị phật đà truyền tới một tiếng phật hiệu, chẳng qua Chung Sơn nghe ra, thanh âm này lại chỉ có một trái một phải, quá khứ Di Đà phật và tương lai Kim Thiền phật nói ra, hiện tại Quy Nguyên phật căn bản không nói gì.

Mọi người không cho rằng khác, Chung Sơn cũng từ chỗ Niệm Du Du nghe qua, hiện tại Quy Nguyên phật, thực lực mạnh nhất Cực Lạc Niết Bàn, hơn nữa đang tu tập Cực Lạc Niết Bàn tuyên cổ (mãi mãi) bí pháp, không thể mở miệng.

- Vô lượng thọ phật!

Hai mươi vị bồ tát hơi cúi mình đối với ba vị phật đà.

- Vô lượng thọ phật!

Năm trăm la hán cũng cùng hơi thi lễ.

Khoảng không trên đỉnh đầu là công đức vân hải pháp tướng công đức của phật đà tụ tập vô số công đức.

- Tụng….

Ở trên không trung ngưng hiện la hán, bồ tát và Di Đà phật nhẹ nhàng mở miệng.

- Man, ma, ni, bá, mễ, hạn.

Các bồ tát lập tức niệm (đọc) lên sáu chữ chân ngôn, đồng thời, năm trăm la hán, niệm lên phật kinh.

Bồ tát niệm chân ngôn, năm trăm la hán niệm phật kinh, tiếng như hồng chung (chuông lớn), chấn nhân toái (vỡ) thể.

Trong lúc nhất thời trên phật đàn, phật âm chợt khởi, trên người các la hán kim quang bắn ra bốn phía. Xung quanh phật đà, dãy núi màu vàng vô cùng, cũng đột nhiên bị vô số mây mù màu vàng bao phủ.

Thanh âm càng lúc càng lớn, càng ngày càng cao, cho dù với tu vi của Chung Sơn, cũng có chút không chịu nổi.

Không khí xung quanh đều bị thanh âm của hồng chung này chần động run rẩy.

-Ong...

Chung Sơn giống như bỗng nhiên mất đi thính giác, bốn phía la hán vẫn như trước lớn tiếng niệm phật kinh, mà Chung Sơn lại đột nhiên không nghe được thanh âm, một chút thanh âm cũng không nghe được.

Hai mắt Chung Sơn nhíu lại, nhìn về phía nhưng người khác. Người xem lễ khác, đồng dạng cũng nhìn lẫn nhau, hiển nhiên tất cả mọi người đều mất đi thinh giác.

Bốn phía đã không nhìn thấy phật đàn dưới chân núi ban đầu, tất cả đều là mày mù màu vàng, Bên trong những mây mù này cho dù thần thức cũng không thể dò xét, mây mù ngăn cách mọi người ở trong một hoàn cảnh kỳ lạ, ở trong này, vô cùng yên tĩnh, không nghe được chút thanh âm nào.

Chỉ có thể nhìn thấy năm trăm la hán, hai mươi bồ tát, ba phật đà ở trung tâm.

Dần dần, ở trong mắt Chung Sơn, mười tám vòng của năm trăm la hán bỗng nhiên xoay tròn lên, lấy ba phật đà làm trung tâm, la hán, bồ tát đều xoay tròn, xoay vòng quanh một vòng. Chung Sơn dụi dụi mắt, lại nhìn, phát hiện các la hán vẫn như trước ở vị trí ban đầu, vừa rồi là ảo giác?

Không có chút thanh ám, toàn bộ Đại tịch diệt thịnh hội thoạt nhìn tĩnh mịch cở nào, Tịch diệt (mất đi)!

La hán và bồ tát không nhúc nhích, vậy vừa rồi nhìn thấy chỉ là ảo giác. Không phải ảo giác, Chung Sơn ngửa đầu nhìn trời, lại phát hiện, công đức vân hải trên không, nhưng pháp tướng kia, đang mau chóng xoay tròn. Như Chung Sơn lúc trước nhìn thấy, chỉ có điều, xoay tròn chính là các pháp tướng trên trời,

Pháp tướng xoay chuyển càng lúc càng nhanh, dần dần, đã không thấy rõ pháp tướng, nhìn thấy chỉ là quang quyển nhanh chóng xoay tròn.

Kim Thiền, Quy Nguyên và Di Đà ba phật đà đang cúng bái dáng vẻ thành kính. Thời gian tĩnh mịch khoảng một canh giờ.

Một tiếng nổ vang, một tiếng nổ lớn, giống như thiên lôi giáng xuống. Một lúc lâu sau khi mọi người mất thính giác, lập tức nổ vang, trong lúc nhất thời, tâm thần mọi người đều lay động một trận. Truyện "Trường Sinh Bất Tử (Bản dịch *********) "

Mọi người kinh nghi bất định nhìn lên trên không. Bề mặt quang quyển do nhưng pháp tướng kia hình thành, đột nhiên xuất hiện một vết nứt.

