Trường Sinh Bất Tử

Quyển 6 - Chương 49




Thủy Tinh lão ma đã chết? Vương bài lớn nhất của Hàn Cực Quang không ngờ chết uất ức như vậy.

Hàn Sấm sợ hãi, Thủy tinh lão ma, đó chính là cường giả Hoàng Cực Cảnh nha, không ngờ bị chết vô thanh vô tức như vậy.

Không rõ sao mà chết? Người kia là ai? Nghĩ lại, bỗng nhiên Hàn Sấm nghĩ tới miêu tả của hai người.

- Chung Sơn, Chung Sơn đã không còn sơ hở. Ngụy Anh Lan đã chết, hắn sẽ không còn sơ hở.

- Không có sơ hở chính là biểu hiện hắn vô địch, Ngụy Anh Lan, lần này Hàn Cực Quang chọc thủng trời rồi, Chung Sơn để ý nàng nhất, không ngờ bị Hàn Cực Quang bức chết. Chung Sơn sẽ không bỏ qua, báo thù khủng bố lập tức bắt đầu.

- Ngươi không biết, ngươi không biết, lần này thì khác, ta chỉ có thể nói cho ngươi, Đại Quang Hoàng triều xong rồi, thậm chí, chỉ cần liên quan tới Đại Quang Hoàng triều cũng đều xong hết. Hoàng Cực Cảnh, nếu ngươi chỉ nhìn tu vi của Chung Sơn, vậy ngươi đã sai lầm to rồi. Chung Sơn phẫn nộ, cũng không ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.

Đây là lời lúc Vong Trần sắp đi lưu lại.

- Sư thúc, nếu không thể 1 kích tất sát thì trốn xa đi, Chung Sơn này rất tà môn, rất tà môn!

Đây là lời của Sắc Không nói với chính mình.

Giọng điệu vô cùng kinh hoảng của hai người vẫn quanh quản trong lòng Hàn Sấm, loại nguy hiểm này càng ngày càng mãnh liệt, Hàn Sấm không khỏi rùng mình một cái.

Sắc mặt Hàn Cực Quang cũng trắng bệch, đột nhiên một cảm giác không hề nắm chắc quanh quẩn trong lòng, tất cả đều thoát khỏi quỹ tích ban đầu.

Sắc mặt Hàn Cực Quang rất kém, bỏ lại thi thể Thủy Tinh lão ma, quay đầu rời đi.

Lâm Khiếu và Thủy Vô Ngân cũng kịp tỉnh lại, tuy rằng không khỏi phục hoàn toàn nhưng chỉ cần trong thời gian ngắn không liều chết đánh nhau là được.

Rốt cục giết hại nửa năm Đại Quang Hoàng triều, rốt cục dẹp được tất cả phụ thành, chỉ còn lại một cái hoàng đô Thiên Quang Thành.

Đại quân không ngừng xuất phát, trong Thiên Quang Thành, dân chúng lòng người hoảng sợ, vốn đã bỏ trốn đi hơn phân nửa, bây giờ lại chạy trốn, thậm chí tướng sĩ cũng vụng trộm chạy trốn. Văn võ bá quan chỉ còn lại 1 nửa.

Sợ hãi, sợ hãi vô tận tràn ngập Thiên Quang Thành.

Đại Tranh Hoàng triều, đây vẫn còn là một cái Hoàng triều sao? Tốc độ công thành đoạt đất cũng quá khủng bố rồi chứ, so với chi đại quân Đại La Thiên triều tiêu diệt Đại Quang Đế triều còn khủng bố hơn.

Nếu đại Đô Đốc Tiêu Vong vẫn còn thì tốt rồi.

Bại! Bại! Bại!

Một đường thảm bại, một đường giết hại, máu chảy thành sông, toàn bộ Đại Quang Hoàng triều đều bị máu tươi nhiễm đỏ. Quân đoàn Đại Tranh khủng bố! Quân lực cực mạnh, so với chi Đế triều cũng không khủng bố như vậy, không, không phải binh lực, nếu nói về binh lực, binh lực Đại Quang Hoàng triều cũng không kém, sao lại thua nhanh như vậy?