Ầm... ầm... ầm... ầm... ầm....

Tiếng nổ vang liên tiếp, vết nứt càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều.

Từ trong vết nứt kia, lập tức chiếu xuống đại lượng (lượng lớn) bạch quang nhu hòa.

Từ bên trong vét nứt truyền đến sáu tiếng phật âm, phật âm này không giống phật âm của các bồ tát lúc trước phát ra, mà giống như đến từ thiên ngoại (bên ngoài bầu trời).Thiên ngoại phật âm, dường như không nên tồn tại trên đời này, sau khi nghe xong thanh âm này, làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời, làm cho người ta có loại cảm giác thành kính vô hạn.

Chung Sơn cau mày, thanh âm này, và thanh âm mình nghe được đoạn thời gian trước giống nhau như đúc, sau khi tiến vào Phật Cấm Thập Vạn Đại Sơn, dùng Hồng Loan phấn liên khiến mình lầm vào trạng thái kỳ ảo nghe được.

Đây còn không phải toàn diện, quan trọng nhất chính là bạch quang trong vết nứt kia chiếu xuống.

Mọi người bị bạch quang chiếu xạ đến, đều cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như bạch quang đang tinh lọc cặn bã trong cơ thể, thậm chí có một số người xem nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, đắm chìm trong ánh sáng của thiên ngoại này.

Mọi người khoanh chân ngồi xuống, Chung Sơn cũng như vậy.

Ở trong Nê Hoàn Cung của Chung Sơn, Bát Cực Thiên Vĩ mở cái miệng rộng ra, ngửa mặt lên trời điên cuồng hút lấy. Đây là một loại năng lượng phi thưởng thần diệu, Bát Cực Thiên Vĩ điên cuồng cắn nuốt.

Người khác là chờ bạch quang tắm rửa, tinh lọc bản thân, mà Chung Sơn lại là cướp đoạt bạch quang. Mục đích khác nhau, cảnh tượng biểu hiện ra ngoài cũng không giống nhau.

Gần như ánh mắt của tất cả mọi người, đểu đột nhiên chăm chú nhìn về phía Chung s ơn.

Người khác trên người là bạch quang nhàn nhạt bao phủ, mà Chung Sơn, xung quanh thân thể lại là màu đen nhàn nhạt, màu đen? Không, giống như một hắc động, đang điên cuồng cắn nuốt bạch quang xung quanh.

Trên tam phẩm kim liên, ba vị phật đà đều chăm chú nhìn Chung Sơn, trong mắt ba người có sắc thái khác nhau.

Đây là chỗ tốt của Đại tịch diệt thịnh hội thiên ngoại phật quang, tinh lọc phàm khu (thân thể người phàm), gần như tất cả người xem lễ, đều sẽ nhận một chút ân huệ. Có lẽ có người có thể bằng việc này cảm ngộ cảnh giới cao hơn, cho nên Cực Lạc Niết Bàn mãi mãi (tuyên cổ) truyền thừa, chính là lấy việc này đến lung lạc cường giả của Thần Châu đại địa.

Có khi thậm chí có thể dẫn một ít cường giả vào trong Cực Lạc Niết Bàn, khiến bọ họ thay đối gia nhập phật môn,

Bát Cực Thiên Vĩ điên cuồng cắn nuốt, bên trong bạch quang này, trân đầy năng lượng, hút, hút, hút, lại hút.

Ba vị phật đà đối với Chung Sơn chỉ nhìn thoáng qua, sau đó, ba phật đà lại tay đối tay, ba người làm thành một vòng.

Chỗ ba người, bỗng nhiên vang lên một thanh âm.

-Mở....

Một tiếng nổ vang, bầu trời, trong bạch quang của vết nứt kia sinh ra, lại lần nữa vang lên tiếng nổ, bạch quang không ngờ cũng sinh ra vết nứt.

Bỗng nhiên, thanh âm của năm trăm la hán, mọi người lại lần nữa có thể nghe được, Phật âm nổi lên bốn phía, phía trên toàn bộ phật đàn, đểu bao phủ ở trong một cỗ khí tức long trọng.

-Bái kiên phật tổ! Di Đà phật và Kim Thiền phật vô cùng khiêm tốn bái lạy.

Phật tổ? Gần như tất cả mọi người đều mở mắt ra, cùng nhau nhìn về phía vầng sáng màu trắng ngà chiếu xạ xuống trong vết nứt kia.

Phật tổ?

Đương nhiên, chỉ có một mình Chung Sơn không mở mắt, Chung Sơn vẫn như trước khoanh chân nhắm mắt, Bát Cực Thiên Vĩ cắn nuốt bạch quang vô tận nhanh hơn, Chung Sơn làm việc cực có mục đích, phật tổ? Cho dù phật tổ hiện tại muốn gặp mình, cũng không bằng mình được chút lợi ích thực tế, bởi vì Chung Sơn phát hiện, dựa vào hiện tại điên cuồng cắn nuốt, thực lực của mình có lê còn có thể tăng nữa.