Thống soái? Đúng, Thống soái quân đoàn Đại Tranh Hoàng triều quá lợi hại! Một đường tiến đánh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Vì sao Thống soái mạnh như vậy lại tụ tập cả ở Đại Tranh? Nó chỉ là một cái Hoàng triều nho nhỏ, vì sao lại tụ tập được thế lực khổng lồ như thế?

Khi Đại Tranh Hoàng triều còn lại 500 vạn đại quân, binh tiến vào Thiên Quang Thành, dân chúng trong thành đã không đủ 20 vạn, mà tướng sĩ thủ thành chỉ còn lại không đủ 40 vạn.

Tổng cộng có 60 vạn người, thề sống chết bảo vệ Thiên Quang Thành.

60 vạn? Đại Tranh 500 vạn? Đây là một khoảng cách như trời và đất.

Hàn Sấm nhớ lại miêu tả của Vong Trần và Sắc Không, nhìn lại thế cục khủng bố này, trong lòng đã sớm đánh trống rút lui, đại ca Hàn Cực Quang rất mạnh, cho dù tới tận lúc này cũng không kích động, nhưng mà Hàn Sấm tuyệt không xem trọng Hàn Cực Quang.

Trốn! Chạy nhanh!

Trong lúc nguy cấp quân đội Đại Tranh Hoàng triều kéo tới, Hàn Sấm liền vụng trộm từ cửa bắc thành chạy trốn.

Hàn Sấm trốn rồi, hắn thật sự trốn được?

Hịch văn thảo phạt của Chung Sơn viết rất rõ ràng.

- Hàn Cực Quang, giết người thân nhất của ta, bắt đầu từ hôm nay, Đại Tranh với Hàn Cực Quang thế bất lưỡng lập, Chung Sơn với Hàn Cực Quang thù sâu như biển, bất cộng đái thiên, Chung Sơn thế thay người thân nhất báo thù, tru di cửu tộc Hàn Cực Quang, chém Hàn tặc thành ngàn vạn đao.

Tru di cửu tộc Hàn Cực Quang, Hàn Sấm thân là đệ đệ ruột Hàn Cực Quang, hắn làm sao thoát được.

Quả nhiên vừa ra khỏi Cực Quang thành không được bao lâu, Hàn Sấm liền bị tập kích. Một chùm sáng tím đánh tới.

- Oanh...................

Hàn Sấm vội vàng đón đỡ, hai người đều bay ngược ra.

Hàn Sấm ổn định lại, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hắc bào nhân trên ngọn núi không xa, hắc bào nhân vẻ mặt vô cùng hung ác, tay cầm thanh kiếm nhỏ màu tím, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nhìn hắn như là nhìn người chết.

- Ngươi, ngươi là người phương nào?

Hàn Sấm mở lớn hai mắt kêu lên.

- Đại Tranh Hoàng triều Ngự Dụng Củng Vệ Ti Ảnh Vệ tổng chỉ huy sứ, Ám Hoàng!

Hắc bào nhân lạnh nhạt trả lời.

- Ngươi? Ám Hoàng? Là ngươi giết chết Thủy Tinh lão ma?

Hàn Sấm cả kinh kêu lên.

- Ngươi cũng biết hắn?

Ám Hoàng lạnh lùng nói.

- Chờ một chút, ta đã ra khỏi thành, quân đội Đại Tranh Hoàng triều vây thành, vì sao ngươi còn đuổi theo không tha?

Hàn Sấm giận dữ hỏi.

- Tuân bệ hạ lệnh, Ảnh Vệ giám sát thành viên cửu tộc Hàn Cực Quang,

ngươi ở trong cửu tộc, cũng thuộc chức trách của ta, ở trong thành, có thể tối này ngươi sẽ chết, nhưng mà một khi bỏ chạy, giết chết không luận tội.

Tử kiếm trong tay Ám Hoàng vung lên nói.

- Vậy, vậy những người đưa đi lúc trước.

Hàn Sấm có chút không xác định nhìn chằm chằm Ám Hoàng nói.

- Phân năm nhóm, tổng cộng có 821 người được liệt vào cửu tộc Hàn Cực Quang, toàn bộ đã về âm phủ, chỉ còn lại 1 mình ngươi.

Ám Hoàng lại lần phá vỡ hy vọng của Hàn Sấm!

Hàn Sấm mở lớn mắt, một cỗ phẫn nộ xông thẳng lên đầu, chẳng lẽ họ Hàn bị diệt vong sao?

Giận giữ trừng mắt nhìn Ám Hoàng, mi tâm Hàn Sấm lập tức bắn ra một Thần Ấn màu tím.

Nhìn thấy Thần Ấn, Ám Hoàng tươi cười nói:

- Ta chính là chờ Thần Ấn của ngươi, bệ hạ nói, Hoàng Cực Cảnh mở ra Thần Ấn, thực lực sẽ tiến gần vô hạn tới Đế Cực Cảnh, nếu là đến gần, vậy chính là chưa đạt tới, chưa đạt tới Đế Cực Cảnh, vậy thì chỉ có chết.

Ám Hoàng cười lạnh 1 tiếng, cả người hóa thành một đạo bóng đen, kéo dài mà đi.

Thiên Quang Thành, 500 vạn đại quân Chung Sơn vây thành!

Có treo một cái Hoàng kỳ thật lớn, ngạo nghễ dựng đứng, hai bên là 5 đại soái kỳ.

Lâm, Dịch, Thi, Thủy, Thủy!

Còn có một soái kỳ màu trắng! Ngụy!

Soái kỳ của Ngụy Anh Lan chỉ là soái kỳ màu trắng, lại đặt cùng với hoàng kỳ của Chung Sơn.

Gio to bắt đầu thổi, một cỗ bi thống, khí tức xơ xác tiêu điều thổi ra khắp nói. 500 vạn tướng sĩ, dưới Chung Sơn ra lệnh một tiếng, vây khắp Thiên Quang Thành không cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát.

Chung Sơn mang theo chủ quân đứng phía thành nam xa xa, nhìn soái kỳ Anh Lan bên cạnh, trầm mặc một hồi lâu, mọi người không ai dám quấy rầy.

Nhìn một lúc, đồng tử Chung Sơn co rụt lại, một cỗ sát khí lạnh lẽo từ hai mắt bắn ra, quay đầu nhìn về phía thành trì phía xa.

Trong Thiên Quang Thành, bên trong triều đình.

- Bệ hạ, Thiên Quang Thành bị vây rồi, bốn phương tám hướng, không chỗ trốn chạy, bên cạnh hoàng kỳ Chung Sơn còn dựng soái kỳ của Anh Lan! Bệ hạ, chúng ta nên làm thế nào?

Một gã đại thần lạnh run nói.

Trong triều đình, những đại thần khác cũng sợ hãi nhìn về phía Hàn Cực Quang.

Đối với những đại thần nhát gan này, Hàn Cực Quang không có ghét bỏ họ, nói cách khác, bọn họ mới là người can đảm nhất, là người không sợ chết nhất, bởi vì Đại Tranh Hoàng triều bao vây, vô số dân chúng, tướng sĩ, đại thần trốn chạy, thậm chí đệ đệ ruột Hàn Sấm của mình cũng trốn chạy, nhưng mà những đại thần này không bỏ chạy, bọn họ muốn cùng mình cùng sống cùng chết, run rẩy chỉ là phản ứng bản năng thôi.

Những người này mới là bảo tàng quý báu nhất của Hàn Cực Quang. Có thể cùng mình chiến đấu tới phút cuối cùng, lần kiếp nạn này nếu như có thể vượt qua, thề phải đề bạt những người này.