Thật giống như lựa chọn giữa gặp mặt tỉ phú và cầm lấy một ngàn lượng bạc, Chung Sơn không chút do dự lựa chọn lấy bạc.

- Vô thượng thọ phật...

Trong vết nứt, một thanh âm vô cùng to lớn truyền đến, bên trong thanh ảm, tràn đầy uy nghiêm vô hạn, ở dưới uy nghiêm này, tất cả mọi người bất giác quỳ xuống bái lạy, đương nhiên không tính người vẫn ngồi. Truyện

Ầm ầm...

bên ngoài mây mù màu vàng, không, toàn bộ Cực Lạc Niết Bàn, thậm chí chỗ Phật Cấm Thập Vạn Đại Sơn, đều là lôi vân đầy trời, lôi vân vô tận cuồng bạo không ngừng, giống như đang phẫn nộ một ít người của thiên ngoại không tuân thủ quỵ củ! Đang phân kháng sự xuất hiện của phật tổ!

Bạch Nghiệp đang phi hành ở ngoại vi, ngẩng đầu nhìn trời trong mắt hiện lên một cỗ cổ quái.

Mà phật đàn của Đại tịch diệt thịnh hội bởi vì có vô số mây mù màu vàng bao phủ, cho nên ngân căn cắt đứt thiên lôi vô tận ở ngoại giới.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về chỗ truyền đến thanh âm của phật tổ.

Người tu phật, càng thành kính quỳ lạy,

Dần dần, ở chỗ vết nứt kia, hiện lên một cổ kim quang.

Kim quang, là ba kiện phật bảo.

Đầu tiên là một chuổi phật châu, trong suốt lóng lánh, một trăm linh tám viên, nhìn qua thần diệu không gì sánh được dần dần hạ xuống, tất cả mọi người đều biết là bảo bối.

Phật châu dựng dục (thai nghén) ở trong thất thải hào quang. Phật châu cho dù nhìn qua một cái đều giống như muốn trầm luân, tuyệt đối là bảo bối là bảo bối của phật tổ ban cho.

Thất thải phật châu.

Cái thứ hai là một pháp luân, một thứ giống như bánh xe, trên pháp luân có hai mươi bốn đồ án, mỗi một đồ án cẩn thận nhìn lại, sẽ phát hiện trong đồ án giống như một thế giới, hai mươi bốn đồ án chính là hai mươi bốn thế giới, hai mươi bốn chư thiên, Nhị thập tứ chư Thiên pháp luân.

Cái thứ ba, không phải vật thế, mà là một phù văn ánh vàng rực rỡ, một 'tự' (chữ) cực lớn ánh vàng rực rỡ, phóng xạ ra hàng tỉ kim quang, từ trên trời chậm rãi bay xuống. Đây là ba kiện bảo vật của phật tổ ban cho.

Trong mắt của tất cả mọi người xem lễ đều là kinh hãi, Cực Lạc Niết Bàn ở Thần Châu đại địa đã đủ mạnh mẽ, không lâu trước đột nhiên nhiều ra một vị tương lai phật.Hiện tại lại có ba kiện phật bảo của phật tổ phía trên ban cho, vậy về sau Cực Lạc Niết Bàn không phải càng thêm mạnh mẽ sao?

Di Đà, Quy Nguyên, Kim Thiền đểu lộ vẻ kích động, chờ đợi ba kiện pháp bảo chậm rãi bay xuống, Thất thải phật câáu chậm rãi bay về phía Kim Thiền phật đà, Kim Thiền phật đà mang theo vẻ thành kính cung kính cúi đầu:

- Đa tạ phật tổ.

Kim Thiền phật đà nhẹ nhàng tiếp nhận. Hai vị phật đà khác đang định chuẩn bị tiếp nhận hai kiện phật bảo khác, hai kiện phật bảo lại chậm rãi bay về phía các la hán.

Ba vị phật đà đều có chút ngạc nhiên, phật tổ đem ban cho la hán?

Chính khi ba vị phật đà đang kinh ngạc, đồng tử của Kim Thiền phật đà co rút lại, bởi vì Kim Thiền phật đà phát hiện Nhị thập tứ chư thiên pháp luân và Tự kim phù, không ngờ, không ngờ bay về phía Chung Thiên? Chung Thiên la hán?

Hai mắt Chung Thiên nhắm lại, một cỗ kim quang giáng lâm trên người, bên trong kim quang, 'tự' chậm rãi thu nhỏ, chậm rãi đi vào chỗ mi tâm của Chung Thiên, sau đó thâm nhập mi tâm, biến mất không thấy, mà Nhị thập tứ chư thiên pháp luân, lại chậm rãi dừng ở trong tay Chung Thiên.

Tam đại phật đà vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt của phật tổ vẫn còn, cho nên vẫn chưa có chút hành động dị thường.