- Yên tâm đi! Ta có biện pháp!

Cuối cùng, Hàn Cực Quang vẫn không chút nóng nảy, hoặc là nói hắn hàm dưỡng cực cao, có thể chịu được kịch biến đả kích. Lúc này vẫn còn bộ dạng lạnh nhạt.

Bộ dạng lạnh nhạt này dường như lây tới chúng thần, sợ hãi lập tức biến mất.

- Vâng!

Chúng thần lập tức đáp.

Tin tưởng Đại đế của mình, đây là thói quen bồi dưỡng ra từ rất lâu, cho dù có gặp việc khó khăn lắm cũng như thế.

Cùng với sự bình tĩnh của Hàn Cực Quang, lại 1 vương bài của hắn nữa lại thi triển ra.

Giờ phút này, ở bên ngoài Thiên Quang Thành đột nhiên dâng lên vô số sương mù.

Sương mù không phải màu trắng mà là đủ mọi loại màu, một mảnh đỏ, một mảnh xanh, nhìn qua vô cùng kỳ quái.

Sương mù nồng đậm, xuất hiện quỷ dị, không bao lâu đã bao phủ toàn bộ Thiên Quang Thành vào bên trong.

- Sương mù?

Nhìn thấy sương mù quỷ dị đủ mọi màu sắc này, đại quân Chung Sơn dừng lại, Chung Sơn lạnh lùng nhìn sương mù phía xa, tự nhiên hắn biết sương mù này không phải chỉ có xinh đẹp mà thôi, khẳng định còn có sát cơ nào.

- Thử xem 1 chút!

Chung Sơn quay sang Thi tiên sinh nói.

Thi tiên sinh lập tức gật gật đầu. Phất tay một cái, gần 100 Tang Thi bước ra khỏi hàng ngũ, tiến về phía sương mù Thiên Quang Thành.

Đi, đi, đi!

Lúc đi tới sương mù màu sắc rực rỡ, đột nhiên Tang Thi mặt mày nhăn nhó, dường như bị thiêu đốt vậy, thân thể lại dường như bị mềm rũ, cứ như vậy đi được 7 bước, toàn bộ té trên mặt đất, biến thành một bãi máu loãng, biến mất!

- Biến mất?

Chung Sơn nhíu mày nhìn một màn này.

- Độc, độc tính thật mạnh!

Thi tiên sinh kinh ngạc nói.

- Ngũ Thải Ban Lan Đại Trận?

Cổ Thiên U nhíu mày nói.

- Ngươi biết nó?

Chung Sơn hỏi.

- Đây là một tử trận, sau khi trận thành sẽ không người nào khống chế được, cho tới tận khi lực lượng đại trận suy yếu mới dừng lại.

Cổ Thiên U không hiểu nói.

- Ồ?

- Đây là đại trận dùng 3000 loại kịch độc trên Thần Châu làm trận cơ, dùng 1 kiện pháp bảo cửu phẩm làm mắt trận, bố trí trận này, sau khi trận thành, ai cũng không thể không chế, hàng rào hình thành từ khói độc bảo hộ tất cả bên trong, ăn mòn, độc tính cực mạnh, có thể ăn mòn tất cả, nên muốn đi vào chỉ có tu vi Hoàng Cực Cảnh toàn lực tiến vào mới có thể ngăn cản độc tố thâm nhập vào cơ thể.

Cổ Thiên U giải thích!

- Nói cách khác, đại quân trong khoảng thời gian ngắn, không thể tiếp tục xuất phát!

Thi tiên sinh nhíu mày nói.

- Hàn tặc đang kéo dài thời gian!

Lâm Khiếu mày nhướng lên nói.

- Tha thì không thể tha, hắn nhất định phải chết, còn ai cứu được hắn?

Thủy Vô Ngân ánh mắt lạnh lùng nói.

- - - - - oOo- - - - -